Ngồi ở trên cầu trượt, Phương Tĩnh Ngôn đã trải qua năm đầu đầu tiên học ở mẫu giáo.
Bởi vì tuổi quá nhỏ, dưới sự đề nghị của cô giáo, cô nhóc lại học thêm một năm lớp mầm nữa. Không có gì đặc biệt, cuộc sống y chang lại lặp lại một năm, chỉ khác là nhóm bạn học đều thay đổi mà thôi, các bạn học cùng lớp của cô nhóc đều lên lớp chồi lớn hơn cô nhóc một lớp, nhưng Tĩnh Ngôn cũng rất nhanh hoà hợp cùng với đám bạn mới.
Những điều này cũng không quan trọng, quan trọng là do bị lưu ban mà cô nhóc cùng cậu bạn Diệp Tử Hàng bắt đầu trải qua kiếp sống “ bạn cùng lớp”, đó là một sự bắt đầu rất quan trọng, bởi vì… không có bắt đầu thì cũng không có chuyện để kể.
Tính cách của cô bạn nhỏ Phương Tĩnh Ngôn và cậu bạn học cùng lớp Diệp Tử Hàng khác nhau một trời một vực, Phương Tĩnh Ngôn có đám bạn chí cốt còn Diệp Tử Hàng lại thích tự chơi một mình, thích yên tĩnh. Phương Tĩnh Ngôn đã từng để ý đến cậu bạn Diệp Tử Hàng, cô nhóc từ trước đến nay đều có dã tâm đoàn kết hết thảy những lực lượng có lợi, chỉ là sau vài lần trắc trở, cô nhóc đối với tên Người Gỗ này hoàn toàn bó tay. Tuy nhiên còn nhiều bạn học muốn dựa dẫm kết thân với cô nhóc mà, cô nhóc không cần quan tâm đến cậu nữa đâu!
Hai đường thẳng song song học cùng trường cùng lớp mẫu giáo này lại có kí ức rất khác biệt về tuổi thơ, rất nhiều năm về sau vào một ngày nọ, Phương Tĩnh Ngôn chỉ vào ảnh tốt nghiệp học mẫu giáo rồi nói với Diệp Tử Hàng: "Trời ạ! Cậu học cùng tớ hồi học mẫu giáo, lại chung một lớp nữa? Cậu bạn ngu ngơ ngồi ở phía sau tớ chính là cậu a?"
Đảo mắt một cái đã vào tháng 9 đầu hạ, giữa lúc mùi hương cỏ huân nhàn nhạt Phương Tĩnh Ngôn đã lên tiểu học, đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô nhóc, dưới ánh mặt trời cô nhóc vui vẻ và vô ưu vô lo lớn dần lên, trải qua cuộc sống đẹp như mơ mỗi ngày. Về phần Diệp Tử Hàng, lúc này cậu đã thể hiện tài năng học tập và lãnh đạo của mình, cậu ta từ chức lớp trưởng đã làm đến chức đại đội trưởng, chức quan ngày càng lớn.
Phương Tĩnh Ngôn lại thuộc về thành phần cỏ dại trong lớp, tức là không quan không chức, thành tích học tập cũng thuộc dạng không nổi bật, nhưng cô nhóc từ lúc bắt đầu đi nhà trẻ đã có năng lực đặc biệt khiến đám bạn xung quanh vây lấy mình, đám bạn của cô nhóc vượt ra ngoài cả lớp, cả khối, ở các lớp các khối khác nhau cô nhóc đều có mạng lưới quan hệ! Năng lực kết giao bạn bè của cô nhóc cũng thật giỏi nha, điểm này đến khi cô lớn cũng không hề thay đổi.
Quên nói rằng, hai bạn nhỏ Phương và Diệp này lúc ở tiểu học chỉ học cùng khối chứ không cùng lớp. Trong sáu năm học này, một lần đặc biệt nhất mà bọn họ xuất hiện cùng nhau là vào mùa hè năm lớp 5: Nhà trường đã tổ chức trại hè, mỗi lớp chỉ cử ra một số bạn được tham gia, thông thường mà nói đều là những học sinh giỏi giang gương mẫu, song cũng không biết Phương Tĩnh Ngôn trúng phải vận đỏ nào mà cô giáo lại cho cô bé một suất.
