Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 75: Tỏ Tình





Triệu chứng cúa Hoàng Nữu và mèo con giống nhau, có vẻ Hoàng Nữu đã ăn phải nấm độc, nhưng mèo con thì chỉ uống mỗi sữa bột.

Mấy ngày đầu mèo con uống sữa bột nhưng không có vấn đề gì cả, nếu xét theo tiền án của Nhiếp Chi Văn thì có khả năng là anh ta đã cho nó ăn gì đó.
Nói cách khác, đồ mà Hoàng Nữu ăn nhầm có khả năng là thứ Nhiếp Chi Văn đã cho mèo con ăn.
“Nhưng có mấy điểm hơi đáng nghi.” Chu Mạnh Ngôn nói: “Đầu tiên, triệu chứng của mèo con và Hoàng Nữu chỉ giống nhau thôi, không thể kết luận ngay rằng đó là cùng một bệnh được.

Với cả, chưa chắc Nhiếp Chi Văn đã cho mèo con ăn gì đó, cô không thể xác định được nguyên nhân cái chết của mèo con là do Nhiếp Chi Văn.

Cuối cùng, cho dù là cùng một nguyên nhân thì có khả năng do trùng hợp mà thôi.”
Chung Thái Lam gật đầu: “Anh nói đúng, nhưng…”
Chu Mạnh Ngôn ngắt lời cô: “Nhưng nếu xét trên phương diện U Linh Tán là một loại nấm, rồi cả việc nhà máy Lân Long ở ngay gần đây, cộng thêm số lượng dược liệu mà Lân Long trồng cực kỳ lớn thì nghi ngờ của cô cũng khá hợp lý…”
“Lân Long không phải là một lớp vỏ ngụy trang, mà trái lại...” Chung Thái Lam lẩm bẩm: “Có lẽ đây chính là địa bàn chính, dù sao đất đai và khí hậu của Tùng Dung cũng rất hợp để trồng nấm.”
Chu Mạnh Ngôn nghĩ ngợi một lúc lâu rồi hỏi: “Tôi muốn hỏi một câu, suy đoán này có mấy phần xuất phát từ trực giác của tác giả vậy?”
“Khó nói lắm…” Chung Thái Lam chần chừ: “Có thể đây là tình tiết trong truyện, cũng có thể không liên quan đến cốt truyện, mối liên hệ giữa Nhiếp Chi Văn và Lân Long cũng có thể là bị động thôi.”
Chu Mạnh Ngôn thở dài: “Được rồi, nhưng nếu phân tích kỹ thì suy đoán này của cô quá táo bạo.”
“Trí tưởng tượng kém thì viết tiểu thuyết kiểu gì?” Chung Thái Lam thản nhiên đáp; “Với cả tôi cũng chỉ đoán thôi, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật chắc?”
Chu Mạnh Ngôn rất ba phải mà trở mặt: “Nói có lý! Chúng ta cứ đoán bừa đi.” Anh nghĩ ngợi hai giây rồi nghiêm túc phân tích: “Nếu như họ làm vậy thật thì vấn đề của Lân Long cũng rõ ràng hơn rồi.”
Chung Thái Lam tò mò: “Là sao?”
“Buôn lậu ma túy rất nguy hiểm, sơ sẩy một chút thôi là xong đời, nhưng nếu sản xuất ra các loại thuốc bảo vệ sức khỏe có thành phần là Thiên Thần Trắng thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, lại khá an toàn.


Chỉ cần một kiện hàng có chứa Thiên Thần Trắng thôi, những sản phẩm khác đều bình thường, cho dù xui xẻo bị hải quan lấy mẫu thì tỉ lệ bị phát hiện cũng rất thấp, vì Thiên Thần Trắng mới được phát hiện ra cách đây không lâu, rất ít người biết đến nó.

