Đây đại khái là lần đầu tiên bọn họ chân chính trên ý nghĩa mà cãi nhau.
Dụ Lý buồn bực đem đầu chôn vào trong cánh tay.
Hắn cũng nghĩ không thông, vì sao hi sinh là tương lai của chính mình, lại khiến cho Điền Tuấn phẫn nộ như vậy. Vì sao chính mình toàn tâm toàn ý đối tốt với Điền Tuấn, lại bị vứt bỏ như giày rách.
Chẳng lẽ thật là mình đem em ấy trông coi quá chặt sao……
Chẳng lẽ là em ấy muốn trốn khỏi mình sao……
Dụ Lý buộc chặt cánh tay, càng thêm dùng lực đem bản thân khóa lại bên trong khuỷu tay.
Đến cùng tại sao phải biến thành như vậy……
47.
Điền Tuấn đi ra cửa, ở trên hành lang gặp cái đầu đang thò ra nhìn trộm của bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng: “Các người cãi nhau hả……”
Điền Tuấn: “……”
Bạn cùng phòng: “Cái này, không cần quá khổ sở, ai yêu đương mà không cãi nhau đâu, cậu nói có phải hay không…… Này, tục ngữ nói rất hay, phu thê, cái kia, phu phu đầu giường cãi nhau cuối giường hòa nha……”
Điền Tuấn quét mắt nhìn hắn một thoáng: “……”
Bạn cùng phòng đợi chốc lát, thấy Điền Tuấn cũng không nói lời nào, liền cho rằng cậu nghĩ thông suốt, vì thế cẩn thận dè chừng mở miệng: “Tớ đây đêm nay…… cái này, có cần hay không tránh đi một chút?”
Dứt lời, Điền Tuấn liền vòng qua bạn cùng phòng, sải bước đi xuống dưới lầu.
Bạn cùng phòng nghe được tiếng nặng nề của mỗi một bước chân kia, trong lòng run lên mấy cái — lăn giường đều giải quyết không được mâu thuẫn, xem ra thật sự là khó giải quyết a.
48.
Dụ Lý ở phòng ngủ buồn bực đến mức trà không nhớ cơm không nghĩ.
Bạn cùng phòng đáng thương núp trong chăn chơi di động, ánh sáng màn hình cũng không dám chỉnh quá sáng, sợ sẽ gia tăng cảm giác tồn tại của mình.
Ở trong hoàn cảnh tĩnh lặng như vậy, nửa điểm tiếng vang dù rất nhỏ đều sẽ bị phóng đại mấy lần.
“Cộp, cộp……” Một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến.
Nhất thời, trong không gian ký túc xá ngột ngạt, tựa hồ không khí cũng muốn cô đọng kia bỗng chốc tiêu tán hơn phân nửa.
Dụ Lý một phen xốc chăn lên, từ tầng hai của giường nhảy xuống, ba bước gộp thành hai bước vọt tới cửa kéo ra cửa phòng ngủ.
Điền Tuấn đã đứng ở ngoài cửa, như vậy bình tĩnh mà nhìn hắn.
Dụ Lý nghẹn họng đứng ngẩn người tại cửa, đầy bụng bản nháp đều bị ngăn tại đầu lưỡi, vô thố cúi đầu nhìn hai mắt lãnh tĩnh của Điền Tuấn.
49.
“Anh không phải vì em lo nghĩ sao?” Điền Tuấn đem một chồng sách tham khảo đặt lên trên bàn của Dụ Lý, “Đi thi T đại nghiên cứu sinh. Đây là yêu cầu của em, không, là thỉnh cầu.”
Dụ Lý nghe, kích động kéo lấy quần áo Điền Tuấn, “Em kêu anh thi anh liền thi, không cần phải dùng dáng vẻ hạ thấp như vậy mà nói.”
Bạn cùng phòng yên lặng đem chính mình rút vào ổ chăn, từ bên cạnh đem chăn chống ra một khe hở hẹp, cẩn thận dè chừng nhìn lén Tu La chiến trường.
“Dụ Lý, em để cho anh học nghiên cứu, không phải bởi vì em muốn thoát ly ràng buộc của anh, càng không có khả năng em muốn kết thúc đoạn quan hệ này. Anh rõ ràng biết anh ở trong cảm nhận của em đảm đương một nhân vật có bao nhiêu quan trọng,” Điền Tuấn sắc mặt như thường, thanh âm lại run nhè nhẹ, “Quá khứ lâu như vậy, mỗi ngày…… Mỗi ngày có người em thích nhất cùng em đi học tan học, cùng nhau ăn cơm, cùng em đi ra ngoài chơi đùa, như hình với bóng thẩm thấu vào mỗi một góc cuộc sống của em. Thích ăn đồ ăn em làm, thích để em giúp đỡ thu dọn đồ đạc. Ngoài miệng ghét bỏ, nội tâm lại vô cùng ỷ lại em. Chưa từng có…… Chưa từng có người như vậy…… Khụ khụ khụ……”
Điền Tuấn muốn thở sâu chậm rãi lại cảm xúc, lại không ngờ bị nước bọt sặc một ngụm, liên tục ho khan.