Hoạt động chủ yếu mà trại hè hay tổ chức là: tập hợp đám nhỏ lại một chỗ rồi cùng nhau xem “Âm nhạc chi thanh” nguyên một buổi chiều, sau đó lại cùng nhau thảo luận rằng thông qua những thước phim đó đã gợi mở cho chúng những suy nghĩ gì. Hoặc là đám nhóc sẽ cùng rất nhiều thầy cô đi tham quan xưởng kem, cùng nhau ăn những que kem ngon lành tại đây rồi sau đó về nhà viết bài phát biểu cảm nghĩ ca ngợi những chú công nhân làm kem vất vả như thế nào và nộp lên cho thầy cô. Lại có thể là cùng nhau xếp thành đội ngũ hình vuông đến bên đường gặp các chú công an giao thông học quy tắc giao thông, kết quả là gây ra sự ùn tắc của quãng đường này vài giờ…vv. Những trò này đều rất hợp gu Phương Tĩnh Ngôn, cô nhóc chơi rất khoái chí! Đồng thời ở trại hè cô nhóc cũng kết giao được khá nhiều bạn bè, đặc biệt là Đan Đan học hơn cô nhóc một lớp. Đan Đan là cô bé dễ thương ngoan ngoãn, những lại rất hợp với cô nhóc có tính khí hơi giống con trai là Phương Tĩnh Ngôn kia.
Cho dù là xem phim hay ăn kem, hai cô nhóc đều dính lấy nhau.
Trại hè lần này phân chia tụi nhỏ ra làm bốn nhóm, hoạt động của nhóm Phương Tĩnh Ngôn là đến công viên ngắm hoa sen. Nhưng ông trời không chiều lòng người, đến công viên thì trời đổ mưa lớn. Vài chú chuột lột lớn dẫn một đám chuột lột nhỏ vội vàng cuống quýt chạy vào trong đình giữa hồ để tránh mưa.
Tuy đều bị dính nước mưa ướt hết, nhung sự hứng chí của mọi người vẫn rất cao, ngồi xếp hàng trong đình ngắm hoa sen trong mưa.
Trong làn mưa bụi, đám hoa sen đứng thướt tha duyên dáng, màu hồng phấn, cánh hoa trắng như tuyết bị những giọt mưa tí tách rơi xuống, khe khẽ xoè ra, nhuỵ hoa màu vàng nhạt tản ra mùi hương thoang thoảng tươi mát dễ chịu. Mọi người đều đang tán thưởng vẻ đẹp của hoa sen, Phương Tĩnh Ngôn lại chỉ chú ý tới lá sen, những giọt nước mưa đọng lên những chiếc lá ngọc bích, lăn tròn a lăn tròn a, dị thường dễ thương. Cô nhóc ngây ngô nhìn chiếc lá, hoàn toàn quên mất những người khác lúc này đã bắt đầu tham gia một trò chơi mới-làm thơ.
Đại khái là toàn bộ thầy cô hướng dẫn nhóm của cô nhóc đều là thầy cô dạy ngữ văn, chỉ ngồi nhìn ngắm hoa sen thì không đã, còn thành lập ra một hội làm thơ bất ngờ. Hồng lâu mộng không phải cũng có Hải Đường xã sao, bọn họ suy nghĩ một lúc, nếu đặt tên là Hà Hoa xã thì có vẻ tầm thường quá, lại có câu nói là: “ Thanh hà chi hương u u dã” , bèn lấy chữ U , đặt là U Hà xã. Cái tên cũng tàm tạm, chỉ là vài đứa trẻ to đầu dẫn theo một đám con nít học làm ra vẻ mà thôi. Tội ngiệp đám trẻ này, nếu không nhíu mày trầm tư thì cũng vò đầu bứt tai, trong đầu toàn là chữ theo lối văn thất văn thất đáp. Hơn nửa ngày trời mới có một bạn học lớp sáu cậug giọng bắt đầu làm thơ.
“Vũ Thủy A, Hảo Đại! Hà Diệp A, Hảo Viên! Hà Hoa A, Hảo Hương! Liên Bồng A, Tối Điềm!" ( Nước mưa a, lớn ghê! Lá sen a, tròn ghê ! Hoa sen a, thơm ghê! Đài sen a, ngọt nhất!”
Một bài được ngâm lên, cả nhóm vỗ tay, một cô giáo có khuôn mặt tròn tròn đeo kính, khẽ quệt giọt mồ hôi sau trán nói “ Không tệ, không tệ! Có tinh thần can đảm lắm” Cứ như thế, có người mở đầu, những người còn lại cũng không mắc cỡ nữa, người này tiếp người kia đều bắt đầu làm thơ.