Khi tới nước ngoài thì lại chiết xuất Thiên Thần Trắng ra, sau đó muốn làm gì thì làm, thần không biết quỷ không hay.”
Mới đầu Chu Mạnh Ngôn chỉ nói bừa thôi, nhưng nói xong lại tự cảm thấy khá thuyết phục, nếu có thêm chứng cứ thì có vẻ sẽ rất đúng.
Chung Thái Lam cân nhắc hồi lâu: “Hình như tôi có một ông anh họ đang làm việc ở Lân Long…”
“Không được.” Chu Mạnh Ngôn lập tức bác bỏ ý kiến của cô: “Đây không phải là việc của cô, chuyện quan trọng nhất bây giờ là Hoàng Nữu và tiễn bà ngoại đi nốt đoạn đường cuối cùng.”
Anh nói có lý, Chung Thái Lam đành phải kiềm chế lòng hiếu kỳ rồi kiên nhẫn bầu bạn với Hoàng Nữu.
Màn đêm dần buông xuống, sau khi truyền hai chai nước thì tình hình của Hoàng Nữu cũng ổn hơn, nhưng vì không thể xác định được cụ thể nó đã ăn phải thứ gì nên bác sĩ vẫn đề nghị để nó nằm viện quan sát thêm, đề phòng có chuyển biến xấu.
Tất nhiên là Chung Thái Lam rất đồng ý với chuyện này, ngày thường mọi người còn chẳng để ý lắm, bây giờ trong nhà đang hỗn loạn như vậy, có khi còn chẳng nhớ đến việc cho chó ăn, rõ ràng không bằng được điều kiện trong bệnh viện rồi.
“Bây giờ cô phải quay về luôn à?” Chu Mạnh Ngôn nhìn trời, giọng điệu hơi do dự vì ngoài trời đang mưa to.
Mưa như trút nước, mặt đất toàn là các bọt nước trắng xóa, những chỗ lõm xuống đầy ắp nước, cống thoát nước đã làm việc hết công suất nhưng tốc độ thoát nước vẫn không nhanh bằng tốc độ nước xối xuống, ngoài đường đâu đâu cũng là nước.
Chu Mạnh Ngôn rất buồn phiền, mưa to thế này, nhỡ đang đi mà có chuyện gì thì đúng là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng nghe rồi.
Dù bệnh viện thú y có trách nhiệm đến mấy thì cũng phải đóng cửa, hai người không thể ngồi đây mãi được.

Anh hỏi Chung Thái Lam: “Hay là tôi chở cô về trước đã nhé?”
Chung Thái Lam do dự một lúc rồi đồng ý: “Đi thôi.”
Mười phút sau, giấc mơ được về nhà tắm rửa và thay quần áo của cô đã tan thành mây khói.
Mưa quá lớn, có một số khu vực bị ngập nên cực kỳ tắc đường.
Chu Mạnh Ngôn dừng xe ở ven đường rồi kéo cô vào một quán ăn nhỏ lề đường để ăn tối: “Chắc ăn cơm xong thì đường sẽ thông đấy.”
Hai người ăn cơm mất hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng mưa vẫn chưa ngớt, đoạn đường tắc lại còn dài hơn cả lúc nãy.
Chu Mạnh Ngôn định nói gì đó nhưng Chung Thái Lam đã ngắt lời anh, “Anh đừng gieo hy vọng cho tôi nữa, đưa ra lời đề nghị nào đó đáng tin hơn đi.”
Chu Mạnh Ngôn cầm tay cô tiến về phía trước vài bước, nắm vai Chung Thái Lam rồi quay cả người cô sang phía khác: “Thấy khách sạn đằng kia không? Tôi đang ở đó, có muốn qua đấy nghỉ một lúc rồi đợi ngớt mưa tôi chở về không?”
Tình hình bây giờ cũng không còn cách giải quyết nào khác, Chung Thái Lam đồng ý: “Được.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Sao đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp nhỉ?
Nhưng Chung Thái Lam ở cùng nhà với anh gần tháng trời nên đã miễn dịch rồi, sau khi vào phòng, thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, cô rất tự nhiên bước đến chỗ tủ giày thay dép lê, mưa to quá nên giày của cô đã ướt sũng.
Đột nhiên Chu Mạnh Ngôn cảm thấy tay chân mình có vẻ hơi thừa thãi, không biết phải làm gì cả: “Cô có uống gì không? Ở đây có sữa Wangzi (1) đấy.”
(1) Hình ảnh: https://bom.to/hpelWV92
Chung Thái Lam cười: “Không uống đâu, cứ kệ tôi.

