Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 72: Con Cưng





Rốt cuộc thì việc bị chặn khiến người ta tổn thương đến mức nào?
Trước kia Chu Mạnh Ngôn không biết nhưng bây giờ thì anh đã biết rồi.

Cảm giác như trái tim mình vừa rơi xuống hầm băng, chân tay lạnh ngắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức, chỉ muốn mặc quần áo chạy đến hỏi cô một trăm câu: “Tại sao lại chặn tôi? Tôi làm gì sai chứ?”
Một khi tình cảm đã chuyển sang giai đoạn nồng nhiệt thì lý trí sẽ trở thành con thuyền lá lênh đênh ngoài biển lớn, chỉ riêng việc giữ thuyển sao cho nó không lật đã đủ tốn sức rồi, làm gì còn tâm trí nào để nghĩ đến việc chinh phục ngôi sao ngoài khơi chứ.
Anh biết mình không nên trở thành kiểu người lúc vui lúc buồn thế này, càng biết rằng làm vậy chẳng giống bản thân chút nào.

Nhưng biết là một chuyện còn làm lại là chuyện khác, cố đến mấy cũng không thay đổi được.
Hồi trước Chu Mạnh Ngôn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đau khổ vì bị chặn thế này, giống như rơi vào hố đen vậy, mãi chẳng thể leo lên được.
Rõ ràng là khi yêu Cao Ngân Nguyệt anh không thế này.
Khi yêu Cao Ngân Nguyệt, cũng có những lúc Chu Mạnh Ngôn rất vui vẻ khi bên cô ấy, lúc xa nhau thì thấy tiếc nuối, hai người vẫn cho nhau không gian riêng, dù có cãi nhau thì vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại và lý trí phân tích vấn đề.
Anh thích kiểu yêu đương dễ chịu, nhẹ nhàng như vậy, cảm thấy như thế mới là cách mà các cặp đôi ở bên nhau, họ sẽ làm bạn với nhau cả đời.
Nhưng tình cảm của anh dành cho Chung Thái Lam thì lại không như vậy, rốt cuộc là do cách yêu khác nhau, hay đó không phải tình yêu mà là mối quan hệ đặc thù giữa hai người đã khiến Chu Mạnh Ngôn nhầm lẫn?
Chu Mạnh Ngôn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc tiêu cực trong lòng, định làm rõ suy nghĩ của bản thân nhưng đáng tiếc là không làm được, anh bất giác liếc mắt nhìn điện thoại, muốn biết xem cô đã bỏ chặn chưa, có nhắn tin cho mình không?
Chung Thái Lam còn chưa thử cảm giác đau khổ của việc đang ở cạnh nhau thì bị bắt chia xa.

Lần trước anh đã trải nghiệm một lần rồi, phải thừa nhận là cô đúng, cảm giác có rồi lại mất đi cực kỳ đau khổ.
Chu Mạnh Ngôn thở dài, lại nhắn thử một tin nữa, vẫn có thông báo là đối phương từ chối trả lời.

Anh rất muốn gọi điện nhưng lại sợ cô ngủ rồi.


Chu Mạnh Ngôn nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định gọi cho Lâm Hà, anh đang cần nhờ một người ngoài cuộc phân tích vấn đề này.
Lâm Hà cũng vừa ngủ.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại không hề áy náy về chuyện đánh thức anh ta: “Lâm Hà, tớ luôn cảm thấy cậu là người bạn tốt nhất của tớ, mặc dù cậu không tin tớ, còn phản bội tớ nữa, nhưng tớ vẫn sẵn lòng tha thứ và tiếp tục coi cậu là bạn.”
Lâm Hà: “…” Quá độc ác, nhưng anh ta đuối lý rồi, trừ bấm bụng chịu đựng ra thì cũng chẳng thể làm gì khác: “Nói đi, muốn tớ làm gì?”
“Tớ bắt cậu làm gì được chứ, tâm sự thôi.” Chu Mạnh Ngôn lại trả lời rất bình thường như thể không có chuyện gì đáng để ngạc nhiên: “Tớ hỏi cậu này, có một người mà cậu rất muốn gặp, nếu không thấy cô ấy thì cậu sẽ thất vọng.

