Vào một buổi tối thứ sáu, tôi ôm laptop, để chân trần đẩy cửa phòng ngủ chính.
Vương Đức Toàn đang dựa người vào gối đọc sách, ngẩng đầu nhìn tôi một chút, rồi nhíu mày lại, xốc chăn bên cạnh lên: “Tại sao lại không đi dép Mau lên đây.”
Nhà của anh lót sàn gỗ thật sự, tôi rất thích cảm giác trực tiếp đạp lên, thế nhưng Vương Đức Toàn rất ghét chuyện này, tam lệnh ngũ thân* không cho tôi làm như vậy.
*tam lệnh ngũ thân: ra lệnh bắt buộc phải tuân theo.
Tôi thuận lý thành chương nhảy lên giường, vui vẻ tiến vào trong chăn ấm, cùng anh nằm chung một chỗ.
“Ngày hôm nay không đọc sách được không, nghỉ ngơi một ngày.” Tôi lay lay cánh tay của anh ấy, “Anh xem phim cùng em nhé.”
Cảm ơn nhà nước, Vương Đức Toàn không có thảo luận với tôi về luật bản quyền hợp pháp vào lúc này, anh ấy suy nghĩ một chút, khép sách lại để qua một bên, đưa tay tắt đèn.
Tôi vội vàng đem laptop đặt giữa hai người, mở video.
Nhạc nền bao phủ lấy chúng tôi trong bóng tối, đặt biệt phiến tình, tôi tới gần Vương Đức Toàn, mặt lặng lẽ nóng lên.
Phim cấm không hổ là phim cấm, pháo đài cổ, giam cầm, loạn luân, ***, bạo lực… Bầu không khí ám muội *** mỹ, như một cái móc câu nhỏ cào một chút trong lòng. Hô hấp của cả hai đều biến điệu, gần trong gang tấc, ai cũng không lừa được ai.
Tôi chậm rãi cởi cúc áo ngủ của anh, mò tới cơ bụng rắn chắc ở dưới, nỗ lực phát huy chút kinh nghiệm thực chiến tội nghiệp của mình mà khiêu khích anh.
Vương Đức Toàn đè tay tôi lại không cho tôi cựa quậy, tôi đơn giản đẩy laptop sang một bên, cưỡi trên đùi, cố gắng hôn anh.
Trong phòng tuy mở máy sưởi, nhưng từ trong chăn bò ra ngoài vẫn cảm thấy hơi lạnh, hoặc bởi vì kích động, cả người tôi hơi run run.
Vương Đức Toàn đột nhiên trở mình, đổi thành tư thế đè tôi ở dưới, nhấc chăn bao lấy cả hai, nhiệt độ nóng bỏng cách lớp áo ngủ truyền tới người tôi.
Một cái tay luồn vào trong quần pyjamas của tôi, tôi vừa sốt sắng vừa bối rối, nhúc nhích cũng không dám. Khớp xương tay của Vương Đức Toàn rõ ràng, cường tráng mạnh mẽ, tôi dám đánh cược rằng anh ấy cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng mà —— a, luyện qua công phu đẩy châm có tính không Nghĩ đến gò má lúc anh cúi đầu, hết sức tập trung châm cứu cho người khác, tôi hầu như không chống đỡ được, không cần công phu gì cao siêu, tự tước vũ khí đầu hàng…
… Không, nghe tôi giải thích, tôi xin thề, tôi chỉ là lần đầu tiên quá kích động!
Vì cứu vãn tôn nghiêm, tôi một bên suy nghĩ xem Vương Đức Toàn thích phong cách mạnh mẽ chủ động hay rụt rè một chút, một bên liều mạng tìm tòi lý thuyết xem trong phim, chỉ là không ngờ tới, vào lúc này ảnh vẫn có thể một cước phanh xe thắng gấp, vươn mình ngồi dậy.
74.