Phương Tĩnh Ngôn chỉ mãi nhìn lá sen, hoàn toàn không biết các bạn xung quanh ai cũng trở thành thi nhân. Mọi người lần lượt làm thơ, chưa hết, phát hiện thấy Phương Tĩnh Ngôn ngồi chồm hỗm trong góc đình không hó hé, cả nhóm bèn kéo cô nhóc ra, la hét rằng đã đến lượt cô nhóc làm thơ rồi. Làm thơ? Phương Tĩnh Ngôn đầu óc mơ hồ, đến khi Đan Đan thì thầm tóm tắt đại khái tình hình thì cô nhóc mới hiểu ra tình huống này là như thế nào. Nhưng bất ngờ mà bắt cô nhóc làm thơ thì thật sự cô nhóc thấy rất đau đầu nha, tuy thơ Đường học qua không ít nhưng tự mình làm thơ, đây vẫn là lần đầu tiên. Ngước mặt nhìn trời, cô nhóc hỏi: “ Chỉ cần trong thơ có nhắc đến sen là được đúng không nào?”
“ Đúng vậy!” Mọi người đồng loạt đáp
“ Được.” Phương Tĩnh Ngôn ho nhẹ hai cái, bắt đầu làm bài thơ đầu tiên trong cuộc đời mình.
“Nhất Đóa Tiểu Tiểu Đích Vũ Hoa, Lạc Thượng Ngã Đích Kiểm Bàng, Dụng Na Thanh Lương Đích Tiểu Thủ, Khinh Khinh Phách Đả Ngã Đích Diện Giáp.” ( Một đoá hoa mưa nho nhỏ, đọng trên gương mặt tôi, dùng đôi tay mát rượi nhỏ bé, nhẹ nhàng phủi lên hai má tôi. Tôi muốn đi ngắm sen, nên không thể cũng bạn ấy chơi đùa, nhẹ nhàng chìa ra đầu lưỡi, đem bạn ấy liếm vào trong miệng.
Vừa rồi thật đúng là có một giọt mưa rơi trên mặt cô nhóc, mà cô nhóc cũng thật sự nuốt xuống bụng giọt mưa kia, nhanh trí một cái, thế là đem nó làm thành thơ.
Bởi nhờ “ kiệt tác” của Phương Tĩnh Ngôn, nhiệt tình làm thơ của thầy cô và đám bạn học càng ngày càng hưng phấn, mỗi người đều tự cho mình là Lí Bạch, Đỗ Phủ, hết ngâm lại đọc, Phương Tĩnh Ngôn cảm thấy nhàm chán đến chịu hết nổi, cô nhóc chỉ cần yên lặng nhìn ngắm chiếc lá nhỏ của mình. Nhớ ra bên cạnh cái đình này có một bậc thang có thể đi xuống ven hồ, còn có thể hái được một chiếc lá nhỏ dễ thương không chừng a! Lặng lẽ rời xa tầm nhìn của đám đông, Phương Tĩnh Ngôn thuận theo lối đi ở đình mò mẫm đến ven đình, quả nhên, một dãy bậc thềm bị khuất lấp trong lùm cây bên cạnh đình.
Mưa cũng dần dần ngớt, không khí trong lành vô cùng, mùi hương của hoa sen và lá sen theo gió phiêu tán. Thuận theo bậc thêm, một đám lớn lá sen như ngọc bích đập vào tầm mắt. Màu xanh này xanh biếc biết nhường nào, phảng phất như đọng lại sự tinh tuý nhất của tất cả màu xanh trên thế gian. Màu xanh này sao mà gần đến thế, từng phiến lá xanh biếc như cánh tay nhỏ đưa ra trước mặt Phương Tĩnh Ngôn, cô nhóc chỉ cần nhè nhẹ chìa ra ngón tay là có thể chạm vào sinh mệnh mềm mại tươi mới của chúng. Phương Tĩnh Ngôn đang định đưa tay ra vuốt ve một chiếc lá sen, đằng sau có một giọng nói ngăn cản “ Đừng hái”
Phương Tĩnh Ngôn giật cả mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy một cậu bạn ngồi nghiêng dựa trên góc tường đình, mái tóc đen đã bị nước mưa làm ướt, trên khuôn mặt vẫn còn lớp nước mỏng dính lên.
“ Tớ có hái sao? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ hái hả? Tớ chỉ định giơ tay ra sờ mà thôi!” Phương Tĩnh Ngôn không có nhã ý lườm cậu, cô nhóc nhận ra cậu, đại đội trưởng mà, cậu học sinh ưu tú lớp 4 Diệp Tử Hàng mà.
Diệp Tử Hàng kéo dài ánh mắt nhìn cô nhóc, không nói thêm nữa, vẫn đứng nghiêng dựa vào tường yên lặng nhìn.