Nếu người ta nói chuyện tử tế với cậu thì cậu lại vui, nếu người ta hờ hững thì cậu lại chán chường, hơn nữa còn không thể tự mình điều chỉnh tâm trạng được… Vậy là sao?”
Lâm Hà còn tưởng là vấn đề gì đó triết học lắm, nghe xong câu hỏi của anh thì thấy chán hẳn: “Cậu ngu à? Thế là thích người ta rồi còn gì? Cậu chưa yêu đương bao giờ à?”
Chu Mạnh Ngôn tức giận: “Lúc tớ yêu Ngân Nguyệt không như thế, không thì tớ hỏi cậu làm gì?”
Nào ngờ Lâm Hà nghe xong thì im lặng một lúc lâu: “Không giống như lúc cậu yêu Ngân Nguyệt hả?”
“Đúng vậy.” Anh khẽ thở dài: “Không giống, có lúc tớ cảm thấy rất đau khổ, có lúc lại thấy bất đắc dĩ, giống như bị ai đó khống chế mà biến thành người khác vậy.

Nhưng dù ý thức được sự thay đổi đó thì vẫn không thể phản kháng lại được, dường như có một sức mạnh nào đó đang xâm chiếm cơ thể và bắt cậu khuất phục vậy… Thế thì liệu có phải do một nguyên nhân phức tạp nào đó không?”
Chẳng hạn như do sự ràng buộc giữa nhân vật chính và tác giả gì đó ấy.
Lâm Hà hỏi: “Cậu muốn biết thật à?”
“Ừ.”
“Rất đơn giản, đó là do cậu đã đánh giá sai về tiêu chuẩn rồi.

Cậu không hề yêu Ngân Nguyệt.” Lâm Hà lạnh lùng nói.
Chu Mạnh Ngôn không tin nổi vào tai mình: “Hả? Tớ không yêu Ngân Nguyệt ư?” Anh thừa nhận là tình cảm của bản thân dành cho Cao Ngân Nguyệt không sâu sắc như mình nghĩ, nhưng nếu nói là không yêu thì có vẻ hơi quá đáng.
Nhưng Lâm Hà lại đáp: “Đúng vậy, thật ra thì tớ vẫn luôn cảm thấy vậy.”
“Tại sao?”
“Cậu có biết Ngân Nguyệt đã thích cậu từ hồi đi học không? Nhưng khi đó cậu quá lạnh lùng, không phản ứng gì cả nên cô ấy từ bỏ.

Sau này hai người yêu nhau, đám bạn học cũ chúng tớ thấy mừng lắm.”
Lâm Hà nói xong thì nhớ lại khoảng thời gian học trung học.

Lúc đó Chu Mạnh Ngôn cũng dậy thì rồi, học sinh nữ cả trường đều biết đến anh, khi tan học, ngoài cửa sổ lúc nào cũng có mấy cô bạn lấy cớ đi vệ sinh để nhìn lén.

Mặc dù được chào đón như vậy nhưng bản thân anh lại không biết gì cả.
Mặc dù đám học sinh nam như Lâm Hà hơi cẩu thả nhưng vẫn cảm nhận được Chu Mạnh Ngôn không giống mọi người, họ ngầm hiểu rồi duy trì khoảng cách với anh, chỉ có mỗi anh ta là lớp trưởng, bắt buộc phải liên hệ với tất cả mọi người nên mới thân thiết với anh hơn một chút.
Nhưng dù Chu Mạnh Ngôn có lạnh lùng thì những người quen thân với anh đều biết anh là một người không tệ.

Có lần trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, cả lớp không ai chịu thi mục chạy 1000m, cuối cùng khi hỏi Chu Mạnh Ngôn thì anh không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.
Lúc đấy Cao Ngân Nguyệt được coi như nữ thần của trường, xinh đẹp, gia cảnh tốt, mặc dù tính tình hơi kiêu ngạo nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Khi đó hai người được coi như đôi kim đồng ngọc nữ, sau này họ hẹn hò với nhau, hội bạn học cũ đều nhắc đến giai thoại ấy.
Vì chuyện lập nghiệp nên Lâm Hà vẫn luôn giữ liên lạc với Chu Mạnh Ngôn, anh ta cũng từng thấy hai người ở bên nhau nên càng hiểu rõ hơn, Lâm Hà cảm thấy Chu Mạnh Ngôn không yêu Cao Ngân Nguyệt đủ nhiều.
Ít ra thì cũng không bằng tình cảm mà Cao Ngân Nguyệt dành cho anh.
Lâm Hà rất ít khi xen vào chuyện riêng của người khác, nhưng Chu Mạnh Ngôn đã hỏi thì anh ta cũng đành trả lời: “Lúc hai người ở bên nhau, lúc nào Ngân Nguyệt cũng nhìn cậu, trong mắt cô ấy luôn chỉ có mình cậu.