Tôi cũng mờ mịt ngồi dậy theo: “Anh làm sao thế ”
Anh buộc lại cúc áo, khi mở miệng còn mang theo chút khàn khàn: “Anh cảm thấy… Phát triển đến một bước này, có khả năng nhanh quá chăng. Bằng không vẫn chờ thêm một chút nữa ”
“Tại sao phải chờ ” Tôi không rõ vì sao, “Em cũng có thể tiếp nhận rồi, anh còn có cái gì kiêng kỵ Lẽ nào anh cũng lãnh cảm ”
“Không phải ý này.” Anh trả lời, “Anh hi vọng em suy nghĩ kỹ thêm một quãng thời gian nữa, có thật sự muốn cùng anh thành lập gia đình, sinh hoạt chung một chỗ hay không.”
“Hả Em không phải đã chuyển tới ở cùng anh sao ”
“Đúng.” Anh ấy dừng một chút, vẫn nói, “Cho nên ở chung với anh đến bây giờ, em cũng phát hiện ra con người anh có nhiều chỗ không thú vị đi. Thật ra anh cũng sẽ sợ, e rằng một ngày nào đó, em đột nhiên sẽ không chịu được nữa mà quăng anh Nói chung không quản như thế nào, anh vẫn muốn lưu cho em một khoảng trống để đổi ý, chúng ta trước tiên cứ thử mấy tháng, nếu như đến lúc đó, em thật sự cảm thấy còn thích hợp…”
Tôi từ đầu đã trợn mắt há mồm, nghe đến phần sau, quả thật vừa bực mình vừa buồn cười.
“Vương Đức Toàn, anh còn có thể chơi cái trò này, anh quả thật, quả thật…” Tôi chậm rãi thở ra, “Thời điểm anh bảo em dọn đến ở chung, cũng đều ôm dự định chia tay Vậy anh còn thật khách khí, sợ ngủ với em rồi sẽ chiếm tiện nghi đúng không ”
Anh ấy cũng không tranh cãi cùng tôi, chỉ dùng ánh mắt như thấy trẻ con cáu kỉnh mà bất đắc dĩ nhìn tôi, tôi dĩ nhiên rõ ràng ý tứ kia, ý tại ngôn ngoại là “Em xem, chúng ta bây giờ không phải đã bắt đầu cãi nhau ”
“Anh quả thật… Bệnh thần kinh! Không để ý đến anh nữa!”
Tôi thở hồng hộc nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, anh ấy còn nhớ nhắc nhở tôi: “Mang dép vào.”
Vốn đã chạy đến cửa, lại bị câu nói này cảnh tỉnh, tôi đổi chủ ý, quay đầu xông về chỗ cũ, dùng sức nhào lên trên giường.
“Anh tên khốn kiếp này! Đồ xấu xa! Lại còn tính cùng em chia tay! Em mới không để cho anh thực hiện được!” Tôi tức giận rống lên với anh ấy, “Anh muốn đuổi em đi, không bằng trước tiên bước qua xác em đã!”
Vương Đức Toàn không nói nên lời, một lúc lâu mới phản ứng được, đến gần khều khều tôi: “Bảo bảo ”
“Bảo cái gì mà bảo, ai là bảo bảo, thật buồn nôn!” Tôi vặn vẹo như một con giun, dùng sức vẫy tay anh ra, “Chỗ nào mát mẻ thì đi qua chỗ đó đi, không thấy đây còn đang tức giận hả!” (Bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng của Vu Dân đâu đây. – w –)
“Ồ.” Anh ấy chậm rì nói, “Vậy anh đến thư phòng ngủ trên ghế sô pha ”
“Anh dám!” Tôi càng tức giận, càu nhàu ngồi dậy một lần nữa, “Anh ngủ chỗ này, còn muốn đi đâu ”
Vương Đức Toàn trả lời một tiếng “Được”, nhưng vẫn mang dép đi ra ngoài.
“Này, anh ——”
“Anh vào nhà vệ sinh.”
“… Ồ.”
Không đúng, ồ cái cọng lông ấy.
Ai nói kết thân gặp nhiều chuyện kỳ quặc, một chút cũng không giả! Mụ nó tôi làm sao lại gặp phải người như vậy! Tôi tức muốn chết rồi đây nè!
