“Chuyện gì rồi cũng qua đi, chỉ có ký ức là tồn tại mãi mãi...”
Bảy giờ bốn phút sáng. Hạ Tuyết Duyên không thể ngủ thêm được nữa. Cô trèo xuống giường, bước đến cạnh rương quần áo, chọn cái áo dài tay mặc vào, rồi gom vài bộ quần áo cho vào ba lô.
Ông Hạ đã ra ngoài đánh cờ cùng mấy các bác lớn tuổi trong khu phố. Hạ Đông Vũ thì đang nằm vắt vẻo trên ghế sô pha xem phim truyền hình.
“Chị đi đâu vậy?” Cậu hỏi, ngồi thẳng dậy.
Cô không trả lời, đi ngang qua sô pha để đến tủ đựng giày.
“Chị!” Hạ Đông Vũ lại gọi cô, giọng có phần gấp gáp.
“Nói với ba chị qua nhà bạn chơi. Vài hôm nữa về!” Cô nói bằng giọng lạnh nhạt.
Cậu biết, mỗi lần cô nói bằng cái giọng điệu ấy là khi cô đang có chuyện buồn phiền. “Bạn nào? Chị làm gì có bạn nào để chơi chứ?” Cậu nói với theo nhưng cô đã đi mất rồi.
Hạ Tuyết Duyên bắt chuyến xe đầu tiên cô nhìn thấy, leo lên ngồi mà không biết điểm dừng của nó ở đâu. Đến khi xe vào bến, cô mới ngơ ngác nhìn cảnh vật lạ hoắc xung quanh. Ra khỏi bến, cô vào một nhà nghỉ nhìn sạch sẽ, thuê một phòng với giá hơi mắc vì đang mùa du lịch. Nhận chìa khóa phòng, cô lên tầng ba theo sự chỉ dẫn của nhân viên. Đặt lưng nằm xuống tấm nệm trắng, cô rút điện thoại ra xem, màn hình trống trơn không một thông báo.
Cô biết trốn tránh không giải quyết được vấn đề, nhưng ít ra điều này khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại.
Cứ nghĩ bản thân mình đủ mạnh mẽ để vượt qua những chuyện thế này, hóa ra khi bản thân ở trong cuộc lại khó kiểm soát đến vậy.
Ông Hạ gọi cho cô vài lần, hỏi cô đi đâu, chắc chắn Hạ Đông Vũ đã mách lẻo.
“Con đi loanh quanh vài hôm. Vài hôm nữa con về!” Cô trả lời lấy lệ.
Ông Hạ dặn dò vài câu rồi bảo cô về nhà sớm. Cô ậm ự rồi cúp máy.
Chiều hôm ấy, Trần Trình có gọi điện cho cô nhưng cô nhất quyết không nghe máy. Và anh cũng chỉ gọi có một cuộc gọi đó.
***
Trần Trình ở bệnh viện chăm sóc cho Lương Phi Yến. Cô ta bị sốt, bác sĩ đã truyền dịch và làm mọi cách hạ sốt mà không dùng kháng sinh vì cô ta đang mang thai.
Anh tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, bắt gặp chú Nhân đang đợi ở bên ngoài.
Chú Nhân cúi đầu chào anh, tiến hai bước đến gần. “Cậu chủ!”
“Chào chú! Có chuyện gì à?” Đôi mắt anh hằn rõ những tia máu nhỏ li ti vì mệt mỏi.
Sau một lúc chần chừ, chú Nhân mới nói. “Sáng nay tôi thấy cô Hạ lên một chuyến xe đi tỉnh Q.”
Chân mày Trần Trình nhíu lại, anh đút một tay vào túi. “Sao cô ấy lại đến đó?”
“Tôi không rõ...” Chú Nhân dừng lại một lúc. “Còn một chuyện nữa...""
“Chú nói đi!” Anh ra lệnh, giọng đầy bực tức.
“... chuyện là hôm qua, cô Hạ cũng bị thương. Vết thương tương đối lớn, ở cánh tay... Tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra rồi. Sắc mặt cô ấy không được tốt cho lắm!”
Anh ra hiệu cho chú Nhân đi về, bắt đầu rơi vào khoảng không bất tận bản thân tự tạo nên.
* * * * *
Quả thật là cô chả có người bạn nào thân đến độ có thể ở chơi vài ngày, chỉ có Hà Mẫn Nhu. Nhưng cô ấy có gia đình rồi, muốn ở chơi cũng bất tiện.
Nghĩ vậy nhưng cô vẫn gọi cho Hà Mẫn Nhu.
“Mình đây!” Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ ngọt ngào.
