Lạc Kính Lỗi mở to mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào sắc trời sáng ngời ngoài cửa sổ một hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu, cậu đi vào phòng khách. Người giúp việc bưng một phần bữa sáng nóng hầm hập lên. Ngồi vào vị trí của mình, cậu ngẩng đầu liếc về phía chiếc đồng hồ treo tường, là 10:05 sáng.
Vô vị nhấm nuốt xong bữa sáng kiểu Tây Âu, cậu chậm rãi dạo bước trong hoa viên. Đương nhiên, vẫn có vệ sĩ đi theo phía sau.
Duẫn Thiên Khuyết sẽ trở về khi trời chạng vạng, điều này có nghĩa là cậu vẫn còn một khoảng thời gian rất dài để trải qua, thời gian tự do thuộc về cậu.
Cánh hoa hồng đỏ khoe sắc tầng tầng điệp điệp, càng tô điểm thêm thiên nhiên tươi đẹp, mang đến cho con người cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Đã bao nhiêu năm rồi? Hai năm? Ba năm? Không, năm năm. Hoa hồng nở rộ cũng đã năm năm, cậu cư nhiên vẫn còn ở lại nơi này. Thật sự là không thể tin được. Xem ra, các kỹ năng làm chủ nhân vui lòng của cậu coi như cũng nhuần nhuyễn. Ngón tay nâng đoá hoa lên, sương sớm theo đó mà rơi xuống lòng bàn tay, lành lạnh, thoải mái. Lạc Kính Lỗi đưa mũi lại gần, rất thơm, rất đẹp, đỏ tươi ướt át, còn hơn ngàn hoa vạn đóa, màu phản chiếu qua ánh sáng là sắc tố không gì có thể miêu tả được. Nhưng mà đẹp đến đâu, xem nhiều cũng sẽ chán. Huống chi là cậu, một con người bình thường như thế. Duẫn Thiên Khuyết thế nhưng đã khoá cậu lại tám năm. Hàng đêm làm bạn, cậu thậm chí chưa từng thấy Duẫn Thiên Khuyết mang một người phụ nữ nào về nhà. Cậu thật sự tốt như vậy sao? Bộ vị giống nhau, giọng nói giống nhau, phản ứng giống nhau. Tám năm, gần ba ngàn ngày, có cái gì làm cho hắn mê muội đến tận bây giờ? Không buông tay, cho dù buộc cậu đến tuyệt cảnh chết chóc, cũng không buông tay.
Là chim bị buộc cánh, cậu đã không cần ý tưởng gì nữa.Giấc mộng xa xỉ hoang đường cùng tự do của cậu đều bị xé rách từ lâu. Cậu muốn thứ gì đó thực tế hơn, có thể nắm giữ trong tay, có thể làm cho cậu cảm giác được chút ít đau đớn.
Gai hoa hồng đâm vào lòng bàn tay, máu chảy nhuộm đỏ rễ cây.
Duẫn Thiên Khuyết, còn bao lâu nữa, còn bao lâu nữa cậu mới có thể ghét tôi?
Tôi còn chờ được đến ngày mà cậu chủ động buông tay sao?
Cà phê, hương vị đắng ngắt. Như thế nào, cậu còn chưa đủ bi thảm sao? Lạc Kính Lỗi đứng lên, bước vào phòng bếp tìm một ít đường. Cậu bình thường không hề sai xử người làm ở đây, một đám người mặt đóng băng, nhìn đều giống như đang gặp phải cục diện bế tắc. Về phần tim, đại khái cũng giống như chủ nhân rồi!
“Thuốc?”
“Mày nói nhỏ chút.”
Lạc Kính Lỗi đứng ở ngoài cửa phòng bếp, đột nhiên cảm thấy ánh nắng ngoài cửa sổ vừa ý đặc biệt, vì thế mượn cớ thưởng thức mà đứng đó. Tay trái đặt ở phía trước, nâng đỡ tay phải đang cầm tách cà phê, bộ dáng nhàn nhã tự tại, chậm rãi đưa cà phê đắng đến cực điểm vào trong miệng. Đầu lưỡi kia tựa hồ như ăn phải ma tuý trong vài giây kia, lại cảm thấy hương vị có chút ngọt lành.
“Không phải chứ, thằng nhóc như mày cũng có thứ đó sao?”
“Ai bảo ả ta quyết liệt như vậy, ở trước mặt cô ta tao ra vẻ đáng thương, khổ sở, còn cực lực lấy lòng. Mà cô ả cũng ghê gớm, ngay cả một ngón tay cũng không cho tao chạm vào. Đồ đê tiện, cái này để cô ta nếm thử lợi hại.”
“Thế nào?”
“Thế nào cái gì? Còn không phải nằm ở trên giường chờ tao xâm lược. Chán phèo.”
