Mặc kệ là sandwich ăn ngon thế nào, dù cho bên giữa nó có kẹp một miệng thịt rồng đi chăng nữa, sau khi ăn liên tiếp một tuần lễ, dù người không kén ăn cũng sẽ cảm thấy ngấy.
Cơm trưa Diệp Tử Hàng chỉ có sandwich, mỗi ngày đều giống nhau.
Phương Tĩnh Ngôn bĩu môi cắn miếng sandwich trong tay, tha thiết ngó chằm chằm vào miếng cá trơn bóng trắng noãn mà Diệp Tử Hàng gắp lên từ trong chiếc đĩa sứ hoa màu lam đang bỏ vào trong miệng, nước mắt cô nhóc sắp rơi xuống rồi.
"Cá. . . . . . Cá ăn ngon không?" Cô nhóc gắt gao nhìn chằm chằm vào vài miếng cá còn sót lại trên đĩa, dè dặt cẩn trọng nuốt nước miếng.
"Uhm, cũng không tệ." Diệp Tử Hàng thờ ơ trả lời, một bên đem ít cơm còn thừa trong chén đổ vào đĩa, dùng cá và nước sốt trộn đều với cơm xong liền đưa tới bên người Tú Cầu kẻ đã như hổ rình mồi sẵn rồi.
Tú Cầu một giây cũng không ngừng lại, trực tiếp vùi mặt vào trong đĩa cơm.
"Oa ——" ở cùng thời khắc đó, Phương Tĩnh Ngôn giơ lên một miếng sandwich mất góc lên rồi khóc òa, "Diệp Tử Hàng! Cậu!! Cậu quá đáng!"
"Tớ có chỗ nào quá đáng rồi hả ? Chúng ta đã giao trước trao đổi cơm trưa một tháng, chính cậu đã đồng ý." Diệp Tử Hàng dùng ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn cái đuôi lông xù của Tú Cầu, thờ ơ trả lời.
"Tớ bây giờ hối hận có được không hả?"
Diệp Tử Hàng không nói chuyện, chỉ nhấc tay chỉ chỉ ban công.
Trên ban công không có rèm cửa trắng nữa, trống không có chút kỳ quái.
Phương Tĩnh Ngôn trầm mặc, đem sandwich nhét vào trong miệng, dường như phát tiết ăn ngấu nghiến.
Từ đó về sau, Phương Tĩnh Ngôn bị mắc nghẹn ngậm đắng nuốt cay tự động đem tên Diệp Tử Hàng đó liệt vào loại người âm hiểm xảo trá.
Tuy rằng trong lòng tức muốn hộc máu, nhưng thời gian nghỉ hè còn lại, Phương Tĩnh Ngôn vẫn tránh không được mỗi ngày đều phải gặp mặt Diệp Tử Hàng, ăn bữa trưa đau khổ. Dù rằng sau này Diệp Tử Hàng chủ động tỏ ý muốn bọn họ có thể cùng nhau ăn bữa trưa do mẹ Tĩnh Ngôn chuẩn bị, sandwich sẽ để lại cho Tú Cầu làm trà chiều, Phương Tĩnh Ngôn lại rất có cốt khí từ chối thẳng thừng.
Đối với cốt khí nho nhỏ mà Phương Tĩnh Ngôn biểu hiện ra ngoài đó, Diệp Tử Hàng có chút kinh ngạc, cốt khí này, vượt qua sự hiểu biết của cậu đối với cô bạn hàng xóm kia.
Sắp tới tháng chín, càng ngày càng gần đến ngày tựu trường.
Dựa vào lệ thường của trung học Y, sau khai giảng tiến hành cuộc thi khảo sát trình độ đối với học sinh mới. Phương Tĩnh Ngôn đương nhiên biết lệ thường này, cũng biết cuộc thi này rất quan trọng, nhưng mỗi ngày chỉ cần nhấc lên cuốn Tiểu Thuyết Võ Hiệp, cô nhóc sẽ nói với chính mình ngày mai đi, ngày mai sẽ ôn tập cũng vẫn kịp mà, hơn nữa Diệp Tử Hàng ở cách vách không phải cũng không ôn tập đó thôi! Cậu cũng ngày nào mà chẳng xem tiểu thuyết! Chờ Diệp Tử Hàng bắt đầu ôn tập mình cũng nhất định bắt đầu ôn tập!