Anh mau tắm rửa thay quần áo đi.”
“Ừ, được rồi, có gì thì bảo tôi.”
Chu Mạnh Ngôn cầm quần áo đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nhanh chóng cởi hết quần áo bẩn trên người và đứng dưới vòi nước, dòng nước ẩm chảy qua khiến anh cảm thấy như được thay da đổi thịt.
Vì quá vội nên anh quên mất không kéo rèm tắm, mà nhà tắm ở khách sạn thì chỉ có vách kính trong suốt, hơi nóng còn chưa kịp bốc lên làm mờ hơi kính.

Chung Thái Lam ngẩng đầu lên, lập tức thấy Chu Mạnh Ngôn đang gội đầu như trẻ con, cơ bắp trên người anh cực kỳ cân đối, những đường cong quyến rũ khiến người ta rất muốn sờ thử.
Cô tham lam nhìn thêm vài lần nữa rồi mới bước đến gõ cửa thủy tinh.
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là có chuyện gì, cứ thế để nguyên bọt xà phòng trên người bước ra mở cửa: “Sao thế?”

“Rèm…” Chung Thái Lam nhìn anh, cảm thấy nửa câu sau chẳng có ý nghĩa gì cả: “Chưa kéo.”
“À, tôi quên mất.” Anh gãi đầu: “Có thế thôi à?”
Có thế thôi à? Chung Thái Lam buột miệng châm chọc: “Bình thường anh để ý đến chuyện này lắm cơ mà?”
Anh nhướng mày: “Tôi hết ngại từ lâu rồi.”
“Tôi ngại.” Cô đáp.
Hai chữ ngắn ngủi ấy lại giống như một nắm đấm sắt đập thẳng vào mặt anh, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy sống mũi cay sè, không khỏi nhớ lại, trước kia Chung Thái Lam nghe anh nói câu đó, chắc tâm trạng cũng giống như anh bây giờ nhỉ? Hay còn đau lòng hơn?
Trong giây lát, cảm giác đau thương như một cơn sóng lớn ập đến, cuốn anh đi.

Chu Mạnh Ngôn cảm thấy mũi và miệng của mình như bị nước biển tràn vào, không khí không tới được phổi nên cực kỳ khó thở.
Anh cúi đầu xuống, cất giọng như van xin: “Thái Lam…”
Cổ họng Chung Thái Lam khô khốc, cô không dám nghe tiếp nữa: “Anh tắm rửa đi.” Dứt lời, cô vội vàng đóng cửa lại.
Trên cửa thủy tinh đã có một lớp hơi nước, Chu Mạnh Ngôn định mở cửa ra nói chuyện rõ ràng với cô, nhưng anh biết bản thân còn chưa hiểu rõ mấu chốt vấn đề nên dù có nói cũng chẳng được gì.

Anh đứng ngẩn ra một lúc lâu, dụi mắt, chắc lúc nãy mình bị xà phòng bắn vào mắt rồi, không thì tại sao tầm nhìn lại mờ vậy chứ.
Chu Mạnh Ngôn nghĩ vậy rồi quay lại vòi hoa sen để nước ấm xối vào người, cả người anh dần ấm lên nhưng ngực vẫn lạnh ngắt, có xối bao nhiêu nước nóng cũng không thể ấm lại được.
Chu Mạnh Ngôn lặng lẽ tắm rửa xong rồi ra ngoài, Chung Thái Lam đứng cạnh cửa sổ gọi điện cho Giang Tĩnh: “Trời mưa to quá, con cũng không biết bao giờ mới về được.”
“Không sao đâu, mưa to quá, chắc phải hoãn thên một ngày nữa, mai mà tạnh thì con cứ đến thẳng nhà tang lễ nhé.”
“Vâng.” Chung Thái Lam hơi lo lắng: “Đường ở Tùng Dung đều bị ngập rồi, nhà bà ngoại có bị ngập không ạ?”
Giang Tĩnh bật cười: “Sao mà ngập đến đây được chứ, chỉ sợ mưa to quá rồi cuốn mất cả đường đi thôi.