“Tôi ở nhà cô vài ngày được không? Chỉ một ngày thôi!” Cô nói, đầu cúi xuống, day day đám cát dưới chân.
Thế là Hạ Tuyết Duyên đến nhà Hà Mẫn Nhu. Cả căn nhà rộng chỉ có vợ chồng Lâm Hiên, Hà Mẫn Nhu, đứa bé gần một tuổi cùng bà vú ở.
Chồng của Mẫn Nhu, Lâm Hiên, cô đã từng gặp qua vài lần. Thấy cô xuất hiện trong nhà mình, anh khó chịu ra mặt.
“Nhà cô không ở lại đến đây làm gì?” Anh cằn nhằn, liếc cô một cái.
“Tôi bị người yêu phản bội, anh không thương xót được sao?” Cô ủ rũ bước vào nhà. “Tối nay mượn vợ anh một đêm nhé!” Cô bắn cho anh một nụ cười tinh nghịch, rồi chạy đi chơi với đứa bé.
Lâm Tư Mẫn nắm món đồ chơi lắc qua lắc lại, con bé có đôi mắt tròn nhìn giống hệt Hà Mẫn Nhu, nhưng phần mũi và miệng lại y hệt Lâm Hiên.
“Hai người khéo sinh thật đấy, con bé nửa giống ba, nửa giống mẹ, nhìn đáng yêu thật! Sau này hai người sinh con trai nhớ chừa cho tôi đấy!” Hạ Tuyết Duyên bế con bé lên, hôn nhiều cái vào đôi má bụ bẫm của nó.
“Không tới lượt cô!” Lâm Hiên cười khẩy.
Hạ Tuyết Duyên liếc Lâm Hiên một cái thật sắc.
Buổi tối, sau khi ru Lâm Tư Mẫn ngủ, Hà Mẫn Nhu rón rén bước ra khỏi phòng. Trước đó Hạ Tuyết Duyên đã năn nỉ đêm nay cô phải thức tâm sự cùng cô ấy. Chỗ bạn bè thân thiết, cô không thể từ chối được.
Hai người họ nằm dài trên ghế sô pha, Hạ Tuyết Duyên bắt đầu kể lể.
“... Tôi còn nghe nói anh ấy đang chờ ba chết để được cưới cô ta. Hôm đó anh ấy cũng mặc kệ tôi, đến tận bây giờ vẫn không gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm. Tôi mệt mỏi quá! Bây giờ chỉ muốn kết hôn bừa với một người, sinh một đứa kháu khỉnh như Tư Mẫn, thật tốt biết mấy...”
Hà Mẫn Nhu im lặng lắng nghe, sau khi Hạ Tuyết Duyên trút hết bầu tâm sự, cô mới nói. “Nghe thì có vẻ như anh ấy sai thật đấy. Nhưng mà... Mình chỉ giả sử thôi nhé!” Cô liếc Hạ Tuyết Duyên. “Giả sử anh ấy không yêu cô ta như mọi người nghĩ thì sao? Sao cậu không thử nói chuyện với anh ấy?”
Cô nhìn chằm chằm vào một khoảng không trên trần nhà, toàn thân chợt lạnh toát. “Thôi, thà thất vọng trước còn hơn đột ngột thất vọng.” Cô cười khổ.
Nói chuyện thêm được một lúc nữa thì Hạ Tuyết Duyên kêu Mẫn Nhu đi ngủ trước. Hà Mẫn Nhu biết người thất tình lúc này chỉ muốn ở một mình, suy nghĩ vẩn vơ về đối phương. Hệt như cô ngày trước, khi Lâm Hiên nói lời chia tay với cô.
Thực ra Hạ Tuyết Duyên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cả, vì đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, mắt cứ trân trân nhìn trần nhà.
Ngày kế tiếp. Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Trần Trình gọi. Vừa trông thấy màn hình hiển thị số của anh, cô liền quẳng đi.
Trần Trình gọi một lần duy nhất, sau đó anh không gọi thêm nữa. Thấy điện thoại im ắng lại, cô nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng chưa được hai mươi phút sau điện thoại cô lại reo. Lần này là Hạ Đông Vũ.
Cô nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia vừa bắt được tín hiệu đã nói liến thoắng. “Chị đi đâu vậy? Chị bảo đi một lát rồi về mà! Chị đang ở nhà ai? Chị nhanh trả lời đi, có biết em lo lắm không? Rốt cuộc là chị đang ở đâu hả?”
“Này!” Cô lên tiếng. “Em học cái tật nói nhiều của ai vậy?”