Nhưng cậu thì khác, không phải là cậu không để ý đến Ngân Nguyệt, khi nhìn sang cô ấy cậu cũng rất vui vẻ, nhưng mà… Tớ thấy khó nói lắm, cậu giống như không có cô ấy cũng không sao vậy, như kiểu trong cuộc sống của cậu thì cô ấy chỉ là một bông hoa được dệt trên gấm.”
Chu Mạnh Ngôn không hề biết trong mắt Lâm Hà thì anh và Cao Ngân Nguyệt lại như vậy.

Có một số chuyện, chỉ cần quay đầu nhìn lại là sẽ hiểu ngay.
“Những điều cậu vừa nói không chỉ là biểu hiện của việc thích người ta đâu, mà là yêu rồi.

Thích chính là dệt hoa trên gấm, còn yêu thì nhất định phải là cô ấy.

Cậu tự cảm nhận đi.” Lâm Hà thấy hơi xúc động, không ngờ đứa con cưng của trời Chu Mạnh Ngôn cũng có ngày này.
Có thể thấy tình yêu cũng giống như cái chết vậy, luôn công bằng đối với tất cả mọi người.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại hít một hơi lạnh: “Nếu như thế này là yêu thì sao nó thiếu tự do vậy? Chẳng lẽ từ nay về sau mọi chuyện vui buồn đều phụ thuộc vào người khác à? Không khác gì con rối.”
Lâm Hà dở khóc dở cười: “Cậu Chu à, tin tớ đi, đàn ông trên đời này đều vậy, cậu chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.

Tình yêu là kẻ thù tự nhiên của tự do và lòng tôn nghiêm.

Cậu chưa bao giờ nghe câu: Bề tôi quỳ gối dưới chân váy cúi đầu xưng thần à? Làm gì có tự do hay tôn nghiêm gì chứ?"
Chu Mạnh Ngôn hơi hoang mang, nếu như không thể có tình yêu và tự do cùng lúc thì có bao nhiêu người chọn tình yêu, bao nhiêu người lựa chọn tự do? Trên đời này có nhiều đôi tình nhân như vậy, chắc cũng không cần phải nói rõ đáp án nữa rồi.
“Tại sao lại thế?” Anh hỏi Lâm Hà, “Biết đó là một nhà tù nhưng sao vẫn cứ đâm đầu vào vậy?”
Lâm Hà thở dài: “Chu Mạnh Ngôn, cậu hỏi câu này là vì cậu bị chiều hư, chỉ có người khác yêu cậu đến mức chết đi sống lại thôi, còn cậu chỉ cần chấp nhận tình yêu của người ta.

Nếu không thì sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn thế chứ?”
Chu Mạnh Ngôn không đáp, anh nghĩ thầm, mình đúng là con cưng của trời mà.
“Tớ không muốn cho cậu biết đáp án, bản thân cậu hãy suy nghĩ cẩn thận đi, tại sao chúng tớ bị hành hạ đủ kiểu mà cậu thì không làm sao chứ… Có điều, ai bảo tớ nợ cậu.” Lâm Hà nói tiếp: "Dĩ nhiên đáp án là tình yêu đủ mạnh để khiến cậu tình nguyện từ bỏ một phần tôn nghiêm và tự do của mình, chỉ mong có thể lọt vào mắt xanh của người cậu yêu.

Người nào cũng thế thôi, cậu cũng không phải ngoại lệ đâu.”
Vậy ư? Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ một lúc, sau đó đau lòng nhận ra Lâm Hà nói đúng, anh cũng rất tình nguyện làm vậy.
Có vẻ như Lâm Hà vừa được chọc đúng chỗ ngứa, anh ta nói với vẻ hả hê: “Chu Mạnh Ngôn, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu được ông trời nuông chiều quá rồi, những thứ mà người ta tốn sức để đạt được thì cậu chẳng cần cố gắng mà vẫn có, tiền này, thành tích này, rồi cả bạn gái cũng vậy nữa.

