Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 59: May Mắn Tránh Khỏi





Con người thật? Nhưng Chung Thái Lam cũng chẳng còn nhớ con người thật của mình như thế nào nữa rồi.
Hồi cô còn rất nhỏ, bố chưa đổ bệnh, điều kiện gia đình cũng khá, cô vừa sinh ra đã trở thành công chúa nhỏ của cả gia đình.
Giang Tĩnh kể, hồi còn nhỏ cô rất yếu ớt, người ta đã bắt đầu ăn dặm mà cô còn chưa cai được sữa.

Bà còn kể là có thời gian cô rất thích ăn bánh quy, khi đó bánh quy vẫn còn là loại đồ ăn xa xỉ, nhưng bố thì tình nguyện chiều chuộng cô, ngày nào cũng cho cô một chiếc bánh quy để ăn, nếu có ai đó đến xin Chung Thái Lam thì cô sẽ tát người ta.

Nói chung là cực kỳ, cực kỳ ích kỷ, không chịu chia sẻ với người khác.
Nhưng rồi đến năm cô ba, bốn tuổi gì đó thì bố bắt đầu đổ bệnh, phải uống thuốc.

Mới đầu ông còn có thể đi làm ở xưởng, sau đó bệnh trở nặng, ông không chịu nổi nữa, đành phải nằm yên trên giường để dưỡng bệnh.
Một mình Giang Tĩnh phải gánh vác cả gia đình, phải đi làm, phải chăm con, chăm chồng, khi ấy bà có thể cho cô ăn no là tốt lắm rồi, làm gì còn tâm trạng để ý đến cảm xúc của cô nữa chứ.
Rồi một ngày Chung Thái Lam giận dỗi không chịu ăn cơm, Giang Tĩnh đi làm về vừa mệt vừa đói, thấy cô không chịu ăn thì đập bàn rồi cười khẩy: “Không ăn chứ gì, vậy nhịn luôn cả ngày đi.”
Sau đó thật sự bỏ đói cô cả đêm.
Còn bố cô ư? Vì bệnh nặng nên tính cách ông cũng tệ hẳn đi, Chung Thái Lam tè dầm bị ông mắng một trận xối xả, cô sợ đến mức bỏ luôn tật tè dầm từ đó.
Chính từ lúc ấy, Chung Thái Lam đã dần trở nên hiểu chuyện hơn, cô biết rằng không được khóc lóc ăn vạ nữa, nếu không sẽ bị mắng, còn nặng hơn nữa thì bị đánh.

Cô biết, nếu như ngoan ngoãn ở nhà, không quậy phá thì có thể xin thêm một chiếc bánh quy nữa.

Sau đó bố qua đời nhưng tiền nợ thì vẫn còn đó, thời gian ấy rất căng thẳng đối với gia đình cô.

Để nuôi cô, Giang Tĩnh đã phải làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, sau khi tan học cô chỉ có thể tự mình về nhà.
Đến giờ Chung Thái Lam vẫn còn nhớ, có một ngày trời mưa rất to, những người khác đều có bố mẹ đến đón, nhưng chỉ có mỗi cô là không, cuối cùng cô đành đội mưa về nhà, đến khi Giang Tĩnh đi làm về thì thấy cô bị sốt.

Bà còn chẳng kịp uống một ngụm nước mà vội vàng cõng Chung Thái Lam đến bệnh viện, sau đó mắng cô không biết xem dự báo thời tiết mà cầm ô đi, mắng cô không biết bây giờ gia đình mình khó khăn thế nào mà còn lãng phí tiền bạc.
Bị mắng một tràng như vậy, Chung Thái Lam cũng chẳng dám hỏi bà: “Lần sau trời mưa mẹ có thể đến đón con không ạ?” nữa, cô đã học được cách giấu mọi chuyện trong lòng.
Vạn Vũ Hinh mất tích, cô vừa sợ vừa day dứt, đêm ngủ cũng không ngon nhưng lại không dám nói cho Giang Tĩnh biết mà chỉ tự chịu đựng một mình.