Ngày mai lại ngày mai, ngày mai nhiều xiết bao.
Mãi cho đến vào ngày cuối cùng trước khi khai giảng, Diệp Tử Hàng vẫn còn đang nghiên cứu lịch sử Tam Quốc. Cho nên, Phương Tĩnh Ngôn cũng luôn luôn không ôn tập bài vở, nhưng lại ngốn hết đống truyện Kim Dung toàn tập rồi.
Tháng chín hoa cúc trắng nở rộ.
Sáng sớm hôm đó đi đến trường báo danh, Phương Tĩnh Ngôn lưng đeo cặp sách, trong tay cầm khăn lau, đứng ở trong sân vườn thưởng thức những đóa bạch cúc e ấp nở dưới ánh nắng sớm.
Trong vườn hoa những loài hoa của mùa hạ hầu như đã héo tàn hết, trong góc vườn có một bụi bạch cúc nhỏ nghênh đón ánh nắng mùa thu từng bông hoa sáng rực no đủ trông giống mặt cười. Cánh hoa nhỏ li ti như tơ như lụa. Nó nở hoa nhỏ xinh, lại khiến người ta cảm thấy chúng nó nỗ lực tỏa sáng thế nào. Nỗ lực đối với mặt trời mỉm cười, nỗ lực hưởng thụ làn gió sớm đến bên chúng khẽ vuốt ve, quá mức ôn nhu, nỗ lực đối với hết thảy mọi thứ như triển lãm ra sinh mệnh nhỏ bé nhưng mỹ lệ của chúng.
"Ngẩn người cái gì? Nếu không đi, có thể sẽ đến muộn." Diệp Tử Hàng từ trong sân đẩy xe đạp ra, lúc đi qua người Phương Tĩnh Ngôn hảo tâm nhắc nhở.
Phương Tĩnh Ngôn mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng cuống quýt đi vào trong lều đẩy xe ra.
Mới đem xe đẩy ra, cô nhóc chợt ủ rũ ngay.
Xe của Phương Tĩnh Ngôn là một chiếc xe đạp cực xinh đẹp màu đỏ thẫm. Đó là món quà mà ba cô nhóc tặng khi tốt nghiệp tiểu học. Lúc vừa đến tay, cô nhóc kích động mỗi ngày cưỡi xe vòng quanh tiểu viện, buổi tối ngủ đều hận không thể ôm xe ngủ. Dần dần cảm giác tươi mới nhạt dần đi, xe cũng bị để ở trong lều bên trong sân vườn, không có ai đạp xe cũng không có người quản. Hai tháng nghỉ hè đi qua, bánh xe nếu còn có hơi, đó mới là kỳ tích.
"Ba. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn hét thảm một tiếng, trên lầu ba Phương đang vừa ăn sáng vừa đọc báo sợ đến run tay, đến nỗi xé rách cả góc tờ báo.
Bị Phương Tĩnh Ngôn gọi thế, Ba Phương miệng nhai bánh bao, mang theo cái bơm hơi vội vội vàng vàng chạy xuống lầu giúp cô con gái rượu bơm hơi.
Sai rồi, là cho chiếc xe đạp của cô con gái rượu bơm hơi.
Phương Tĩnh Ngôn không đến trễ, không biết có phải là do chiếc xe kia biến đổi tốc độ phát huy tác dụng hay không nữa, dù sao, ngày đầu tiên khai giảng, ở trước mặt phần đông bạn học mới và thầy cô, cô nhóc không thể trở thành nhân vật tiêu điểm được.
Lúc đến chỗ giáo viên chủ nhiệm lớp lĩnh sổ tay đăng ký, cô nhóc phát hiện bóng dáng đang cong người cúi đầu xem cuốn sổ bên cạnh giáo viên chủ nhiệm lớp kia có chút quen mắt. Có chút xíu thời gian suy nghĩ thôi, người nọ nâng thẳng người lên, đem một xấp cuốn sổ đã sắp xếp ổn thỏa đưa cho giáo viên chủ nhiệm lớp.
Thật đúng là Diệp Tử Hàng! Phương Tĩnh Ngôn còn thiếu mỗi cái giơ tay ra bụm mặt ngất đi thôi.