“Chị đang ở đâu?” Cậu hỏi lại, giọng gấp gáp.
“Nhà bạn. Hà Mẫn Nhu.”
“Sao chị lại đến đó?”
“Trần Trình kêu em hỏi phải không?”
Đầu bên kia ấp úng vài giây, sau đó im lặng một lúc, cuối cùng là một giọng nam trầm ấm vang lên.
“Hạ Tuyết Duyên!” Trần Trình nhấn mạnh từng chữ.
Cô im lặng, ngón tay giữ điện thoại hơi run rẩy.
“Bao giờ em về?” Giọng anh dịu xuống, đầy sự đời ân cần.
“Đừng đợi em! Em không muốn gặp anh nữa!” Mấy chữ cuối cô gần như hét lên, rồi cúp máy, vùi mặt vào gối mà khóc nức nở.
Những tiếng tút tút vội vã phát ra từ cái điện thoại. Trần Trình ngắt máy, trả lại cho Hạ Đông Vũ.
“Sao rồi? Khi nào chị ấy về?” Cậu hỏi.
“Nhà Hà Mẫn Nhu ở đâu?” Thay vì trả lời câu hỏi của cậu, anh lại hỏi ngược lại.
“Làm sao em biết được?” Cậu nhún vai.
Trần Trình suy nghĩ gì đó, rồi rút điện thoại từ trong túi quần ra. Ngón tay thon dài của anh lướt trên màn hình điện thoại, sau đó dừng lại, bấm gọi cho ai đó.
“Anh gọi ai vậy?” Hạ Đông Vũ nhìn anh.
“Bạn.” Trần Trình trả lời cộc lốc.
Hạ Đông Vũ hết hứng nói chuyện, cậu dựa vào lưng ghế, tay xoay xoay cái điều khiển ti vi.
“Người của tôi ở nhà chú phải không?” Trần Trình nói, giọng có vẻ bực tức.
“...”
“Nhà chú ở đâu?” Anh gần như hết kiên nhẫn.
“...”
“Lát nữa tôi đến!” Anh cúp máy, bật dậy khỏi ghế, sải từng bước dài ra cửa.
Trước khi đi, anh còn dặn Hạ Đông Vũ đừng quá lo, cũng đừng cho ông Hạ biết hai người đang giận nhau. Anh chỉ không muốn họ phải lo lắng thêm.
Anh lái xe nhanh nhất có thể đến nhà Lâm Hiên. Phải, người lúc nãy anh gọi là Lâm Hiên. Ngày trước họ từng hợp tác với nhau trong một dự án xây dựng trung tâm mua sắm. Qua vài lần xã giao đã trở nên thân thiết. Ngay khi biết Hạ Tuyết Duyên ở nhà anh ta, anh có hơi an tâm. Vì nếu cô ở nhà người đàn ông độc thân nào đó, anh sẽ phát điên lên mất.
Anh nghĩ cô giận mình vì mấy hôm trước không thèm đoái hoài đến cô, nhưng trong tình huống đó, anh không thể bỏ rơi Lương Phi Yến được, vì dù sao cô ta cũng là người nhà của anh, cô ta còn đang mang thai em trai của anh. Nhưng hai hôm trước gặp cô, thái độ của cô không tệ lắm, vậy mà hôm nay lại giận như vậy. Anh còn tự hỏi, chẳng lẽ khi yêu đều vô lí và ích kỉ như vậy?
Hạ Tuyết Duyên bò xuống bếp uống chút nước. Bà vú đã đưa Lâm Tư Mẫn sang nhà bà ngoại chơi. Cả căn nhà im ắng đến đáng sợ.
Lúc đi ngang qua phòng vợ chồng Lâm Hiên, cô nghe hai người họ cãi nhau. Vì đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên cô không muốn xen vào chuyện của họ, với lại cô thừa biết hai người bọn họ chẳng giận nhau được lâu, bởi Lâm Hiên luôn tìm được cách dỗ dành vợ.
Vài phút sau, Lâm Hiên cùng Hà Mẫn Nhu bước xuống. Gương mặt Hà Mẫn Nhu có vẻ u ám, còn Lâm Hiên thì lại hớn hở.
Hà Mẫn Nhu đến bên cạnh cô, giọng có vẻ e dè. “Tuyết Duyên, mình xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?” Cô ngơ ngác, đặt li nước xuống bàn. “Chẳng lẽ cô muốn đuổi tôi đi sao? Cô nghe Lâm Hiên xúi bậy đúng không?” Cô liếc Lâm Hiên đứng phía sau.
“Không phải.” Mẫn Nhu lắc lắc tay như đang cố bảo vệ chồng. “Lát nữa...”