Dụ Lý vốn bị cậu nói đến cảm xúc áy náy đều nhanh hóa thành nước tràn ra hốc mắt rồi, muốn ôm ôm cậu lại sợ bị đẩy ra. Hiện tại thấy Điền Tuấn bị sặc, lập tức tạp niệm gì cũng không nghĩ, tiến lên đem cậu ôm chặt vào lòng, dùng tay theo cột sống cậu ấn ấn, thay cậu thuận khí.
“Anh biết anh biết, thực xin lỗi, Điền Tuấn, xin lỗi. Anh chính là nhất thời tức giận, nói không lựa lời, anh biết lỗi rồi, xin lỗi, không cần vì chuyện này khóc.”
Điền Tuấn đẩy Dụ Lý ra, đỏ hồng mắt nói, “Anh hãy nghe em nói xong.”
Dụ Lý lại đem cậu ôm chặt, “Anh cái gì cũng đều suy nghĩ cẩn thận rồi. Anh không nên đối với chính mình không tin tưởng, lại càng không nên đối với em không tin tưởng. Cũng không nên dễ dàng từ bỏ tương lai của mình.”
“Anh ở trong tất cả ngõ ngách của cuộc sống em lưu lại bóng dáng, cũng cho em trở thành một phần cuộc sống của anh, em cho rằng ràng buộc như vậy đã đủ khiến anh đối với quan hệ của chúng ta, đối với tương lai chúng ta có tin tưởng. Nhưng mà anh hiển nhiên không nghĩ như vậy,” Điền Tuấn lại tránh thoát ôm ấp của hắn, “Anh lúc chiều nói chuyện, căn bản chính là tính toán hiệp ân báo đáp. Anh muốn dùng tiền đồ của mình làm giao dịch, đạt được cám giác áy náy của em, khiến em bởi vì vậy không thể không đối với anh trả giá gấp bội. Anh thế nhưng thật sự muốn lấy cái này củng cố quan hệ giữa chúng ta!”
Dụ Lý không dám lại cường thế ôm lấy cậu, đành phải bắt lấy hai tay cậu, “Đúng, anh khốn kiếp, anh hỗn trướng. Anh đầu óc hỏng rồi, cư nhiên sẽ có ý tưởng như vậy. Điền Tuấn, Tuấn Tuấn, bảo bối nhi, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.” Hắn cẩn thận dè chừng dùng tay Điền Tuấn ôm lấy mặt mình, “Tha thứ cho anh được không, anh về sau không bao giờ lại làm như vậy nữa.”
Điền Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, không nói lời nào.
Dụ Lý khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám, trái tim đập mạnh tựa như phạm nhân trên toà án đang chờ đợi phán quyết.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, rốt cuộc, không biết qua bao lâu, Điền Tuấn rốt cuộc có động tác.
“Biết sai……” Cậu không để ý Dụ Lý như bằm tỏi mà gật đầu cùng ánh mắt nóng bỏng, quay đầu đi, dùng cằm chỉ chỉ chồng sách tham khảo trên bàn kia, “Kia liền bắt đầu đi. Trước đem mấy cái đề này làm.”
Dụ Lý:“??”
50.
Làm tổ ở trong chăn bạn cùng phòng cũng sửng sốt, may mắn hắn kịp thời dùng chăn bịt kín miệng, mới tránh khỏi cười ra tiếng.
Dụ Lý giật giật lỗ tai, ở nơi Điền Tuấn không chú ý đến, một ánh mắt sắc như đao xuyên qua tấm chăn bị chống ra kẽ hở kia, bắn về phía bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng: “……”
“Khụ,” Dụ Lý vòng qua bên giường bạn cùng phòng, thò tay gõ gõ ván giường hắn, “Đêm nay có thể hay không tránh đi một chút? Có chỗ tá túc rồi nhỉ?”
“Cái này, đã trễ thế này……” bạn cùng phòng run cầm cập chống lại ánh mắt Dụ Lý, “Đã trễ thế này tớ đi cách vách cọ wifi vẫn là không thành vấn đề, tớ lập tức đi ngay.”
Dụ Lý hài lòng nâng cằm.
“Đừng đi,” Điền Tuấn đánh gãy động tác xuống giường của hắn, “Lập tức tất cả mọi người đều ngủ, chạy tới chạy lui cái gì.”
Ý cười trên mặt Dụ Lý nhất thời cứng đờ, dùng ánh mắt ra hiệu cho bạn cùng phòng, bảo hắn nói chuyện thông minh hơn một chút.
Bạn cùng phòng rùng mình, hung hăng phỉ nhổ chính mình, ngủ sớm một chút thì tốt rồi, làm gì mà nhất định muốn xem náo nhiệt, biến thành như bây giờ làm người khó xử cả hai đầu.
Hắn vội vàng chụp lấy áo khoác, một bên ứng phó Điền Tuấn một bên nhảy ra ngoài cửa, “Không có việc gì, tớ đi cách vách dùng ké wifi. Mạng của bọn họ tốt, mau, còn có thể mở H……” còn chưa dứt lời, người đã biến mất phía sau cửa.
Dụ Lý lúc này mới hài lòng nâng nâng cằm, từ phía sau Điền Tuấn ôm lấy cậu.
“Bảo bối nhi, liền còn lại hai chúng ta, để anh hảo hảo bồi thường cho em được không.”