Cuối năm công ty nhiều việc, Dụ Lý cùng Điền Tuấn bận tối mặt tối mày.
Đặc biệt là Điền Tuấn, hận không thể ngủ luôn ở công ty.
92.
Giáng Sinh tối hôm đó, Điền Tuấn tăng ca đến chín giờ rưỡi.
Cậu gửi tin nhắn cho Dụ Lý: “Em bên này xong rồi, anh còn ở công ty sao?”
Dụ Lý một giây sau trả lời: “Vừa đến bãi đỗ xe. Mau xuống dưới, anh ở cửa đón em.”
93.
“Yô, có người đón a,” Đồng nghiệp cùng xuống lầu đối với Điền Tuấn hâm mộ nói, “Tội nghiệp tôi eo mỏi lưng đau còn phải tự mình lái xe về nhà.”
Vừa vặn lúc này đồng nghiệp cùng bộ phận của Dụ Lý cũng đến cửa, “Kia không phải xe tiểu Dụ sao?”
Điền Tuấn lập tức nói, “Hai chúng tôi ở cùng một tiểu khu, liền hợp lại đi chung xe đi làm. Tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường nha.”
Hai vị đồng sự vốn cũng là thuận miệng nhắc tới, cũng không có hứng thú tìm hiểu đến cùng. Nghe Điền Tuấn nói như vậy, bọn họ phụ họa hai câu xác thật là tiết kiệm năng lượng, liền đi.
94.
Đêm Giáng Sinh qua đi không bao lâu liền đến giao thừa.
Ngày 31 hôm đó, Điền Tuấn xế chiều đến đơn vị khác họp, bởi vậy Dụ Lý một mình về nhà trước.
95.
“Bảo bảo em về rồi.”
Dụ Lý ngồi trên sô pha quăng qua một ánh mắt, “Như thế nào bây giờ mới về?”
“Phương án có vấn đề, hạng mục chưa đàm phán ổn thỏa, kéo hơn một giờ.” Điền Tuấn rửa tay xong, ngồi xổm trước mặt Dụ Lý, “Bảo bảo có phải chờ đến nóng nảy hay không?”
Dụ Lý liếc cậu, “Còn không biết xấu hổ mà nói. Đã sớm hứa hẹn hôm nay ra ngoài ăn tối xem biểu diễn pháo hoa, em cũng không xem xem hiện tại đã là mấy giờ. Em không đói bụng còn anh sắp đói chết rồi nè.”
“Là em không tốt, lập tức liền mang anh đi ăn đại tiệc. Nhà hàng kia trên mạng được đánh giá bốn sao rưỡi, hương vị khẳng định đặc biệt tốt,” Điền Tuấn đem Dụ Lý áp lên đầu vai của mình, “Chúng ta không tức giận ha.”
Dụ Lý một tay đẩy Điền Tuấn ra, cũng không quay đầu lại mà đi đến phòng ngủ, “Vậy liền nhanh chóng vào thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, đừng dong dong dài dài.”
Điền Tuấn cười đuổi kịp, “Được rồi được rồi, tới đây.”