Đột nhiên có ai đó đẩy mạnh cửa để vào, ngắt ngang câu nói của Mẫn Nhu.
“Mình thực sự xin lỗi.” Nói xong, Hà Mẫn Nhu cùng chồng bỏ đi. Lâm Hiên không quên ném cho cô ánh nhìn đắc thắng.
Cô còn đang ngơ ngác bởi lời xin lỗi vô cớ của Hà Mẫn Nhu, rồi cả cái người đột nhiên xông vào nhà. Thì sau đó cô đã hiểu ra.
Hai người họ vừa bước ra khỏi cửa thì một người có vóc dáng cao lớn bước vào. Ánh nhìn của người đó nhìn cô hệt như một con thú săn mồi.
Não cô không kịp hoạt động để ra lệnh cho các cơ phải bỏ chạy, nên cô cứ đứng đực ra đó. Mắt nhìn anh vài giây rồi lại chuyển qua nơi khác.
“Hạ Tuyết Duyên!” Trần Trình gọi tên cô. Từng chữ từng chữ rất rõ ràng và ấm áp.
Nghe thấy tên mình được phát ra một cách trân trọng như vậy, cô hơi nhói trong tim. Nhưng ngay sau đó lý trí đã vội vàng bác bỏ rằng, người đàn ông này chỉ đang đùa giỡn với mình thôi, không được tin anh ta.
Anh lại gọi tên cô lần thứ hai. Khoảng cách giữa họ mỗi lúc một gần và cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Trong khi lý trí đang mãi phân tích thì anh đã đến trước mặt cô.
Khi định thần lại, cô bước lùi ra sau vài bước.
Trần Trình đưa tay giữ cô lại. “Em đang nghĩ gì vậy hả?”
Cô không trả lời, vẫn cứ cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
Bàn tay anh giữ chặt eo cô, tay kia đưa lên nâng mặt, bắt cô nhìn vào mắt anh. “Trả lời anh! Em đang nghĩ gì?”
Lần này cô không tránh né nữa. Cô trả lời anh bằng cái giọng khinh khỉnh. “Em đang nghĩ, phải chăng khi anh có được cơ thể này, anh sẽ buông em ra không?” Cơ thể cô tự động dính sát vào người anh, ánh nhìn đưa tình.
Anh bị giật mình bởi câu nói và hành động của cô. Toàn thân anh chợt cứng lại. Anh buông người cô ra, bước lùi về sau một bước, gương mặt hiện rõ nét đau khổ. “Sao em không tin anh?”
Cô cười khẩy, dựa vào bàn. “Em nên tin gì đây? Tin vào tình cảm anh dành cho cô gái tên Lương Phi Yến, hay tin rằng anh đến với em chỉ vì sự hứng thú bất chợt?” Cô nghiến răng nói ra từng chữ một.
“Ai nói với em chuyện đó?” Trần Trình chau mày, anh không ngờ cô lại suy nghĩ phức tạp như vậy.
Cô lại cười nhạt, nụ cười chứa toàn nỗi chua xót. “Sao hả? Bị em phát hiện nên chột dạ, muốn tìm người ta để gây sự chứ gì?”
Biểu cảm trên gương mặt cô lúc này thực sự rất đáng ghét, anh không biết ai lại đi nói mấy cái lời đồn nhảm nhí đó với cô. Đúng là anh định tìm người tung tin đó để trừng trị, vì cái tội dám phá hỏng tình cảm tốt đẹp của cô với anh.
Anh tiến lên một bước, siết chặt cánh tay cô. “Ai nói?”
Đầu mày cô khẽ nhíu lại, cố rút cánh tay ra khỏi tay anh nhưng không thành. “Buông em ra!”
“Anh đang hỏi em!” Giọng anh đầy sự tức giận.
“Bỏ tay em ra!” Cô gỡ từng ngón tay anh.
Hai người giằng qua giằng lại, anh kéo tới, cô kéo lui, cuối cùng khiến cổ áo sơ mi của cô bị bung hai nút đầu, để lộ một phần bầu ngực trắng nõn.
Anh buông tay, bắt gặp cảnh đẹp trước mắt không thể không ngắm nhìn lâu một chút.
Hạ Tuyết Duyên nhìn theo ánh mắt anh rơi xuống ngực mình, cô vội vàng đưa tay giữ áo nhưng bị anh cản. Ngón tay anh mơ hồ cảm nhận được sự săn chắc của ngực cô qua lớp vải mỏng.
“Em nói gì?” Anh trừng mắt nhìn cô, muốn xác nhận lại lời cô vừa nói.