Phương Tĩnh Ngôn trong lòng luôn nghĩ một mình độc chiếm khung cảnh u nhã tĩnh mịch này, thái độ hung hăng nhằm đuổi tên Diệp Tử Hàng đó mau biến đi, không ngờ Diệp Tử Hàng lại đứng yên ở đó bất động, lại còn đưa mắt trông ra đám lá sen như bích ngọc kia. Thật đúng là tên Đầu Gỗ! Phương Tĩnh Ngôn tuy trong lòng rất tức giận nhưng lại không muốn quay trở vào trong đình góp mặt vào buổi làm thơ kia nên đành phải bất đắc dĩ ngồi bệt xuống bên cạnh bên hồ sen, đối diện với lá sen một cách ngây ngô.
Một đàn cá nhẹ nhàng bơi gần đến dưới đám lá sen xung quanh Phương Tĩnh Ngôn.
“ Cá!”Phương Tĩnh Ngôn mắt sáng rực, giống như phát hiện ra tân đại lục mà kêu lên, nhũng chú cá nhỏ dễ thương ghê, trên thân là màu nâu nhạt, gần như là trong suốt.
Phương Tĩnh Ngôn nhìn một lúc, rốt cuộc nhịn không được giơ tay ra vớt, không ngờ được máy chú ca kia rất tinh ranh, bơi bên trái, bơi qua phải, vẫn ở bên dưới phiến lá sen nên ruốt cuộc Phương Tĩnh Ngôn vẫn không thể vớt được chúng.
Diệp Tử Hàng thấy Phương Tĩnh Ngôn ở dưới bận rộn vớt cá một cách vui tươi như thế, cả mặt và người đều bắn tung toé những giọt nước, trong lòng cảm thấy mắc cười nên cũng không phá đám cô nhóc, chỉ âm thầm đứng nhìn. Trong khi đó Phương Tĩnh Ngôn thì sao, vớt cá đến nỗi quên bẵng mất đằng sau còn nhân vật Diệp Tử Hàng nữa, hoa tay múa chân, không có hình tượng gì hết.
Cổ nhân nói: “Vui quá hoá buồn”. Chính là nói tình trạng của Phương Tĩnh Ngôn lúc này. Mải lo chơi đùa bắt cá mà Phương Tĩnh Ngôn quên mất phải chú ý đến đám bậc thềm bám đầy rêu xanh trơn trượt kia, Diệp Tử hàng thấy cô nhóc sắp mất cân bằng, vội bước nhanh lên phía trước kéo cô nhóc lại, nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, Phương Tĩnh Ngôn ngã xấp xuống chỗ nước cạn cạnh hồ sen. May mà có Diệp Tử Hàng kéo cô nhóc lại nếu không cô nhóc không phải ngã ở chỗ nước cạn này mà chính là ngã ở trong hồ sen cùng chơi đùa với cá.
Thấy Phương Tĩnh Ngôn nằm im không động đậy gì, trong lòng Diệp Tử Hàng bắt đầu có chút lo lắng, “Này, cậu không sao đấy chứ?’, vừa hỏi vừa dùng sức kéo cô nhóc lật người lại, phụt một tiếng, Diệp Tử Hàng nhịn không nổi bật cười thành tiếng, tội nghiệp khuôn mặt của Phương đại tiểu thư nhà chúng ta quá cơ, bùn đất lem luốc, chỉ nhìn thấy hai con ngươi tròn như hai viên bi xanh biếc đảo qua đảo lại.
“ Cá của tôi….” Bị ngã đến thế mà lúc tỉnh lại câu đầu tiên mà cô nhóc nói lại là đám cá thủ phạm hại cô nhóc ra nông nỗi này! Diệp Tử Hàng thấy cô nàng này thật vô đối.
Cũng không biết ngồi dậy bằng cách nào, lúc cô nhóc cúi đầu nhìn thấy khắp mình mẩy bùn đất, “ Á..”, tiếng khóc vang lên “ Quần áo của tớ! Mẹ nhất định mắng tớ chết!”
Diệp Tử Hàng nhìn thấy Phương Tĩnh Ngôn khóc bù lu bù loa, không biết làm cách nào. Mãi một lúc lâu, cậu lấy xuống một chiếc lá sen đựng một ít nước sách đem tới trước mặt cô nhóc nói: “ Rửa mặt trước đi đã!”
Phương Tĩnh Ngôn khóc thút thít dùng nước rửa sạch mặt, bất thình lình cáu với Diệp Tử Hàng: “Ai từng nói không được ngắt lá hả! Sao cậu lại tự mình hái trước hả?”
Diệp Tử Hàng hết cách, cậu nhóc chuẩn bị quay lưng rời khỏi cô bạn phiền phức này.