Đi học ở trường bị người ta đẩy từ cầu thang xuống, dù cảm thấy rất tủi thân nhưng cũng không dám nói với phụ huynh câu nào… Sau này Giang Tĩnh tái hôn, cô ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì lại càng hiểu chuyện hơn.
Rất nhiều chuyện cũ xuất hiện trong đầu như một thước phim, Chung Thái Lam thở dài rồi nói: “Tôi không thể thay đổi được nữa.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Anh mất mười phút để nhớ ra câu mà mình đã nói cách đây hơn một tiếng đồng hồ: “Cô đang nói về tính cách của cô à?”
Chung Thái Lam gật đầu.
Chu Mạnh Ngôn khó hiểu liếc nhìn đồng hồ, ừ đúng rồi, đây là câu chuyện của một tiếng trước, anh đã kịp tắm giặt, thay quần áo chứ không phải vừa nằm mơ: “Sao cô còn nghĩ đến chuyện đó vậy?”
Mặt Chung Thái Lam không cảm xúc nhìn anh.
Chu Mạnh Ngôn nhớ lại chủ đề lúc nãy rồi nói với cô: “Vấn đề không nằm ở việc sửa được hay không mà là do cô thiếu cảm giác an toàn, cảm thấy nếu mình bộc lộ tính cách thật thì sẽ khiến người ta có ác cảm.

Chỉ cần cô biết rằng chuyện đó không bao giờ xảy ra thì sẽ tự nhiên thể hiện tính cách thật của mình thôi.”
Chung Thái Lam mỉm cười: “Anh nói cũng đúng, nhưng làm gì có ai sẽ không bỏ tôi mà đi chứ?” Ngay cả anh cũng vậy.
Hình như Chu Mạnh Ngôn vừa nghe thấy tiếng lòng của cô: “Ý tôi không phải là kiểu bỏ cô mà đi như thế.”
“Tôi biết, ý tôi đúng là kiểu rời đi như vậy đấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “Kiểu đi như thế thì chẳng ai tránh được cả.”
Chung Thái Lam nhìn anh, chậm rãi mỉm cười: “Đúng vậy, vì chẳng ai có thể thoát khỏi nên tôi cũng không phải là ngoại lệ.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng, hồi trước Chung Thái Lam đã từng có một người như vậy, Chu Mạnh Ngôn - người đã sống dưới ngòi bút của cô, vẫn luôn bầu bạn với cô, dù cô có kết hôn hay sinh con thì anh vẫn là người bạn thân thiết nhất, rồi đến khi chết đi thì anh cũng sẽ theo cô về cõi vĩnh hằng.
Nhưng bây giờ Chu Mạnh Ngôn không thể cam lòng làm vậy được.
Làm bạn thân là một chuyện, còn sống cả đời chỉ vì một người lại là chuyện khác.
Dù anh đã bằng lòng chấp nhận bản thân, nhưng cũng không thể chịu được việc sống một cuộc sống chỉ vì một mình cô.
Chu Mạnh Ngôn không muốn.
Vậy nên anh không thể nói tiếp được nữa.
May mà Chung Thái Lam cũng không cần anh trả lời, cô tự biết đáp án rồi, chỉ lên tiếng nhắc nhở anh: “Anh nghĩ sao về kế hoạch của tôi?”
Chung Thái Lam rất biết ý mà chuyển chủ đề, Chu Mạnh Ngôn cũng thuận theo cô mà bắc thang đi xuống: “Tôi nghĩ thì thấy cũng không đến mức không được, chỉ cần cẩn thận hoàn thiện lại thôi.”
Hôm sau, Nhiếp Chi Văn vừa tan làm đã thấy Chung Thái Lam đứng bên ngoài chờ mình, cô cúi thấp đầu, mái tóc dài xõa trên vai, nhìn rất dịu dàng.
Cô gái trẻ ở quầy thu ngân nháy mắt ra hiệu với anh ta: “Đến một lúc lâu rồi.”
Anh ta mỉm cười bước đến: “Thái Lam?”