Sơ trung năm nhất ( lớp 7) có sáu lớp, Diệp Tử Hàng cậu ta vô lớp nào chả được, tội gì cứ nhất định cùng cô nhóc chen chúc tại một lớp cơ chứ? Phương Tĩnh Ngôn nghĩ như vậy, căm giận đi theo vị giáo viên chủ nhiệm vừa đưa tay tiếp lấy xấp sổ kia.
Diệp Tử Hàng cũng thấy cô nhóc, không có một chút ngạc nhiên nào, xoay người tiếp tục chú ý đến cuốn sổ của mình. Cậu cũng là buổi sáng mới biết được Phương Tĩnh Ngôn và mình cùng được phân vào một lớp, lúc đó trong lòng thế nhưng lại có chút vui mừng không hiểu nổi. Ước chừng là vì ở trong môi trường học tập mới này đều mong có người quen, Diệp Tử Hàng tự nói với mình như thế.
Kỳ thực, trong lớp của hai người bọn họ đều có người quen. Bạn học hồi tiểu học, lớp của Phương Tĩnh Ngôn, lớp của Diệp Tử Hàng cũng có nữa, vài người đều được phân ở sơ trung năm nhất lớp (1).
Ngày báo danh phải mang theo khăn lau là vì phải quét dọn.
Phương Tĩnh Ngôn phân đi lau cửa sổ. So với quét rác lau sàn nhà, Phương Tĩnh Ngôn cảm thấy bản thân mình được phân đi lau cửa sổ cũng tốt hơn chút đỉnh. Cô nhóc quét nhà hay lau nhà gì đó cũng chẳng khác gì chưa lau hay chưa từng quét à.
Dẫm lên những cái gờ song sắt hình sóng uốn lượn gấp khúc, Tĩnh Ngôn cẩn thận lau chùi bụi bặm trên kiếng. Cuối cùng phát hiện được bản thân mình trong công việc vệ sinh cũng có chút sở trường. Ít nhất mấy tấm kính thủy tinh này cô nhóc lau chùi cũng bóng loáng a ! Trong lòng Phương Tĩnh Ngôn không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ, vì biểu hiện một chút đắc ý trong lòng, cô nhóc đem chiếc khăn tay để trên đầu ngón tay xoay tròn nhè nhẹ, lần lượt tiếp được, lặp lại vài lần tương đối thoải mái vui vẻ. Vui quá thì thường hóa buồn, lần nữa đem chiếc khăn lau xoay trên tay, giống như chiếc khăn trong vai mặt hoa của kinh kịch không hề quay về trên đỉnh ngón tay.
Phòng học ở lầu hai, Phương Tĩnh Ngôn trừng to mắt, nhìn chiếc khăn lau kia một đường xoay tròn rơi xuống, không nghiêng không lệch rơi trên đỉnh đầu của một người qua đường.
Trên tay người kia xách theo một thùng nước lớn, bỗng nhiên trước mắt phủ lên một vật thể không rõ lai lịch, trong lúc hoảng loạn làm đổ vãi hơn một nửa thùng nước.
"Ai thế?" Người nọ kéo xuống chiếc khăn lau, ngẩng đầu tức giận rống lên.
Thấy rõ mặt người nọ, Phương Tĩnh Ngôn ngước lại thấy yên tâm rồi. Cô nhóc cắn đầu ngón tay, cười hắc hắc nói: "Ngô Hồng Phi. . . . . . Là tớ. . . . . ."
"Phương Tĩnh Ngôn?" cơn tức giận trên mặt Ngô Hồng Phi biến mất dần, ngược lại cười nói: "Cậu đi cao như vậy làm chi? Gờ cửa sổ kia không chắc ccậu lắm đâu."
"Tớ phải lau chùi cửa sổ!" Phương Tĩnh Ngôn vươn tay gõ lên tấm cửa kính, "Đúng rồi, cậu được phân ở lớp nào a?"
"Lớp 2!" Ngô Hồng Phi xách thùng nước đi lên phía trước, "Ngay cạnh lớp cậu, cậu đến đường hành lang đợi tớ, tớ đem chiếc khăn đưa lại cho cậu."
"Ừ! Cám ơn!" Phương Tĩnh Ngôn tràn ngập phấn khởi nhảy từ cửa sổ xuống.