75.
Tôi nằm trên giường của Vương Đức Toàn ăn vạ không đi, không biết ngủ từ lúc nào, sáng ngày hôm sau, mới phát hiện cả người quấn lấy đối phương như con bạch tuột.
Anh ấy tỉnh rồi, đang gác một cánh tay trên gối, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn lại: “Anh…”
“Chào buổi sáng.” Vương Đức Toàn lại gần, hôn một cái lên thái dương của tôi, rồi xuống giường đi rửa mặt.
… Ha ha, cho rằng như vậy là có thể lừa gạt tôi tha thứ cho ảnh sao
Tôi vén chăn lên nhìn xuống, quả thật khóc không ra nước mắt.
76.
Cả hai làm bộ như tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh, ăn sáng xong rồi đi đến nhà cha mẹ anh ấy như thường lệ, nhưng trong lòng chung quy vẫn chôn vướng mắc. Dì Sở cũng nhìn ra, lặng lẽ ở nhà bếp hỏi tôi: “Tiểu Đỗ, hai người các con giận dỗi ”
Tôi ngồi trên băng ghế nhỏ, giúp bà nhặt rau, cười nói: “Không có đâu dì, chúng con rất tốt.”
“Không có thì làm sao tâm tình không tốt ” Dì Sở không tin, “Nhất định là do Lâm Uyên chọc giận con mất hứng, nó làm gì, để dì đi nói nó.”
Tôi thật ra cũng muốn cáo trạng, thế nhưng lẽ nào lại nói sinh hoạt *** của cả hai không đạt được ý kiến thống nhất sao
Dì Sở một bên bày đồ lên bàn, một bên lắc đầu: “Tính tình này của Lâm Uyên rất tệ, như ông cụ non, không có tình cảm mãnh liệt trong sinh hoạt. Con không biết chứ trước đây dì thường hay lo lắng lắm, thấy thế nào nó cũng sẽ phải sống độc thân suốt đời.”
Cho dù dì là mẹ ruột của bạn trai con, cũng không thể nói ảnh như vậy! Tôi có chút nho nhỏ không cam lòng, nói: “Chỗ nào đâu dì, tính cách của anh Vương không có gì không hay lắm, thận trọng thành thục.”
“Con là đứa trẻ tốt.” Bà thở dài, “Nói đến cũng là do chúng ta dạy dỗ không đúng phương pháp. Dì lúc còn trẻ thì tranh cường háo thắng, yêu cầu đối với nó quá nghiêm khắc, mọi việc chỉ có thể tranh hạng nhất, hạng nhì cũng không được. Cha thằng bé cũng vậy, khi nó còn nhỏ thì chỉ biết dạy nó bắt mạch, xắt thuốc, cả hai đều khuyết thiếu sự quan tâm trong sinh hoạt của nó. Chờ chúng ta ý thức được vấn đề này, Lâm Uyên đã lớn rồi, có vấn đề gì cũng không thích nói với chúng ta. Thời kỳ trưởng thành của mình, nó phát hiện bản thân thích con trai, rất buồn khổ, nhưng lại không biết nói ai nghe, mỗi ngày chỉ có thể vùi đầu đọc sách, tính tình ngày càng quái gở.”
Tôi nghe đến mê mẩn.
“Mãi cho đến khi nó đi làm, dì giục nó kết hôn, nó mới nói thật cho dì biết để dì sớm hết hy vọng, đừng gây tổn hại cho con gái nhà lành. Ôi, lúc đó dì rất tức giận, thế nhưng sau đó ngẫm lại, suy bụng ta ra bụng người, con gái nhà người ta cũng là bảo bối của cha mẹ, chúng ta dựa vào cái gì để làm liên luỵ người khác Với lại, con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần có thể sống tốt, tuỳ mấy đứa vậy.”
Vương Đức Toàn đột nhiên đẩy cửa đi vào: “Hai người đang nói cái gì thế ”
“Có thể nói cái gì.” Dì Sở nói, “Giúp con bán chút đáng thương, lúc nào Tiểu Đỗ ghét bỏ con trong tương lai, thì còn có thể ngẫm lại mặt mũi của mẹ.”