Bây giờ thì đến lượt cậu cúi đầu nhé, đáng đời lắm!”
“Ừ ừ, bây giờ cậu thấy công bằng hơn chưa, dù sao nếu tớ muốn thay đổi thì cũng chẳng làm được.”
Lâm Hà hơi giật mình, chần chừ hồi lâu mới nói thêm: “Vì Ngân Nguyệt hả? Vậy thì cũng không hẳn đâu, nói ra thì hơi khó nghe nhưng dù sao Ngân Nguyệt cũng chết rồi, chẳng lẽ cậu định ở vậy cả đời? Thật lòng yêu một người là việc rất khó, hơn nữa Ngân Nguyệt thích cậu như vậy, chắc hẳn cô ấy cũng mong sau này cậu sẽ sống hạnh phúc.”
“Ngân Nguyệt mà biết thì chắc sẽ hận chết tớ mất.” Chu Mạnh Ngôn cười khổ: “Cô ấy đúng là có mắt không tròng, yêu một tên khốn kiếp, lại còn phải chịu khổ nhiều như vậy vì tớ, đúng là chẳng đáng chút nào.”
Lâm Hà cũng đã nghe Bạch Đào kể đại khái mọi chuyện, anh ta không thể phản bác: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Không biết.” Anh nói xong thì cảm thấy họng mình hơi chát: “Tớ không biết.”
Chuyện giữa anh và Chung Thái Lam thật sự rất bế tắc, đường nào cũng là ngõ cụt, Chu Mạnh Ngôn chẳng thấy chút hy vọng nào nhưng cũng không muốn quay đầu lại.
Phải làm sao đây?
Hôm sau, trời tạnh mưa nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.

Đêm qua, Chung Thái Lam cứ thế mặc nguyên bộ quần áo cũ để đi ngủ, vừa tỉnh dậy đã lạnh run người, cô khoác áo xuống nhà tìm gì đó để ăn.
Giang Tĩnh đứng trong bếp, cô hỏi: “Có gì ăn không mẹ?”
“Có mì.” Giang Tĩnh thấy nét mặt cô đã rạng rỡ hơn thì tâm trạng rất phức tạp: “Con đừng ăn, có người đến đưa đồ ăn sáng cho con đấy.”
Chung Thái Lam: “… Dạ?”
“Cậu ấy đứng ở ngoài ý.” Giang Tĩnh đuổi cô ra ngoài, “Con bé này, có chuyện cũng chẳng bao giờ kể cho người trong nhà, con có coi mẹ là mẹ không hả?”
Chung Thái Lam ngẩn ra, còn chưa kịp giải thích đã vội chạy ra ngoài, trong sân có rất nhiều người qua lại nhưng không có người mà cô vừa nghĩ đến.
Đang nghĩ xem mình có đoán nhầm không thì có thứ gì đó ấm áp chạm vào má cô, Chung Thái Lam quay sang thì thấy một cốc sữa đậu nành nóng: “Chu Mạnh Ngôn?”
“Ừ.” Chu Mạnh Ngôn cắm ống hút vào cốc sữa rồi đưa cho cô: “Tranh thủ còn nóng thì uống đi.