Tổng cộng sáu năm học tiểu học, Ngô Hồng Phi cùng Phương Tĩnh Ngôn ngồi cùng bàn ba năm. Đây chẳng phải thứ duyên phận gì gì đó đâu, mà là thầy giáo cùng phụ huynh khổ tâm an bày. Vì sao? Nguyên nhân rất đơn giản, Ngô Hồng Phi học toán rất giỏi, ngồi cùng bàn với cậu ấy, một người đối với môn toán học luôn luôn phản ứng chậm chạp như Phương Tĩnh Ngôn cũng có thể vì thế mà có chút khai sáng.
Tế bào toán học nổi trội xuất sắc có phải có thể từ trên một người truyền nhiễm khuếch tán lên một người khác cũng rất khó nói, nhưng Phương Tĩnh Ngôn quả thật từ trên người Ngô Hồng Phi đạt được khá nhiều ích lợi. Ngô Hồng Phi chẳng những đối bản thân yêu cầu cực cao, mà đối bạn ngồi cùng bàn yêu cầu cũng rất cao. Cậu thấy mất mặt khi nhìn thấy trên bài kiểm tra của mình toàn ô khoanh tròn đỏ, mà trên bài kiểm tra của người ngồi cùng bàn lại toàn dấu x đỏ chói. Mặc kệ Phương Tĩnh Ngôn kháng nghị trốn tránh như thế nào, mỗi lần thi xong Ngô Hồng Phi đều buộc cô nhóc phải đem tất cả những câu bị đánh dấu x đỏ làm lại một lần, làm không được liền nhẫn nại giảng giải cho cô bạn, mãi cho đến khi Phương Tĩnh Ngôn hiểu rõ, cậu mới bỏ qua.
Phương Tĩnh Ngôn rơi vào tình trạng thảm nhất là lúc thi đấu Olympic toán học năm lớp sáu, vốn là không tới phiên cô nhóc tham gia , nhưng trùng hợp lại có thêm một xuất, thầy giáo liền đem cô nhóc thế vào ngày thi vốn là hôm đó có nhóc có nhiệm vụ phải dọn cỏ ở trường.
Kết quả có thể nghĩ, Phương Tĩnh Ngôn là thêm vào, đạt được thứ hạng thứ nhất từ dưới đếm lên. Điều này cũng chưa đủ thảm, nhưng việc có một cậu bạn không biết lẽ phải là Ngô Hồng Phi, y chang như mỗi lần thi, chỉ cần cậu cùng Phương Tĩnh Ngôn đều tham gia, cậu sẽ không để cho Phương Tĩnh Ngôn phải đeo những dấu x gạch chéo vác về nhà. Tĩnh Ngôn đáng thương, đề thi Olympic toán học này vốn không phải là người thường có thể giải được, bản thân Ngô Hồng Phi thi điểm tối đa, cảm thấy cũng không khó, cũng không ngẫm lại kẻ ngồi cùng bàn với cậu kia nào có được một nửa trí tuệ toán học như cậu chứ, liều mạng giảng giải cho Phương Tĩnh Ngôn, vừa là vẽ hình vừa là nối đường thẳng, giảng đến nỗi ánh mắt đều đỏ lên.
Đầu Phương Tĩnh Ngôn toàn bã đậu, bị Ngô Hồng Phi tra tấn sống không bằng chết, cuối cùng vẫn phải mượn cớ đi tiểu mới trốn được về nhà.
Tuy rằng nếm rất nhiều khổ nhưng thành tích toán học của Phương Tĩnh Ngôn luôn ổn định có chút tiến bộ. Có thể nói, nếu không phải có chiếc đinh ốc Ngô Hồng Phi kiên cố cứng rắn này, Phương Tĩnh Ngôn căn bản không thể thi đậu vào được trường trọng điểm đứng đầu.
Phương Tĩnh Ngôn ở trên hành lang đợi Ngô Hồng Phi, hồi tưởng lại chuyện thời tiểu học, rốt cục cũng thoát khỏi người bạn cùng bàn khó chơi kia, trong lòng chẳng những không một chút thoải mái, ngược lại lại có chút đa cảm.
"Nè, khăn lau của cậu!" Ngô Hồng Phi đi đến trước mặt Tĩnh Ngôn, đem khăn lau đưa cho cô nhóc, "Khăn lau của cậu nên giặt đi, bẩn như vậy có thể lau sạch cửakính mới sợ đó."
"A! Vừa vặn có nước sạch nè! Tớ giặt ở đây được rồi!" Phương Tĩnh Ngôn ngó thấy trong thùng nước của Ngô Hồng Phi thừa lại nửa thùng thuận tay đem chiếc khăn lau ném vô thùng nước.