Có vẻ Chung Thái Lam hơi ngạc nhiên với cách xưng hô này của anh ta, vốn dĩ cô đang định nói “anh Nhiếp”, nhưng lại lập tức sửa lại: “Nhiếp… à, anh tan làm rồi à?”
“Nếu không ngại thì cô cứ gọi thẳng tên tôi là được.” Nhiếp Chi Văn cười nói: “Tìm tôi có việc gì không?”
Chung Thái Lam cho anh ta xem chiếc túi vải mà mình mang theo: “Tôi mua ít đồ cho mèo.”
“Mấy thứ đó chỉ cần gọi tôi tới lấy là được, sao phải mất công tự đến làm gì?” Mặc dù Nhiếp Chi Văn nói vậy nhưng anh ta cũng biết là cô không muốn làm phiền mình, chỉ nói thế rồi chuyển chủ đề, “Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm.”
Chung Thái Lam vội vàng từ chối: “Không, không, anh giúp tôi nhiều việc như vậy rồi, để tôi mời anh.”
“Cô đã mời tôi ăn một bữa rồi mà, cũng phải cho tôi cơ hội để hẹn hò với con gái chứ.” Nhiếp Chi Văn bật cười: “Nể mặt tôi một chút đi mà, được không?”
Chung Thái Lam nghĩ ngợi một lát mới đồng ý.
Bữa ăn này với Nhiếp Chi Văn rất vui vẻ, Chung Thái Lam chợt phát hiện, có vẻ như nhân vật này đã được xây dựng theo hình tượng người mà cô thầm ngưỡng mộ vậy, hào hoa, phong nhã, ga lăng, nếu như quên đi thân phận của anh ta thì sớm muộn gì cô cũng sẽ yêu anh ta mất.
Cô cũng không cố giấu cảm xúc mà cứ để sự yêu thích này lộ ra ngoài, Nhiếp Chi Văn cũng nhận ra điều đó nên lại càng vui vẻ hơn.
Ăn cơm xong, Chung Thái Lam đi theo Nhiếp Chi Văn về nhà, vừa vào cửa cô đã hỏi: “Mèo đâu rồi?”
“Ở bên kia.” Nhiếp Chi Văn chỉ đường cho cô: “Tôi để nó trong phòng ngủ phụ.”
Chung Thái Lam chạy đến xem, Nhiếp Chi Văn đã dùng một thùng giấy làm ổ cho chú mèo, bên dưới còn lót vài chiếc khăn mặt, bây giờ nhìn chú mèo đã khỏe hơn rồi, đang cào vào hộp giấy để chơi.
Cô vừa dùng gậy đồ chơi để trêu mèo vừa đảo mắt đánh giá căn phòng này.

Đây đáng lẽ là phòng cho trẻ con, nhưng bây giờ cũng chẳng có gì ngoài mấy đồ vật lộn xộn.
Liệu đây có phải là nơi giấu video không? Chung Thái Lam nghĩ một lát rồi bác bỏ khả năng này.
Với tính cẩn thận của Nhiếp Chi Văn, chắc chắn anh ta sẽ cất video ở một nơi thật kín đáo và an toàn.

Anh ta nhốt mèo con ở đây tức là không lo lắng gì về việc cậu nhóc nghịch ngợm này sẽ vô tình tìm ra thứ gì đó.
Chung Thái Lam đút sữa bột và bôi thuốc cho chú mèo nhỏ rồi bắt đầu buồn rầu: “Tôi phải làm sao để dạy nó đi vệ sinh đây?”
Nhiếp Chi Văn khẽ nhíu mày rồi hỏi: “Nó không biết tự đi à?”
“Tôi cũng chưa nuôi mèo bao giờ.” Chung Thái Lam lấy khay cát mèo đã chuẩn bị sẵn ra: “Cái này để vào nhà vệ sinh à?”
“Để ở đây luôn đi.” Nhiếp Chi Văn đáp: “Để xa quá nó cũng không đi nổi đâu.”
Chung Thái Lam gật đầu rồi giả vờ áy náy nói với anh ta: “Tôi sẽ cố gắng tìm người nuôi nó, nếu nó làm hỏng đồ nhà anh thì tôi đền bù."
Nhiếp Chi Văn bật cười: “Nó nhỏ xíu như thế thì làm hỏng được cái gì chứ?”
“Nhỡ nó nghịch ngợm gì đó thì sao?”
“Tôi cũng không cần cô đền.” Nhiếp Chi Văn cười nói: “Cho tôi cơ hội theo đuổi cô là được.”
Hai gò má Chung Thái Lam đỏ bừng, hỏi nhỏ: “Hóa ra từ trước đến giờ anh không theo đuổi tôi à?”
“Có chứ, tất nhiên là có rồi.” Nhiếp Chi Văn nhanh chóng nắm lấy cơ hội này, “Vậy em…”
Chung Thái Lam vô thức cắn môi: “Tôi không thể trả lời anh ngay được… Tôi muốn suy nghĩ thêm đã.”
“Tất nhiên rồi, em không cần phải trả lời tôi luôn đâu.” Mặc dù ngoài miệng nói thế nhưng Nhiếp Chi Văn cũng tự hiểu rằng không sớm thì muộn, kiểu gì cô cũng sẽ đồng ý mà thôi.
Những cô gái thế này luôn rất dễ ra tay.
Hôm nay anh ta lại đề nghị đưa Chung Thái Lam về nhà, cô gật đầu đồng ý chứ không từ chối như trước nữa, nhưng cô cũng chỉ để anh ta chở mình về dưới nhà mà thôi.