Ăn xong tôi có chuyện cần nói.”
Thái độ của anh giống như hồi hai người còn đang điều tra vụ án, Chung Thái Lam tưởng có vấn đề gì đó, vội uống hai ngụm sữa cho ấm bụng, vừa định lên tiếng hỏi xem có chuyện gì, nào ngờ mới mở miệng ra đã bị anh đút một cái bánh bao: “Mau ăn đi, nguội hết bây giờ.”
Chung Thái Lam vô thức cắn một miếng, bánh vẫn còn nóng hổi, chẳng bao lâu sau cô đã ăn xong: “Có chuyện gì thế? Sao lại vội vàng đến gặp tôi vậy?”
“Cô chặn tôi.” Chu Mạnh Ngôn quyết định nói vào vấn đề chính trước.
Chung Thái Lam cạn lời: “… Anh đang nghiêm túc đấy à?” Hôm qua anh nói là nếu bị chặn thì sẽ đến gặp cô, khi ấy cô còn tưởng Chu Mạnh Ngôn nói đùa.
“Tất nhiên rồi.” Anh giục: “Mau bỏ chặn tôi đi.”
Chung Thái Lam dở khóc dở cười lấy điện thoại ra bỏ chặn anh: “Thế này được chưa?”
Chu Mạnh Ngôn vẫn cảm thấy chưa yên tâm, “Cứ mỗi lần không vừa ý là cô lại chặn tôi thế này, nhỡ có việc gì cần thiết mà không liên lạc được với cô thì sao?”
“Anh có chuyện gì mà phải gặp tôi cho bằng được chứ?” Chung Thái Lam hỏi lại.
Anh hùng hồn trả lời: “Nhiều lắm.”
Chung Thái Lam vẫn ung dung hỏi tiếp: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như…” Cái khó ló cái khôn, anh vội trả lời: “Tôi định gọi cô xuống lấy đồ ăn sáng nhưng cô lại chặn tôi nên tôi mới đành phải tự đi vào.”
Chung Thái Lam gật đầu: “Cái cớ này hay đấy, vậy là anh định nói với tôi mỗi thế thôi à? Cảm ơn đồ ăn sáng của anh nhé, không còn việc gì thì đi đi.”
“Đợi chút.” Anh túm lấy tay Chung Thái Lam, lấy một quả trứng ngâm trà đã được bóc vỏ từ trong túi ra đưa cho cô: “Cái này cho cô.”
“Anh ăn đi, tôi no rồi.” Cô từ chối.
Chu Mạnh Ngôn kiên trì giơ quả trứng bên miệng cô: “Ăn một miếng thôi, không thích thì không cần ăn thêm đâu.”
Chung Thái Lam không từ chối được, đành phải cắn một miếng lòng trắng trứng cho xong chuyện, sau đó cô thấy không tệ lắm, đang định ăn thêm miếng nữa thì anh đã thu tay về và cắn một miếng.
Ăn xong anh mới nhận ra ý định của cô: “À, cô ăn thêm không?”
Chung Thái Lam quay đầu đi: “Không ăn nữa.”
“Ăn thêm miếng nữa đi này.” Anh lại giơ tay ra, kiên nhẫn nói: “Cho cô hết đấy.”
“Tôi không ăn nữa.” Chung Thái Lam có cảm giác như mình vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nếu không thì sao cảnh này lại buồn cười thế chứ.
Chu Mạnh Ngôn rất thất vọng: “Được rồi.” Anh cắn hai ba miếng nữa, giải quyết xong quả trứng thì lại lấy mấy viên kẹo socola trong túi ra: “Còn cái này cũng cho cô.”
Chung Thái Lam hỏi: “...!Rốt cuộc là anh bị sao vậy?”
Từ hôm qua khi còn ở trên tàu là anh đã liên tục cho cô ăn rồi, anh muốn gì vậy?
Chu Mạnh Ngôn vụng về đáp: “Không có gì, ở đây lạnh quá, ăn chút socola để bổ sung nhiệt độ đi.” Anh mặc kệ lời phản đối của Chung Thái Lam mà nhét cả túi kẹo socola vào túi áo cô.
Mặc dù không có ai để ý đến động tác của hai người ở chỗ này nhưng cứ dây dưa mãi cũng không ổn, Chung Thái Lam không từ chối nữa: “Anh có định nói chuyện nghiêm chỉnh không vậy?”
“Tôi nói xong rồi.” Cuối cùng thì anh cũng hài lòng nhìn hai bên túi áo căng phồng của cô.
Chung Thái Lam nhíu mày: “Lân Long…”
“Ừ, bây giờ tôi sẽ đi thăm dò.” Chu Mạnh Ngôn mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi lo được.”
Chung Thái Lam lo lắng: “Tôi đi cùng anh nhé.”
“Không cần đâu, cô cứ làm việc của mình đi.” Chu Mạnh Ngôn xoa đầu cô: “Nếu có việc gì thì tôi sẽ đến tìm cô, đừng chặn tôi nữa đấy.”
Chung Thái Lam nghĩ, vấn đề chính chắc nằm ở câu cuối thôi, nhưng cũng chẳng có cách nào để từ chối nên cô đành phải dặn dò: “Vậy có việc gì thì phải gọi cho tôi nhé, nhớ cẩn thận đấy.”
Anh mỉm cười: “Biết rồi thưa nữ tác giả.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.