“Sao lại chán phèo?”
“Chẳng khác gì người chết, có gì vui nữa.”
“Haha… thằng nhóc mày, mau cút đi! Đến lúc tuần tra rồi!”
Gió hơi nổi lên, lá phong ngoài cửa sổ không ngừng lung lay. Lạc Kính Lỗi bước vào phòng bếp.
“Cậu chủ Lạc.” Hai gã vệ sĩ trong phòng bếp thấy chủ nhân, cuống quít đứng thẳng thân mình. Một người trong đó nắm lấy túi giấy từ trên bàn, lặng lẽ bỏ vào túi quần. Trong lúc bối rối, gói nọ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, lẳng lặng nằm dưới bàn, không ai phát hiện.
“Ừ.” Gật gật đầu, xem như chào hỏi. Lạc Kính Lỗi đi về phía tủ âm tường.
Vệ sĩ liếc nhau, liền nhỏ giọng rời đi.
Tìm được túi đường, lấy ra một khối, nhìn nó rơi vào tách cà phê không thấy đáy, phát ra một tiếng “boong.” Cầm tách cà phê, cậu ngồi vào bên cạnh chiếc bàn dài, chậm rãi thưởng thức. Có chút đăm chiêu nhìn chăm chú vào đợt gió ngoài cửa sổ, một lúc nữa mưa to là điều khó tránh khỏi. Nụ hoa nhu nhược kia có thể tồn tại qua loại tàn phá này sao? Bị vùi dập trong cơn mưa lớn, sẽ tan nát hay là có thể trải qua đợt nạn này, nghênh đón ngày mai càng thêm sáng lạn?
Hừ! Miệng cậu nhếch lên một nụ cười tự giễu, đứng dậy đi một vòng, đi đến một đầu khác của chiếc bàn, rồi rời khỏi phòng.
Dường như trong lơ đãng, chân cậu đá phải vật gì đó. Ngay sau đó, vật đó lăn đến bên chân bàn, được che dấu rất tốt.
Lạc Kính Lỗi bắt đầu chú ý những người bên cạnh.
Cậu biết Duẫn Thiên Khuyết là dạng người gì, cậu cũng biết toàn bộ phòng trong biệt thự đều được lắp camera, bao gồm phòng ngủ của bọn họ, đây là chuyện cậu mớ biết chỉ vài năm trước.
“Camera? Vậy, vậy chẳng phải cái gì cũng bị thấy được sao?”
“Có sao đâu, chỉ cần em không trần truồng đi tới đi lui trong phòng khách, thì sẽ không có ai nhìn thấy được.”
“Nhưng mà, không phải cậu nói ngay cả phòng này cũng có sao?”
“Đúng vậy, nhưng camera trong phòng này chỉ có máy tính của tôi mới nhìn thấy được. Em cho là, tôi sẽ để cho người khác nhìn thấy được em sao?”
“Vậy, toilet cũng có sao?”
“Không có. Không tất yếu ngay cả nơi đó cũng phải giám sát đâu!”
“Vì sao phải làm như vậy?”
“Không biết, là ý của ông già kia, từ khi căn biệt thự này xây lên, đã được trang bị rồi.”
Nếu lời hắn nói là thật, như vậy vẫn còn có góc chết.
Gần đây cậu chú ý tới một chi tiết, ông Trần lái xe tựa hồ bị viêm mũi rất nghiêm trọng. Ông ta cũng gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẫn lái xe cho nhà Fujii. Trước mỗi lần lái xe, ông vẫn luôn lấy ra một vật giống như bình xịt từ ngăn kéo ghế trước, đặt ở trước mũi xịt xịt một chút. Trước kia không quá chú ý, hiện tại nghĩ đến quả thật là có chuyện như vậy. Không có ngoại lệ dù là một lần.
Có một ngày, cậu ở trong tiệm quần áo, nghe được một cái tên, vì thế liền lưu tâm tra tìm một chút, xem là tên của danh nhân nào. Là bác sĩ chỉnh hình rất trẻ tuổi, đã nhận được nhiều giải thưởng lớn. Cậu theo bản năng sờ sờ mặt, nghĩ rằng, có lẽ vết sẹo trên lưng cậu vẫn còn có thể chỉnh được đi. Duẫn Thiên Khuyết sẽ càng thích sao? Hừ, lo sợ không đâu, chỉ sợ cũng là làm điều thừa. Mấy năm nay, hắn không phải lúc nào cũng sủng ái cậu sao. Tựa hồ vết sẹo kia chưa bao giờ tồn tại, một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.
