Hiện tại Hàn Gia Mẫn đang dựa lưng vào tường, ánh mắt vẫn sắc lạnh mà đối đầu với Hải Sang: “Thì ra ông là kẻ đứng đầu đường dây chân dài! Bảo sao sự kiện nào cũng có ông, việc gì cũng bị ông nắm rõ.
Người muốn mua tôi chắc cũng là ông đúng không?”
“Ban đầu chính xác như cô nói, không ngờ bây giờ lại có thêm nhiều người như vậy.
Cô thật biết cách thu hút người khác đó, mà một kẻ như cô phải nên được huấn luyện mới đúng.” Hải Sang ép Hàn Gia Mẫn vào tường, dùng tay nâng cằm cô lên cười cợt.
Hàn Gia Mẫn dùng ánh mắt không khuất phục mà lườm ông ta cảnh cáo: “Các người thuận lợi như vậy là vì có người chống lưng đúng không? Tôi biết không ít đâu đấy, tôi mà có vấn đề thì các người cũng đừng mong yên ổn.”
“Đừng có đe dọa tôi! Chiêu trò con nít này không ăn thua đâu, chỉ có Cung Lục Vương là ngu ngốc thôi.” Hải Sang cười lạnh, nhìn qua là biết cô đang đội tóc giả rồi.
Ông ta cũng biết thân phận của cô là ai nên liền đắc ý: “Nếu để người khác biết Hàn Gia có một đứa con gái bị qua tay nhiều người thì sao nhỉ?”
Hàn Gia Mẫn cau mày: “Ông biết thân phận tôi? Nếu đã vậy thì ông càng không nên sống.”
“Bùm!”
Sau câu nói đó thì một tiếng nổ vang lên giữa các hành lang khiến cho Hải Sang nhíu mày nhìn Hàn Gia Mẫn: “Cô đã giở trò gì?”
“Gọi người đến chi viện thôi!” Hàn Gia Mẫn cười lạnh, xem ra có người đến kịp lúc rồi.
“Vậy thì cô cũng nên nằm dưới tôi đi.” Hải Sang kéo Hàn Gia Mẫn đi lại giường nhưng cô nắm lấy chốt cửa giữ chặt, lão ta không kéo được thì ép sát cô vào cửa cười đểu: “Hóa ra Yin thích kiểu này à?”
Hải Sang đẩy chân Hàn Gia Mẫn ra khiến cô nhíu mày mà đá vào hạ bộ của lão, tiện tay mở lấy chiếc hộp 119 đưa và hất vào mặt lão ta.
Khi thấy lão ta lảo đảo thì cô chạy vào nhà tắm đóng chặt cửa.
“Đại Lang, Xích Diễm, Á Hy, Phó Kỳ… Mọi người nghe không vậy?” Hàn Gia Mẫn dựa lưng vào tường, cả người cô lạnh toát.
Cũng may là ngoài camera ra thì Hàn Gia Mẫn còn gắn thêm cả định vị và thiết bị liên lạc.
Bằng không thì hôm nay cô đi chầu diêm vương cũng nên.
Căn phòng này có chuẩn bị từ trước nên Hàn Gia Mẫn khá choáng, mùi hương của nó quá kỳ lạ.
“Tít tít…”
“Yin, cô đang ở đâu?” Xích Diễm lên tiếng, khi nãy vừa nghe tiếng nổ cậu ta đã hiểu ý mà giả làm sát thủ nhưng lại không biết Hàn Gia Mẫn ở phòng nào.
“Phòng 123! Mau, mau đi.
Tôi không cầm cự được nữa… Khụ…” Hàn Gia Mẫn nôn ra máu, bị Hải Sang đánh mạnh như vậy không thê thảm mới lạ.
Đại Lang bên phía kia kết nối được với Hàn Gia Mẫn thì lên tiếng: “Xích Diễm đang đi về phía em! Tình hình chỗ em thế nào rồi?”
“Không khả quan! Hải Sang mà tỉnh lại thì nhà tắm không chịu lâu được đâu, lão ta thật sự rất mạnh.” Hàn Gia Mẫn nói giọng yếu ớt, cái phi vụ 5 triệu đô này lần sau cô không bao giờ nhận nữa.
Phó Kỳ giải quyết được một phía ở lầu một và hai thì lên tiếng: “Bên ngoài hiện tại đang náo loạn cả lên! Lão Trần bị ai đó đẩy từ sân thượng xuống chết rồi.”
Khi Hàn Gia Mẫn vừa đi thì lão Trần cũng bị ai đó ám sát, thời gian không quá mười phút.