Trước kia cũng từng bị như vậy rồi.”
Chung Thái Lam lại càng lo lắng hơn: “Vậy phải làm sao bây giờ mẹ?”
“Nếu không đi được thì đành phải hoãn việc đến nhà tang lễ thôi.” Giang Tĩnh đáp: “Được rồi, đây không phải là chuyện trẻ con cần bận tâm, con đừng lo.”
Chung Thái Lam nói thêm với Giang Tĩnh hai ba câu nữa rồi mới cúp máy.
Chu Mạnh Ngôn vừa lau tóc vừa bước đến cạnh cô: “Mưa vẫn chưa tạnh à?”
Chung Thái Lam lắc đầu: “Tôi sẽ đi đặt thêm một phòng nữa, đêm nay chắc phải ở lại đây rồi.”
“Cô ngủ ở phòng tôi cũng được mà, có phải là chưa bao giờ ngủ chung phòng với nhau đâu.” Chu Mạnh Ngôn ra vẻ thoải mái: “Với cả an ninh chỗ này không tốt lắm, hôm qua tôi nghe nói có người uống say xong đi quậy phá, cô ở một mình không an toàn đâu.”
Chung Thái Lam lườm anh: “Anh ở ngay đây còn gì, có chuyện thì tôi sẽ gọi anh.”
“Tôi ngủ say lắm, không nghe thấy được.” Anh nói dối không chớp mắt: “Dù sao thì cũng không cần đặt thêm làm gì.”
Chung Thái Lam hỏi: “Vậy anh nhường giường cho tôi nhé?”
“Nhường cho cô một nửa thôi, cô không thể để tôi ngủ dưới đất được.

Tôi cam đoan là sẽ không làm gì đâu… Từ từ, sao tôi có cảm giác như mình đang dỗ bạn gái lên giường thế?” Cô còn chưa kịp nói gì thì Chu Mạnh Ngôn đã tự chê bản thân.
Chung Thái Lam bị anh chọc cười, khóe miệng cong lên.
Đã lâu rồi Chu Mạnh Ngôn chưa thấy cô mỉm cười, nhất thời ngẩn ra, sau đó lập tức vui vẻ, nếu anh vẫn có thể khiến cô cười thì quyết định của anh cũng không hẳn là sai.
Lúc này, anh quyết định nói cho cô biết: “Thái Lam, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
Cô nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Anh thấp thỏm: “Nếu tôi nói rằng mình đã thay lòng đổi dạ rồi thì cô có thấy tôi là kẻ vô lương tâm không?”

Lúc hỏi câu này, Chu Mạnh Ngôn cũng đoán cô sẽ hiểu nhầm rằng người đó là Bạch Đào, nhưng anh vẫn muốn hỏi, muốn biết cô thật sự nghĩ gì.

Nhưng câu trả lời của Chung Thái Lam lại nằm ngoài dự đoán của anh: “Không, vì đó không phải là vấn đề của anh, mà là của tôi.”
“Gì cơ?” Anh không hiểu lắm.
Chung Thái Lam đáp: “Chuyện thay lòng đổi dạ không phải do anh vô lương tâm, đừng cảm thấy áy náy làm gì, có thể coi như việc này là hiển nhiên.”
“Tôi không hiểu lắm… ý cô là cuối cùng tôi cũng bắt đầu một cuộc sống mới à?” Chu Mạnh Ngôn hỏi vậy nhưng cũng thầm hiểu rằng mọi chuyện không đơn giản như thế.
Cô cười đáp: “Anh hiểu vậy cũng được.”
“Vậy là tôi đoán sai rồi.” Anh nhíu mày, “Tôi muốn nghe cô nói thật.”
“Sự thật lúc nào cũng rất đau lòng, anh biết mà.” Cô ám chỉ.
Chu Mạnh Ngôn lại im lặng suy nghĩ một lúc nữa: “Vẫn liên quan đến câu chuyện cô viết à? Không sao, tôi muốn biết.”
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Chung Thái Lam, Chu Mạnh Ngôn là người như vậy: Anh thà biết sự thật tàn nhẫn còn hơn là nghe một lời nói dối ngọt ngào.
Cô do dự: “Nếu nói thẳng ra thì rất đơn giản, vì kiểu gì vụ án này cũng được phá, anh sẽ được giải oan, nhưng bắt được hung thủ rồi thì nỗi đau vì mất đi người mình yêu có biến mất không? Không.