“Ồ, cảm ơn mẹ, thế thì nhờ mẹ nói tốt giúp con một, hai câu.” Anh ấy bưng đồ ăn đã xào ra ngoài.
Cửa đóng lại một lần nữa, dì Sở nói với tôi: “Con xem con xem, chính là cái thái độ này. Đáng ghét hay không đáng ghét ”
Đến lúc này tôi làm sao sẽ còn không rõ.
“Dì, con biết ý của dì.” Tôi nghiêm túc nói với bà, “Kỳ thật dì không cần lo lắng, tuy rằng chúng con tình cờ có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng nhất định muốn sống với nhau hết đời.”
Dì Sở nghe thấy, xoa tay một chút lên trên tạp dề: “Ai, làm cha làm mẹ thật khó.”
Bà ấy đi tới, vỗ đầu tôi: “Thằng bé kia giống như cọc gỗ, thúc nó thì nó cũng không gấp. Cũng không biết đến khi nào mới có thể cho hai đứa dâng rượu, sớm đổi giọng một chút mà gọi mẹ ơi.”
77.
Cơm nước xong, bát đĩa còn chưa dọn, dì Sở liền đuổi tụi tôi đi, đồng thời dặn dò Vương Đức Toàn, sau này cấm mỗi cuối tuần về nhà, học một ít cách khác mà người trẻ tuổi hay làm để trải qua cuối tuần.
Mẹ của tôi cũng được nghe nói, học theo dì Sở, đuổi hai tụi tôi ra khỏi nhà, oán giận rằng cuối tuần rồi còn phải mua thức ăn, hầu hạ chúng tôi ăn uống, nên đi đâu chơi thì đi đi.
Vương Đức Toàn ngơ ngác nhìn tôi, tôi ngây thơ nhìn lại ảnh.
“Vậy người trẻ tuổi làm sao để trải qua cuối tuần ” Anh ấy hỏi.
“Lên giường với xem kịch, anh chọn một trong hai đi.” Tôi nói.
78.
Người yêu còn không sánh được với một bộ kịch trinh thám tẻ nhạt, tôi biết tỏng ảnh rồi.
79.
Tôi tìm rất nhiều hoạt động thú vị trong thành phố trên Internet, dì Sở cũng thỉnh thoảng gửi đến một số vé vào cửa các chương trình văn nghệ.
Khi cùng nhau đến xem, nguyên bản tôi còn lo lắng sẽ có sự khác biệt thế hệ với Vương Đức Toàn, kết quả phát hiện, thay vì nói là rào cản tuổi tác, không bằng nói là chênh lệch văn hoá.
Tôi dù gì cũng là một chủ biên văn học, ở bên cạnh anh ấy, hoàn toàn cảm thấy mình như một người mù chữ.
Hoá ra anh ấy sẽ đánh đàn, sẽ viết lách, sẽ chỉ vào giáp cốt văn* nguệch ngoạc mà giải thích từng từ từng chữ cho tôi nghe, cũng sẽ làm thơ bằng tên thuốc.
*giáp cốt văn: chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương.
Rốt cuộc là ai cho tôi dũng khí cảm thấy anh ấy rất vô vị
Vương Đức Toàn nỗ lực an ủi tôi: “Chẳng qua là anh đã từng tham gia xã đoàn thơ ca của trường, còn nhớ một chút bằng trắc, chỉ làm chơi…”
“Được rồi, anh đừng nói nữa. Em biết em chỉ là một người mù mở mắt thôi, không xứng đáng với anh.” Tôi cuộn tròn trên giường lớn của anh, đem chăn đậy kín qua đầu, ăn năn hối hận, sinh không thể luyến.
Hả Mấy bác nói giường
Đúng vậy, kể từ ngày đó, tôi cũng không trở về, đồ đạc đều dọn vào phòng ảnh, ai muốn ở phòng ngủ phụ thì ở đi a ha ha ha.