"Phương Tĩnh Ngôn! Cậu!" Ngô Hồng Phi luống cuống tay chân đem khăn lau vớt ra ngoài, Phương Tĩnh Ngôn thì giơ tay chết sống đè lại thùng nước không để cậu lấy khăn ra. Trong lúc tranh giành, thùng nước bằng nhựa mới tinh rốt cục chống đỡ không nổi, bụp ——nước tràn ra sàn, thùng bị vỡ rồi.
Tĩnh lặng.
Ngô Hồng Phi không thể tin được nhìn đống thi thể bị vỡ trên sàn, khai giảng ngày đầu tiên, cậu đã trở thành nhân vật phản diện phá hoại của công sao?
"Ách —— cái này ai mua đồ dỏm a, vừa thấy là biết hàng chợ a." Phương Tĩnh Ngôn nhặt từ trên đất lên chiếc khăn lau đen xì xì nhũn như con chi chi, không biết nên làm sao nữa.
"Ai nha! Má ơi!" Phương Tĩnh Ngôn sớm đã thối lui đến khu vực an toàn, lúc này nghe thấy bạn học Ngô gầm lên giận dữ, bàn chân lập tức giống như bôi dầu, chạy mất.
"Ngô Hồng Phi, cậu đừng tức giận mà, tớ nhất định sẽ đền cho cậu!" Cô nhóc tránh ở chỗ xa ơi là xa la to với Ngô Hồng Phi.
*****
Thật vất vả mới quét dọn xong vệ sinh, chủ nhiệm lớp cũng dặn dò xong với đám học sinh mới, tan học rồi.
Bởi vì gia đình ở cùng một chỗ với nhau, Phương Tĩnh Ngôn đương nhiên cùng Diệp Tử Hàng đi cùng một con đường về nhà.
Phương Tĩnh Ngôn vừa đạp xe vừa ngửa đầu ngắm những chiếc là vàng của cây ngô đồng, cô nhóc tận lực thả chậm tốc độ, miễn đi cảm giác khó chịu cùng Diệp Tử Hàng sóng vai đạp xe. Diệp Tử Hàng vốn là không muốn cùng cô nhóc ở cùng một chỗ, thoáng chốc liền đạp xe cách cô nhóc một khoảng.
Bỏ lại không bao lâu, liền đến một ngã tư đèn đỏ dài ơi dài. Diệp Tử Hàng bất đắc dĩ vươn chân ra chống đỡ xe đạp, nhẫn nại chờ đợi đèn đỏ. Một thoáng chốc, Phương Tĩnh Ngôn lung lay thoáng động đứng ở bên người cậu.
"Ý? Sao cậu còn ở đây a? Đạp xe chậm quá!" Gặp Diệp Tử Hàng còn đứng ở ngã tư đường, Phương Tĩnh Ngôn nhịn không được lải nhải hai câu.
Hàng lông mày đen rậm của Diệp Tử Hàng nhếch lên, khẩu khí bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nghe nói cậu hôm nay đánh nhau với người của lớp 2 rồi hả ? Còn đem thùng nước của người ta đập vỡ. . . . . . Thật sự là lợi hại."
Phương Tĩnh Ngôn còn chưa có phản ứng kịp thì đèn xanh đã sáng lên. Diệp Tử Hàng dùng sức khẽ đạp, chiếc xe hướng đường đối diện xuyên qua.
"Đánh nhau? Tớ. . . . . . Tớ khi nào thì đánh nhau rồi ! Diệp Tử Hàng cậu nói xấu tớ!" Mặt Phương Tĩnh Ngôn tức giận đỏ bừng, đứng ở bên đường dậm chân đã quên mất phải nhanh chóng vượt qua đường, đèn xanh quẹo trái này vốn là rất ngắn, đợi cô nhóc nhớ tới là phải đi, thì lại là đèn đỏ mất rồi.
Rầu rĩ đạp xe về nhà, xe Diệp Tử Hàng đã sớm được dựng ở trong lều. Phương Tĩnh Ngôn hung hăng đá xe của cậu hai cái mới cảm thấy hả giận. Dám nói xấu cô nhóc đánh nhau! Cô nhóc sau mười tuổi đã không còn làm chuyện không có tiền đồ ấy nữa rồi!