Khi cậu nhìn thấy con đường đến núi Thiên Dương bị đá lở, lại vừa vặn ở hai góc cua trên núi, hi vọng người dân trong thời gian ngắn đừng đi vào khu vựa này, tim cậu không khỏi “thình thịch” một chút. Duẫn Thiên Khuyết nói với cậu là cuối tuần muốn cùng cậu đến núi Thiên Dương ngắm cảnh. Hiện tại xem ra, kế hoạch phải có thay đổi một chút!
Tất cả mọi thứ cùng xảy ra, càng mang cho cậu nhiều ý tưởng. Nhưng tất cả các ý tưởng này, phải có một điều kiện đầu tiên mới được.
Hơn nữa gần đây cậu biết được một tin tức, Duẫn Thiên Khuyết hai ngày sau sẽ xuất ngoại một chuyến, ba ngày sau mới có thể trở về. Cậu cần phải tìm cơ hội thí nghiệm điều kiện đầu tiên đó.
Rốt cục, cơ hội để có được điều kiện đầu tiên đã đến.
Buổi tối 21:13 phút.
“Ha ha……” Tiếng cười sang sảng của Duẫn Thiên Khuyết vang trong phòng khách. “Lạc, bình thường lúc em ở nhà đều xem loại tiết mục này sao? Tuy rằng không có gì ý nghĩa, nhưng mà vẫn khá khôi hài.”
“Để giết thời gian mà! Cậu đã trở lại, không xem cũng được.”
“Không sao mà, tôi xem cùng em, hai người ngồi trên sô pha cùng xem ti vi cũng là một loại lạc thú. À, em có cảm giác hai ta giống như là vợ chồng già không?”
Vợ chồng già?
Lạc Kính Lỗi nhướn cao mày, hắn ta thật là giàu tưởng tượng, quan hệ chúng ta, thành vợ chồng từ khi nào?
“Đúng vậy.” Phụ họa cười ra tiếng.
“Khuyết, cậu muốn uống một ly cà phê không? Tôi pha cho cậu.” Lạc Kính Lỗi làm bộ đứng dậy.
“Để bà Lâm làm được rồi.” Nằm nghiêng trên sô pha, một tay chống đầu, Duẫn Thiên Khuyết miễn cưỡng nói. Hắn thực không quen việc Lạc không nằm trong lòng mình.
“Tôi không thể cứ chuyện gì đều ỷ lại người khác, ngẫu nhiên vận động một chút thôi! Tôi cảm giác, hình như đã béo lên rồi.” Cậu kéo tay mình khỏi bàn tay hắn, đi vào phòng bếp.
“Cứ béo đi! Dù sao tôi không quan tâm, em béo hay gầy tôi đều thích cả. Đúng rồi, Lạc, không cho em xuống cà phê, nước trái cây là tốt rồi.”
Hừ! Hắn thật ra là một người biết quan tâm, chỉ cần là ở nhà, tuyệt đối sẽ không cho cậu động vào cà phê, thuốc lá gì gì đó.
Đi vào phòng bếp, pha một ly cà phê. Cậu không nhanh không chậm đi ra ngoài cửa.
Lúc đồng hồ chỉ tới 21:15, toàn bộ phòng trong biệt thự lâm vào bóng tối.
“Sao lại cúp điện? Lạc, em đứng tại chỗ đừng nhúc nhích. Đừng ngã. Lập tức sẽ có điện.”
Mười giây ngắn ngủi qua đi, nguồn điện ở biệt thự cũng được khởi động lại, trong phòng lại được khôi phục ánh sáng.
Duẫn Thiên Khuyết nhảy dựng lên từ sô pha, hai ba bước chạy đến phòng bếp.
“Lạc, không sao chứ?”
“Không có.” Nụ cười nở rộ của Lạc Kính Lỗi như là ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp và tự nhiên như vậy, ẩn ý chất đầy trong đôi mắt.
“Lạc, trán em sao lại đầy mồ hôi vậy? Rất nóng sao?” Duẫn Thiên Khuyết cẩn thận lau mồ hôi cho cậu, cũng hạ xuống một nụ hôn đầy cưng chiều.
“Hơi nóng.”
Duẫn Thiên Khuyết, cậu có phát hiện không, cánh tay bưng tách cà phê của tôi cũng đổ đầy mồ hôi, nóng đến chảy nước, rơi xuống mặt đất.
Duẫn Thiên Khuyết, cậu có phát hiện không, căn phòng này rất sáng, khiến tôi không thể mở được mắt, khiến cho tôi đã quen chìm trong bóng tối nhất thời khó có thể thích ứng.
Nhưng mà, tôi nghĩ, tôi sẽ rất nhanh chóng thích ứng được thôi.
Bởi vì ánh sáng này, là thứ tôi khát vọng từ lâu, nó rốt cuộc cũng sắp xuất hiện rồi sao?
C 30
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment