[DBSK Fanfic] – Checkmate

Chương 23



Giữa mùa hè dân quốc năm thứ nhất, chiến tranh giữa chúng tôi cuối cùng cũng chấm dứt.

Junsu không chết mà được Yunho mang đến bệnh viện hiện đại nhất Thượng Hải cứu chạy, đáng tiếc phải nằm hôn mê bất tỉnh, Junsu vì một phát súng của Yuchun trở thành người rối gỗ không thể động đậy hay nói năng gì được nữa. Yunho ngày nào cũng tới thăm Junsu, trò chuyện bên giường bệnh, cầu nguyện cho kỳ tích xuất hiện. Còn Yuchun ngày nào cũng khẩn cầu được vào gặp Junsu, nhưng không được Yunho chấp thuận, một thời gian dài sau hắn cũng bị tra tấn khổ sở tiều tụy, quỷ không ra quỷ người không ra người.

Về phần tôi,

Xích sắt kéo lê nền đất liên tục phát ra thanh âm rợn người khô khốc, tôi đi đi lại lại trong phòng vô mục đích, dây xích xiết chân lạnh lẽo mà nặng nề trói buộc tôi. Tôi đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, không có việc gì để làm cũng không có ai để giao thiệp. Thỉnh thoảng Yunho sẽ đến xem tôi, nhưng chỉ hỏi tôi có muốn cầu xin tha thứ không.

“Jaejoong, có biết không, tất cả những việc này vốn không nên xảy ra, nhưng nó lại đã xảy ra, chỉ vì sự cố chấp và tự cho mình là đúng của anh. Anh có hối hận không? Có muốn cầu xin tha thứ không?”

Tôi nhìn Yunho, cảm thấy thực buồn cười. Tôi nên được tha thứ sao? Được ai tha thứ? Hắn hay là Junsu? Nếu ông trời cứ nhất định bắt tôi phủ phục dưới chân Yunho đề cầu xin khoan thứ và thương hại vậy thì tôi đây thà chết ngay đi còn hơn.

“Vì sao không một đao giết chết tôi?”

“Như thế chẳng phải dễ dãi với anh lắm sao?” Yunho nó, cười hôn môi tôi.

Sự tàn nhẫn của Yunho luôn làm người ta không tưởng được. Hắn biết tôi không có dũng khí tự sát, cho nên muốn tôi sống sót để chịu đựng tra tấn.

Có đôi khi, Yunho đến phòng tôi, nhưng chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng xa xa cau mày nhìn tôi. Không bao lâu, sẽ phẫn hận dập cửa mà đi. Nhưng là sau đó hắn vẫn lại đến nhìn tôi.

Thế rồi bỗng một ngày, Yunho đến đây. Tôi nghĩ hắn như thường lệ đến nhìn mình, không ngờ hắn như phát điên lao vào xé tan quần áo tôi, hung tợn cắn mút môi tôi, ngón tay thon dài thô bạo vầy vò cơ thể tôi.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Kim Jaejoong! Người này chết tiệt!!” Yunho vừa mắng vừa ác liệt đâm vào trong tôi.

Tôi khổ sở gồng người dậy, bấu chặt lấy chăn đệm dưới thân, thân thể vì những cú đâm mãnh liệt của Yunho mà run rẩy không thôi.

“Rất khó chịu phải không?! Rất đau đúng có phải không?! Có phải muốn tôi dịu dàng hơn không?!” Yunho nằm trên lưng tôi, môi dán lên tai tôi.

Tôi gật gật đầu một cách khổ sở, không thể nhớ nổi lần cuối cùng hắn dùng giọng điệu dịu dàng như vậy kề sát tai tôi là khi nào.

“Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi buông tha đi.”

Thanh âm của Yunho vẫn mê hoặc lòng người như vậy, nhưng mà tôi không biết vì sao mình phải cần sự tha thứ của hắn.

Tôi cố gắng quay đầu lại, cười nói với hắn: “Jung Yunho…trên đời này thứ tôi không cần nhất chính là tha thứ của cậu.