Mà người tiếp xúc với lão Trần gần nhất chỉ có cô và Hoa, xem ra Hoa chính là kẻ giết lão Trần.
“Có lẽ… em biết ai làm chuyện này.
Còn Cung Lục Vương đâu?” Hàn Gia Mẫn sẽ giải quyết chuyện này sau, tạm thời cứ rời khỏi đây trước rồi tính.
“Tít tít…”
“Mất tín hiệu nữa rồi sao?”
Hàn Gia Mẫn lẩm bẩm, tín hiệu bị mất có lẽ do ai đó cản trở.
Sơ suất nhất của Hàn Gia Mẫn chính là nghĩ rằng phòng 123 này do Cung Lục Vương ở.
Thuốc ngủ cơ bản không khiến cô mơ màng, mà chính là mùi hương làm cho đầu óc cô khó chịu.
Cô cố gắng đứng dậy, đi lại bồn rửa tay xả nước vào đầu cho đỡ khó chịu.
Bị thí nghiệm từ nhỏ nên thuốc ngủ bình thường không dễ hạ gục cô.
Còn mùi hương này, chính là mùi hương của xuân dược.
“Rầm!”
Cánh cửa bên ngoài bị đánh sập khiến Hàn Gia Mẫn nhíu mày, là thù hay bạn đây?
“Yin, là tôi đây.”
Hàn Gia Mẫn nghe tiếng của Cung Lục Vương thì mở cửa ra, nhưng khi cửa vừa mở thì có một người đeo mặt nạ khác cười: “Bị lừa rồi!”
Hàn Gia Mẫn đóng cửa lại nhưng không được, cô lùi về phía nhà tắm thở mệt nhọc: “Là ai?”
“Vẫn chưa bị chơi sao? Xem ra coi thường cô quá rồi! Thôi thì để tôi tiễn cô một đoạn vậy.” Kẻ kia chỉnh giọng nên Hàn Gia Mẫn không phân biệt được là nam hay nữ, nhưng ngữ khí này khiến cô cảm giác như đây là nữ.
Cô chợt lên tiếng: “001!”
“Cô biết tôi?” 001 nhíu mày sau đó nhanh chóng lấy con dao trong người ra cười: “Vậy thì nên chết đi!”
“Pằng!”
Tiếng súng vang lên, 001 ngã xuống đất, máu từ khóe môi rỉ ra.
Người bắn không ai khác chính là Cung Lục Vương.
Hàn Gia Mẫn nhìn thấy anh thì bất chợt thở phào nhẹ nhõm mà ngã khụy xuống đất.
“Ổn không? Cầm cự thêm chút nữa đi!” Cung Lục Vương có chút lo lắng nhìn Hàn Gia Mẫn nhưng cô chỉ hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Trên đồ của cô có máy nghe lén tôi gắn vào, với lại Đại Lang cũng có nói số phòng nên tôi biết.” Cung Lục Vương bế Hàn Gia Mẫn lên và lấy áo khoác che người cô lại rời khỏi phòng: “Khi cô rời đi thì 10 phút sau lão Trần bị giết khiến cho buổi tiệc náo loạn.
Cũng may là tôi đến đúng lúc!”
“Cảm ơn anh!” Hàn Gia Mẫn dựa đầu vào người Cung Lục Vương thiếp đi.
Cô thật sự đã rất cố gắng rồi, cái thứ xuân dược và thuốc ngủ kia khi hợp lại đúng là rất mạnh.
Mạnh đến mức ngay cả vết thương nặng thế nào cô cũng không cảm nhận được, chỉ khi nôn ra máu mới biết là đau thấu xương.
“Xích Diễm!” Cung Lục Vương gọi Xích Diễm khi cậu ta vừa đến nơi: “001 giết lão Trần, lão Hải cũng do cô ta giết.
Giải quyết gọn một chút, đừng để người khác nghi ngờ Yin.
Còn nữa, Hải Sang đã biết thân phận của Yin nên cậu hiểu phải làm gì rồi chứ?”
“Hiểu rồi! Cậu đưa Yin về trước đi, ở phía lối sau không có ai cả.” Xích Diễm nói xong thì vào phòng 123 xử lý hiện trường.
Xích Diễm vừa vào phòng thì tháo mặt nạ 001 ra, cô gái đó chính là Hoa.
Xích Diễm biết cô ta vì cô ta từng xuất hiện trên du thuyền 174.
Hải Sang bị đánh bất tỉnh, sau khi bột của Hàn Gia Mẫn hết tác dụng thì lão ta tỉnh lại.
“Cậu là… Xích Diễm?” Hải Sang bất giác lùi về sau thì phát hiện có thêm một thi thể nằm đó..