Lần này cô không thể tỏ ra mạnh mẽ được nữa. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô. Cô vừa khóc vừa đánh vào ngực anh. “Rõ ràng không yêu em, tại sao còn cầu hôn? Rõ ràng biết em yêu anh, tại sao còn bắt em đến xem anh lo lắng cho người phụ nữ khác?...”
Trần Trình để mặc cô gục vào ngực mình oán trách, nhờ vậy mà anh biết được nhiều hơn lí do tại sao cô giận mình.
“Hạ Tuyết Duyên!” Anh gọi cô bằng tất cả sự chân thành.
Tiếng nấc của cô nhỏ dần, cô đứng thẳng dậy, đưa tay lên quệt nước mắt.
“Lương Phi Yến đang mang thai con của ba anh, là em trai của anh. Em nghĩ anh và cô ta có cơ hội không? Hử?” Anh cúi sát mặt mình vào mặt cô.
“Có... thật không?” Cô sụt sùi, dần cảm thấy xấu hổ khi nghi ngờ anh.
“Hôm đó đúng là anh đã sai khi không quan tâm em hơn, nhưng mạng người quan trọng, lúc đó ba anh không có ở đó, nên anh phải bảo vệ cô ta thay ba.” Mắt anh chuyển xuống cánh tay cô. Anh nâng tay cô lên, chạm vào lớp băng một cách cẩn thận. “Còn đau nhiều không?”
Cô mím môi, gật đầu.
“Còn nghi ngờ anh nữa không?” Anh cúi xuống nhìn vào mắt cô.
Cô lắc đầu, vùi mặt vào người anh. Nếu cô chịu nghe lời Hà Mẫn Nhu, nói hết mọi nghi ngờ rồi giải quyết với anh thì đã không tự làm mình tổn thương như mấy ngày qua.
Trần Trình thuê một phòng ở khách sạn có tiếng trong thành phố, vì cô không muốn về nhà. Sau khi tắm rửa, anh đề nghị thay băng vết thương giúp cô. Cô không từ chối.
Băng lại vết thương xong, cô rúc vào lòng anh. Lớp áo ngủ lướt qua da anh khiến cổ họng anh nóng rát, mắt anh dán vào ngực cô, rồi di chuyển tới cặp chân thon dài dưới cái váy.
Ngồi bên cạnh cô xem phim truyền hình mà anh không thể tập trung nổi, đầu óc cứ tưởng tượng ra đủ thứ. Đến khi trên ti vi chiếu cảnh hai người hôn nhau, anh thực sự không kiềm chế nổi nữa.
Anh giữ mặt cô, bắt đầu bằng nụ hôn phớt, rồi cuồng nhiệt dần dần. Môi lưỡi họ quấn lấy nhau như hai con người vừa tìm thấy suối nguồn tươi mát. Bàn tay anh không yên phận, trượt xuống bộ ngực phập phồng của cô.
Bỗng nhiên cô dừng lại, giữ chặt tay anh. “Nếu đã làm chuyện này thì anh phải chịu trách nhiệm với em suốt đời! Làm được không?”
Trong mắt anh lúc này chỉ có dục vọng nóng bỏng. “Em không nghĩ mấy lời này hơi thừa trong hoàn cảnh này sao?” Bàn tay anh lại di chuyển.
“Hứa với em đi!” Cô cương quyết.
Anh dừng lại, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói. “Anh sẽ chịu trách nhiệm cả cuộc đời em!”
Hạ Tuyết Duyên mỉm cười hạnh phúc, chủ động tiếp tục dục vọng đang dang dở.
Anh bế ngang cô vào phòng ngủ, đặt lên chiếc giường mềm mại. Ngón tay anh lướt từ đùi lên trên, kéo cái váy ngủ mỗi lúc một cao hơn. Anh nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt cô khi tay anh chạm vào quần lót của cô. Mắt anh ghim chặt vào mắt cô, rồi anh cúi đầu, ngậm lấy cánh môi run rẩy của cô. Hơi thở của cô hơi dồn dập, làm lồng ngực phập phồng lên xuống càng kích thích anh hơn. Anh cởi hẳn cái váy ngủ ra. Cô khẽ rùng mình vì hơi lạnh ùa vào.
Anh kéo cánh tay bị thương của cô đặt lên trên đầu, đôi môi bắt đầu hôn khắp cơ thể cô. Hơi thở của anh càng xuống dần phía dưới, tiếng thở của cô càng dồn dập. Đến khi môi anh chạm đến chỗ nhạy cảm, cô bật ra một tiếng rên, hai đùi khép chặt lại. Nhìn cô quằn quại, anh cũng không dễ chịu mấy, bộ phận đàn ông đã rất lớn rồi.