“ Aiz, cậu không được đi!” Phương Tĩnh Ngôn sống chết bám vào cọng rơm cứu mạng, “Lát nữa cấm nói tớ tự ngã, quá mất mặt rồi, phải nói là cậu không cẩn thận đúng trúng tớ.”
Đòi hỏi gì kì vậy? Phương Tĩnh Ngôn dĩ nhiên đòi báo đáp ơn cứu mạng của Diệp Tử Hàng như vậy.
Diệp Tử Hàng tự cảm thấy rất kì cục khi không nổi giận, còn rất phối hợp nói: “Được!” mình hôm nay nhất định là bị ngấm nước mưa quá nhiều, đầu óc không được tỉnh táo rồi
Có Diệp Tử Hàng gánh tội như thế, Phương Tĩnh Ngôn khắp người đầy bùn đất nín khóc cười rạng rỡ.
Vì bị đụng trúng nên mọi người ai cũng đồng cảm với sự xui xẻo của Phương Tĩnh Ngôn, đồng thời cũng chỉ trích sự bất cẩn của đại đội trưởng, cuối cùng còn bị yêu cầu đưa “người bị hại” về nhà.
Ngày thưởng hoa sen của trại hè, sau này bị Diệp Tử Hàng coi như là ngày đen tối nhất, áp bức nhất trong cuộc đời thơ ấu vinh quang của mình.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, Phương Tĩnh Ngôn lên lớp 6: Đây là năm cuối tiểu học, cũng là năm chịu nhiều áp lực nhất, đối mặt với áp lực lên cấp cô nhóc không thể không kết thúc cuộc sống tự do tự tại lí tưởng trước đó, bắt đầu nỗ lực học tập, mục đích duy nhất là có thể chen vào cánh cửa của một trường trung học trọng điểm.
Vào sáng thứ hai, tất cả các lớp của các khối đều ở sân trường chuẩn bị làm lễ chào cờ, Phương Tĩnh Ngôn vừa thắt lại khăn quàng đỏ vừa ngủ gật. Thứ hai là phiền toái nhất, chào cờ xong hiệu trưởng còn đi lên phát biểu, sau cùng còn có kiểm tra vệ sinh. Hỏng rồi! Kiểm tra vệ sinh, cô nhóc quên béng mất chuyện này rồi! Nhìn thấy những móng tay dài đen xì xì của mình, cô nhóc trong bụng thầm khấn vái, người kiểm tra cô nhóc hôm nay là người quen.
Đúng như cô nhóc khấn vái, người kiểm tra lớp cô nhóc quả nhiên là người quen, đại đội trưởng của khối kiêm lớp trưởng lớp D – Diệp Tử Hàng.
Tất cả ai cũng giơ tay thẳng ra đợi kiểm tra, riêng Phương Tĩnh Ngôn chột dạ cong những ngón tay xuống như chân gà. Nhìn Diệp Tử Hàng đang kiểm tra từng hàng một, tim cô nhóc đập mạnh hơn cả tiếng trống, khuôn mặt cậu ta sao mà lạnh lung, nghiêm túc thế chứ? Có vẻ rất khó nói chuyện đây.
Cuối cùng Diệp Tử Hàng cũng đến trước mặt cô nhóc. Từ sau khi xảy ra chuyện ở hồ sen, Phương Tĩnh Ngôn luôn có chút chột dạ né tránh Diệp Tử Hàng, dù sao cũng mất mặt trước cậu như thế kia mà, còn để cậu gánh tội nữa, da mặt cô nhóc có dày thế nào chăng nữa cũng không đến mức không ý thức được chuyện đó. Cúi gầm mặt không thể thấp hơn được nữa, tại sao vậy a! Cô nhóc lại bị mất mặt trước cậu.
Diệp Tử Hàng quét mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của Phương Tĩnh Ngôn, tỉnh rụi nói: “Cậu, ra khỏi hàng!”
Thế là, Phương Tĩnh Ngôn bị phạt đứng ở văn phòng vì nguyên nhân không thông qua đợt kiểm tra vệ sinh, còn bị viết một bài kiểm điểm thật dài.
Tên Diệp Tử Hàng đáng chết! Tên con trai nhỏ nhen! Tớ ghét cậu! cô nhóc vừa viết kiểm điểm, trong bụng vừa mắng chửi Diệp Tử Hàng ngàn vạn lần.
Sự kiện kiểm tra vệ sinh lần này đã trở thành một trong những hồi ức sâu sắc nhất trong khoảng thời gian học tiểu học của Phương Tĩnh Ngôn.