Khuôn mặt vốn đang cười của Yunho ngay lập tức cứng ngắc lại, rồi hắn cười lạnh nắm lấy cằm của tôi.

“Được, xem anh có thể mạnh miệng đến khi nào!” Nói xong, hắn lật người tôi lại, kéo chân tôi kê lên tận vai của hắn, sau đó thật mạnh đè lên, càng thêm hung mãnh thúc vào trong tôi không thương tiếc lưu tình, đau đớn dữ dội cơ hồ đoạt đi tất cả hô hấp của tôi. Tôi ra sức cắn chặt răng, tiếng rên rỉ thống khổ phát ra bị tôi chặn lại trong cổ họng. Tôi giương mắt nhìn điệu cười trêu tức của Yunho như đang nói “anh nhất định sẽ phải cầu xin tha thứ”, tôi nhắm mắt lại, thật đơn giản, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng gầm nhẹ không cam lòng của Yunho.

Vô tình vô nghĩa thương tổn nhau chỉ tổ làm con người ta lầm đường lạc lối, và dần dần không kìm được tự hỏi bản thân đến tột cùng đã bị thứ gì làm cho trở nên điên đảo như vậy.

Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, cảm gíac nhịp mập hợp càng ngày càng chậm, càng ngày càng nhẹ, cuối cùng ngừng hẳn lại.

Thanh âm của Yunho lúc này lại vang lên bên tai tôi, “Jaejoong, vì sao không cầu tôi tha thứ? Tại vì sao?”

Tôi không rõ cho nên mở mắt, thấy vẻ mặt đau thương của Yunho, hắn hãy còn đang không ngừng hỏi tôi vì sao không cầu xin mình tha thứ, và như thể cũng đồng thời cố tìm ra một lý do để khoan thứ tôi, nhưng tôi không rõ tại sao hắn phải như vậy.

Vài ngày sau, hai gia nhân mang một bộ quần áo mới đến tắm rửa và thay đồ cho tôi, hai thị nữ nói đây là chủ ý của Yunho. Tôi để mặc họ muốn làm gì thì làm, trong lòng nhẩm đoán chắc Yunho định giở trò gì nữa đây. Sau khi thay quần áo xong, cuối cùng tôi cũng có cơ hội ra khỏi căn phòng tối tăm lạnh lẽo này, thấy lại vầng dương và bầu trời xanh cao đó, những thứ mà trước nay tôi chẳng hề biết rằng chúng lại đẹp đẽ đến như thế.

Tôi được đưa đến thư phòng của Yunho, nơi đó ngoại trừ Yunho ra còn có một người nữa, Nian Chun. Tôi rất ngạc nhiên vì Yunho không giết Nian Chun, điều này thật đúng ngoài dự đoán của tôi. Nian Chun nhìn thấy tôi, hình như cũng rất là kinh ngạc, thậm còn hơi kinh hoàng, hắn khó có thể tin nhìn về phía Yunho, như muốn nói gì đó, nhưng Yunho thì chẳng hề định cho hắn cơ hội mở miệng.

Sau khi tôi được dẫn vào thì Nian Chun bị dẫn đi.

Yunho nhìn chằm chằm tôi thật lâu rồi châm chọc nói: “Bản tôn và hàng dỏm quả nhiên vẫn là không giống nhau. Biết vì sao tôi gọi anh tới đây không?”

Tôi lắc đầu: “Cậu làm việc quái đản, ai biết được đang mưu mô cái gì.”

“Thật không?” Yunho lạnh lùng cười, nói: “Tôi đây làm việc như thế nào còn không tới phiên anh đến bình luận. Nhưng ngược lại, dụ dỗ đàn ông chính là sở trường của anh?!”

“Muốn nói gì?” Tôi hơi nhíu mày.

“Mấy ngày trước, ngài Kawamura có kể cho tôi nghe một chuyện thú vị, hắn nói anh vì muốn đánh lại tôi từng chủ động câu dẫn hắn. Phải thế không?”

Tôi không nói gì mà đáp lại hắn.

“Không nói lời nào tức là thừa nhận?” Yunho ha hả cười, “Kim Jaejoong, không ngờ anh cũng có gan thật đấy.”