Cách tốt nhất để thoát khỏi một mối tình đó là bắt đầu mối tình mới.

Có điều, đúng như anh nghĩ, việc thay lòng đổi dạ sẽ khiến người khác cảm thấy không ổn lắm, tôi không để anh phải mang tiếng xấu đâu, vậy nên sẽ có một sự thay đổi hợp lý hơn: Đó là tình cảm giữa anh và Cao Ngân Nguyệt xuất hiện vấn đề, có thể do tình cảm của hai người chưa đủ sâu đậm, có thể do có người khác phù hợp với anh hơn cô ấy.”
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Chu Mạnh Ngôn nghe xong vẫn có cảm giác sởn da gà: Hóa ra tình cảm của anh và Ngân Nguyệt đã được định sẵn kết quả rồi ư? Vậy linh hồn của anh chưa bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của cô à?
Lưng Chu Mạnh Ngôn ướt đẫm mồ hôi, vốn còn tưởng rằng khoảng thời gian bị khống chế đã kết thúc, anh được tự do, nào ngờ thứ mà anh mới chặt đứt chẳng qua chỉ là mấy sợi dây buộc vào tay chân mình thôi, còn sợi dây quan trọng nhất thì vẫn cắm sâu trong trái tim.
Nỗi sợ xâm chiếm trái tim Chu Mạnh Ngôn khiến anh cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, giống như trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ đến nơi vậy.

Nhưng điều buồn cười là trong một khoảnh khắc nào đó, anh nhớ lại câu nói của Lâm Hà, cảm giác này không hề giống với kiểu tình yêu mà Lâm Hà đã miêu tả là đủ lớn để khiến người ta có thể vứt bỏ tự do và lòng tự tôn.
Chung Thái Lam vẫn cúi đầu xuống, bình tĩnh nói tiếp: “Vậy nên anh thay lòng đổi dạ là tình tiết mà tôi đã viết ngay từ đầu rồi, anh không cần phải thấy áp lực, cũng đừng thấy có lỗi với Cao Ngân Nguyệt, đó không phải là vấn đề của anh mà là của tôi.

Tôi thật lòng xin lỗi anh.”
Nói đến đó, Chung Thái Lam còn mỉm cười: “Thấy sợ à? Bây giờ anh sợ vẫn chưa muộn đâu, tôi sẽ không đổi ý, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, cách xa kẻ đáng sợ này đi.”
Chu Mạnh Ngôn không trả lời, một lúc lâu sau anh mới nói: “Cô nói đúng, tôi rất sợ… tôi chưa bao giờ sợ thế này cả.”
“Vậy anh chạy đi, tôi không bắt anh lại đâu.” Cô cười.
“Không, tôi còn có một câu muốn hỏi cô.” Anh nuốt nước bọt, run rẩy cất giọng: “Nếu đối tượng mà tôi thay lòng đổi dạ là cô thì sao?”
“Tôi biết nữ chính mà cô sắp xếp cho tôi là Bạch Đào, theo suy đoán của cô thì người tôi thích chắc hẳn là cô ấy mới phải, nhưng không, tôi không có ý gì với Bạch Đào cả.”
“Chung Thái Lam, nếu như tôi thích em, tôi đuổi theo đến tận đây chỉ vì muốn gặp em thì em giải thích thế nào?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.