Lúc sắp chào tạm biệt, Nhiếp Chi Văn thấy cô có vẻ hơi chần chừ, định nói rồi lại thôi, “Sao thế?”
“Anh nhớ cho mèo ăn nhé.” Chung Thái Lam do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định nói: “Trước khi đi làm anh nhớ pha sữa bột cho nó nhé, tỷ lệ hai thìa sữa và tám thìa nước, vậy là đủ cho nó uống cả ngày rồi.”
Nhiếp Chi Văn dở khóc dở cười: “Vậy thôi à?”
“Mèo con yếu ớt lắm.” Chung Thái Lam chân thành nói.
Nhiếp Chi Văn gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Cảm ơn anh nhé Chi Văn.” Chung Thái Lam nhìn anh ta, ánh mắt cô như vừa lóe lên điều gì đó.
Nhiếp Chi Văn thở dài: “Em đã nói vậy rồi thì dù có làm trâu làm ngựa tôi cũng cam lòng.”
Chung Thái Lam giả vờ như bị xấu hổ bởi những điều anh ta vừa nói, vội vàng tạm biệt rồi xuống xe, Nhiếp Chi Văn nhìn cô lên tầng, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà trọ, ba phút sau, phòng thứ hai bên trái sáng đèn, nhìn kĩ thì có thể thấy ít đồ nữ được treo ngoài ban công.
Nhiếp Chi Văn ghi nhớ vị trí của căn phòng đó.
Mà Chung Thái Lam vừa về phòng đã thấy Chu Mạnh Ngôn ôm quần áo kể khổ: “Quần áo của tôi treo trong nhà không khô!”
Vì gần như chắc chắn rằng Nhiếp Chi Văn sẽ đưa mình về nhà nên Chung Thái Lam không cho anh treo quần áo ra ngoài ban công, trời nắng thì không sao, nhưng hôm qua có mưa, hôm nay thì lại âm u, quần áo của anh phơi cả ngày mà vẫn không khô.
“Thế à?” Chung Thái Lam lạnh nhạt: “Dùng máy sấy mà sấy đi.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Cô cầm đi sấy hộ tôi đi.”
Tầng một của khu trọ Về Tổ có một chiếc máy sấy duy nhất, anh không dám đi qua nhiều phòng như vậy để xuống phòng sấy đồ, lần nào về nhà cũng lén lút như ăn trộm, chỉ khi chắc chắn rằng không có ai đến gần phòng cô thì mới dám về phòng, nỗi đau này ai thấu chứ QAQ.
May mà tòa nhà này trừ vài tầng là của khu trọ Về Tổ ra thì còn có mấy hộ gia đình khác cũng cho thuê nhà, có rất nhiều kiểu người khác nhau, nếu không thì sớm muộn cũng có người chú ý đến việc anh ra ra vào vào nơi này.
Chung Thái Lam hỏi: “Anh không thấy dạo này mình thoải mái quá à?”
“Quan hệ của chúng ta đã thế này rồi, khách sáo làm gì nữa?” Chu Mạnh Ngôn chìa đống quần áo trong lòng ra cho cô: “Này.”
Chung Thái Lam không thể nổi giận với anh nên đành nhận lấy đồ, năm phút sau cô quay lại, hả hê nói: “Máy sấy hỏng rồi.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Thấy tôi xui xẻo vậy cô vui lắm à?”
“Thỉnh thoảng hành hạ nhân vật chính cũng vui mà.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Anh quyết định không so đo với cô nữa.

“Hôm nay sao rồi?”
Chung Thái Lam ngẫm nghĩ: “Cũng không tệ.”
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại lo lắng: “Càng lâu thì sẽ càng bất lợi cho cô đấy.”
“Có gì mà bất lợi chứ, tôi đâu có ghét Nhiếp Chi Văn, dù thế nào thì anh ta cũng là nhân vật mà tôi sáng tạo ra.” Trước kia Chung Thái Lam không hề có ý định gì với anh ta, bây giờ biết rõ gốc gác của Nhiếp Chi Văn rồi thì lại có tình cảm, cô cảm thán: “Dù có là nhân vật phản diện thì cũng là một nhân vật phản diện quyến rũ.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Với tư cách là nam chính, đột nhiên anh cảm thấy rất tủi thân QAQ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.