Anh lột trần cô ra, mạnh mẽ tách hai chân cô sang hai bên rồi từ từ hạ thân dưới xuống, từng chút một, chậm rãi mà chính xác.
Bị vật lạ xâm nhập, cô cảm thấy đau nhói, ngực bị anh vò nát cũng không khá hơn bao nhiêu. Mỗi lúc anh nhích vào một chút, cô lại bật ra tiếng rên rỉ đầy ướt át. Anh cứ nhích vào mãi khiến cô thoáng sợ hãi không biết nó dài đến cỡ nào mà anh đưa vào mãi không chịu rút ra.
“Em chặt quá!” Anh thì thầm, giọng nói đầy ma mị.
“Không phải, vì anh lớn quá!” Vừa nói xong, cô liền xấu hổ úp mặt vào vai anh.
Anh bật cười sảng khoái, dừng lại động tác tiến vào khiến cô hụt hẫng.
“Anh... mau vào đi...” Cô nài nỉ yếu ớt.
Giọng nói dụ hoặc của cô kích thích anh hơn, anh còn đang lo cô không chịu nổi, vậy mà bây giờ cô lại cổ vũ anh nhanh hơn. Cô gái này thật biết quyến rũ người khác.
“Sẽ đau một chút.” Anh nói, nhưng cô chẳng để tâm, chỉ “ừm” một tiếng lấy lệ.
Đến khi anh vào thật sâu, thật mạnh mẽ, cô mới hối hận khóc xin anh đi ra. Nhưng một người đàn ông thủ tiết mấy năm qua vì cô đâu thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.
Khi cô khóc, anh làm chậm lại. Khi cô rên rỉ, anh tăng tốc. Hai người phối hợp khá ăn ý, cho nên cuộc chơi cứ tiếp diễn thêm vài lần nữa.
Đến lần thứ tư, cô thực sự cạn kiệt sức lực, phải cầu xin tha, anh mới chịu rút ra.
Bởi vậy, chọc gì thì chọc, đừng chọc đến người đàn ông giữ thân vì bạn.
Hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi và mùi hóoc-môn, anh vùi mặt vào ngực cô, hít hà.
“Em phải đi tắm!” Cô vuốt tóc anh, giọng lạc đi vì hét nãy giờ.
“Một lúc nữa thôi!” Anh giữ chặt cô, nài nỉ như một đứa trẻ.
Cô bật cười, lồng ngực run lên. Có thể lúc nãy cô quá dễ dãi với anh, khi tha thứ cho anh quá nhanh, nhưng trong tình yêu họ luôn mù quáng như vậy, anh chỉ cần dỗ ngọt vài câu, cô đã tin ngay.
Họ ôm nhau, chìm ngập trong niềm hạnh phúc.
Cả đêm cô ngủ rất ngon và rất ngoan, không đá chăn hay lăn lộn khắp nơi. Trời vừa hửng nắng anh đã tỉnh giấc, quay sang nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, một cảm giác bình yên lạ thường tràn đầy trái tim anh. Anh vuốt ve gương mặt cô thật nhẹ nhàng, rồi lại trượt xuống cánh tay bị thương. Hôm đó anh đã chẳng nhận ra vết thương này, anh để cô một mình chịu đựng.
Nhớ lại hình ảnh quyến rũ ngày đó của cô, anh lại bị dục vọng thiêu đốt, cảm giác ngứa ngáy khó chịu len lỏi khắp người anh. Định bụng sẽ làm thêm một cái nữa, nhưng khi lật tấm chăn ra, nhìn thấy mấy vết bầm tím khắp cơ thể cô, anh không nhẫn tâm làm gì nữa.
Cô trở mình, quay sang rúc vào người anh, vì lớp chăn bị kéo xuống nên cô co người lại bởi lạnh. Anh trượt xuống, vòng tay bao trọn lấy cô gái bé nhỏ của mình.
Một ngày tháng mười một, tuyết bắt đầu rơi. Cô đã tỉnh nhưng không mở mắt vì muốn chắc chắn có Trần Trình bên cạnh. Sau khi xác nhận vòng tay anh đang quấn lấy mình, cô mới yên tâm mở mắt.
“Chào buổi sáng!” Anh nói, tặng cô một nụ hôn lên môi.
Cô mỉm cười ngốc nghếch, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh. Một cơn đau nhức truyền đến, cô nhăn mặt nhìn xuống cánh tay mình. Từng vết tím tím vàng vàng rải đầy cánh tay cô, rồi cô lật chăn lên, chỗ nào trên cơ thể cô cũng có vết bầm, đặc biệt dày đặc ở ngực, hai bên eo và phía trong đùi. Cô nhìn thủ phạm gây ra những thương tích đó.
Anh làm ra vẻ vô tội, tròn mắt nhìn cô. “Hôm qua anh có hơi phấn khích.”
Cô nhướng mày đầy nghi ngờ. “Hơi?” Cô giận dỗi.
Anh gật đầu.
“Anh lừa em.” Cô buộc tội anh, bắt đầu kể lể. “Anh nói sẽ đau một chút nhưng lại đau đến thấu xương, anh bảo sẽ nhẹ nhàng nhưng lại khiến em bầm tím khắp người, anh nói thêm một lần nhưng lại thêm đến ba lần. Em không tin anh nữa đâu!” Cô liếc anh, đẩy anh ra xa.
“Em không biết là không nên tin lời đàn ông khi ở trên giường sao?” Anh chồm qua người cô, nằm đè lên trên.
“Anh xuống mau!” Cô hoảng sợ đưa tay lên chống đỡ ngực anh, ngăn không cho anh ép sát vào người mình.
Chỉ bằng một động tác không mấy khó khăn, anh đã kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, nở một nụ cười ma mãnh.
Cô bắt đầu van xin. “Đừng mà! Em đau!”
“Anh hứa lần này sẽ không đau!” Nụ cười trên môi anh càng trở nên xấu xa hơn.
“Tay em đau!” Giọng nói mềm mỏng phát ra từ cánh môi ẩm ướt khiến anh không thể cưỡng lại được.
Bộ phận đàn ông của anh đã căng cứng đau nhức, cô có thể cảm nhận được rõ ràng ham muốn của anh, dù giữa họ còn có lớp chăn dày.
“Không kịp nữa rồi!” Lời vừa nói ra, anh đã vội vàng chui vào trong chăn. Không có khúc dạo đầu, anh cứ thế tiến vào.
Lời nói “không đau” của anh lại trở nên vô nghĩa. Sau cuộc mây mưa, mặt cô xụ ra một đống. Trần Trình cố dỗ dành cô nhưng không thành.
“Đừng chạm vào em!” Cô quay lưng lại với anh.
“Này, mấy ngày tới anh phải đi công tác khá lâu nên mới cuồng nhiệt như vậy! Đừng giận mà!”
“Cũng có phải không gặp lại nữa đâu! Anh làm như vậy sao em dám về nhà?”
“Ở nhà anh!” Trần Trình chạm vào vai cô, giọng đầy cưng chiều.
Hạ Tuyết Duyên im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chịu nhìn anh. “Anh đi công tác bao lâu?”
“Ba tuần.” Anh vuốt tóc cô, khẽ hôn lên trán cô một cái.
“Đến nơi nhớ gọi cho em.” Ngón tay cô vuốt ve cái cằm lún phún râu của anh, cảm giác ngứa ngáy trên đầu ngón tay mới dễ chịu làm sao.
Ba tuần xa nhau, ngày nào anh cũng gọi điện cho cô. Để trả thù anh vì tội dám khiến cơ thể cô bầm tím, cô đã gửi tin nhắn cho anh. Những tin nhắn của cô toàn được gửi đi vào giờ làm việc của anh, nội dung đại loại như “Mấy vết bầm tan gần hết rồi, em cảm thấy nhớ chúng” hoặc là “hôm nay em mới mua bộ đồ lót màu đen, nhìn xinh lắm” và đỉnh điểm là khi cô gửi cho anh tấm ảnh chụp mình trong bộ đồ ngủ gợi cảm, kèm dòng chữ “nhớ anh rồi“.
Mẩm tính còn hơn bốn ngày nữa anh mới về, nên khi anh gọi cho cô, giọng cô trở nên lẳng lơ hẳn.
“Đẹp không hả?” Cô hỏi, cười thầm trong bụng.
“Em vui lắm à? Anh đang khó chịu lắm đây!” Cô nghe thấy hơi thở ngắt quãng của anh.
Đáng đời anh, cho chừa cái tội làm em bị thương. Cô nghĩ thầm. “Vui chứ! Cho anh chừa. Lần sau còn làm em bầm tím như vậy nữa không?”
“Em nên biết là tháng ngày chúng ta ở bên nhau còn rất dài, em nghĩ em trả thù anh được bao nhiêu lần?”
“Mỗi lần anh đi công tác. Tính ra khoảng chừng mỗi tháng một lần.” Lần này cô bật cười thành tiếng, không hề che giấu cảm xúc chiến thắng của mình.
Trần Trình đột ngột ngắt máy khiến cô càng khoái chí hơn. Cô vẫn mặc bộ áo ngủ gợi cảm kia, nằm ngả ngớn trên cái ghế dài trong phòng sách đọc sách.
Một lúc lâu sau, cô gấp cuốn sách lại, đứng dậy vươn vai, xoay người trở về phòng ngủ thì phát hiện có người đứng ở cửa nhìn cô nãy giờ.
Hạ Tuyết Duyên mừng rỡ, chạy đến đu lên người Trần Trình.
“Không phải bốn ngày nữa anh mới về sao?” Cô đứng xuống nhưng cơ thể vẫn dựa vào người anh.
“Nếu em không gửi mấy cái tin nhắn chết tiệt đó thì giờ này anh đã không ở đây rồi!” Anh nghiến răng, đổ lỗi cho cô làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
“Anh đã ăn gì chưa?” Cô hỏi, cố lái sang chủ đề khác.
“Anh đã nhịn mười lăm ngày nay rồi, không thể nhịn thêm được nữa!” Anh nắm tay cô kéo ra khỏi phòng sách.
“Sao lại không ăn? Em làm chút gì cho anh nhé?” Cô nắm tay anh, giữ lại.
“Ăn em là quá đủ rồi!” Lời anh vừa dứt, cô mới hiểu ra mấy ngày qua anh nhịn ăn là nhịn cái gì. Đúng là xấu xa!
Thú tính của đàn ông ba mươi quả thực rất đáng sợ!
Tối đó, anh đè cô trên chiếc ghế dài dùng để nằm đọc sách. Lần này cô đã quen với kích thước của anh, không còn khó chịu như lần đầu nữa, nhưng cũng không mấy dễ chịu khi anh mới vào.
Không chỉ dừng lại ở đó. Lúc cô nấu ăn, đưa tay quệt thử miếng nước sốt cho vào miệng nếm thử, Trần Trình ở bên cạnh nhìn cô, mắt tối sầm lại. Anh tắt bếp, không để tâm đến tiếng kêu than của cô, nâng cô đặt trên bàn ăn.
“Này, em đang nấu ăn mà!” Cô bật dậy, đẩy anh ra.
“Vậy thì đừng có làm mấy cái động tác kích tình đó!” Tay anh luồn vào trong áo, kéo quần lót của cô xuống.
“Em... làm gì... không... dừng lại.” Cô giữ tay anh, ngăn không tay anh chạm vào chỗ nhạy cảm của mình. Thế nhưng cô không thể, vì khi anh chạm vào, người cô mềm oặt ra.
Anh nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu giữa hai người, ấn cô vài lần rồi nhấc bổng cô lên. Vẫn giữ nguyên tư thế ở trong cô, anh đưa cô về giường.
“Anh học cái trò này ở đâu vậy hả?” Cô nấc lên theo mỗi bước chân của anh.
“Là bản năng thôi, cần gì học.” Anh ngấu nghiến cánh môi cô, thả cô nằm xuống giường.
Sau nhiều lần, cuối cùng anh cũng biết cách dạo đầu để cô ít đau đớn nhất. Lưỡi anh quét quanh cô, mơn trớn khiến cô tê dại. Nhìn thấy cô căng phồng mời gọi, anh không nhẫn tâm giày vò thêm nữa. Anh mạnh mẽ tiến vào, lấp đầy mọi khoảng trống trong cơ thể cô.
Một lần khác, cô vô thức liếm môi khi đang ăn, bị anh bắt gặp, thế là anh lại lột cô ra, làm tình ngay trên bàn ăn.
Một lần khác nữa, cô vừa tắm xong, đầu tóc ướt nhẹp. Anh nhìn thấy liền lôi cô vào phòng tắm rồi làm tình trong đó.
“Anh không thấy ngán à?” Cô nằm trần trụi bên cạnh anh, khẽ hỏi.
“Không.” Tay anh lại mân mê cơ thể cô.
“Mai em về nhà đây, không thể ở cạnh anh thêm được nữa!”
“... “ Anh nhìn cô khó hiểu.
“Tháng sau đám cưới rồi! Em không thể mặc váy cưới với mấy vết bầm này được. Nên anh ráng nhịn một tháng đi nhé!” Nụ cười trên môi cô nở rộ.
“Vậy thì đêm nay phải tranh thủ mới được!”
Nụ cười chợt thoáng vụt tắt trên môi cô.
Có những con đường thân thuộc đến nỗi chỉ cần bước đi, trái tim sẽ dẫn lối về đúng nơi.