“Hà” Tôi cười khẽ, “Hôm nay cậu gọi tôi đến đây chỉ vì muốn bình luận phương diện này của tôi dũng khí đáng khen thế nào thôi sao?”

Yunho không trả lời tôi, hờ hứng nói. “Ngài Kawamura đối với anh vẫn khôn nguôi thương nhớ, nhưng có biết vì sao hắn cự tuyệt mình không?”

“Cậu đã thỏa thuận gì cho hắn, đúng không?”

Yunho vỗ vỗ tay tán thưởng, cười nói: “Xem ra anh cũng không ngu ngốc đâu nhỉ. Vậy biết hắn muốn tôi thỏa thuận cái gì không?”

Việc này thì tôi không biết.

Yunho nhìn tôi không chuyển mắt, “Kawamura nói nếu hắn giúp tôi thắng trận này, thì tôi phải tự tay dâng Kim Jaejoong lên cho hắn.”

Tôi nhìn Yunho, chớp chớp mắt. Hắn vừa nói cái gì?

“Đúng vậy đấy, đáp án cũng vẫn là anh mà thôi, Kim Jaejoong, Kawamura cái gì cũng không muốn, mà hắn chỉ muốn anh. Nhưng còn hơn anh chủ động hiến thân cho hắn chơi đùa, hắn càng thích đoạt lấy từ trong tay tôi.”

“…Rồi cậu đồng ý hắn.” Tôi không thể tin được mình lại một lần nữa bị người khác đem ra làm giao dịch.

“Đây chẳng phải điều anh hy vọng?”

“Jung Yunho! Tôi trong mắt cậu đến tột cùng là cái gì?! Một món hàng không hơn không kém sao?!”

“Không muốn đi?! Vậy cầu xin tôi đi, quỳ xuống cầu xin tôi!” Yunho nhìn tôi, mặt không đổi sắc.

Tôi ngân ngẩn cả người, cười khổ nhìn hắn.

“…Thì ra đây mới chính là mục đích của cậu. Cậu nói tôi sai lầm rồi, nhưng tôi sai ở đâu chứ hả?”

Nếu yêu cậu là một sự sai lầm, tôi tình nguyện mắc thêm sai lầm nữa.

“…Tôi sẽ không cầu xin cậu…”

Nếu tôi cầu xin cậu, tình yêu của tôi đây rốt cuộc tính cái gì?

“Cậu muốn đem tôi cho ai tùy cậu, cậu muốn tôi ngủ với ai, tùy cậu…”

Tôi gằn từng tiếng nói.

Yunho trừng mắt nhìn tôi, không nói được một lời, đến cuối hắn triệu gia nhân vào.

“Chuẩn bị xe cho đại thiếu gia.”

Cuối cùng Yunho cũng phát hiện ra chọn lựa kỳ thật vốn rất đơn giản.

“Tôi biết tôi nhất định phải có được em.” Kawamura nói, lướt tay trên mặt tôi.

Tôi căm ghét nhìn hắn, bất cứ một hành động nào của lão già này cũng làm cho tôi ghê tởm.

….Yunho từng nói, chỉ có hắn mới có thể chạm vào tôi…

“Xem đi, cho dù Jung Yunho có ba đầu sáu tay đến đâu, kết quả vẫn chẳng phải là hai tay dâng em cho tôi như thường đấy sao!? A.” Kawamura đắc ý nói, bàn tay mò vào trong quần áo của tôi, “Kim Jaejoong, em trốn không thoát lòng bàn tay tôi.”

…Đúng vậy, là Yunho tự tay đem tôi tới nơi này…

“Tôi không lúc nào là thôi không tưởng tượng cái cảm giác xâm chiếm được em đến tột cùng là như thế nào, tưởng tượng nhiều đến mức điên mất rồi.” Kawamura nói xong, ném tôi lên giường, hắn nằm đè lên người tôi. “Thật ra tôi hoàn toàn có thể đoạt được em từ trong tay Jung Yunho, tôi có khả năng này. Nhưng nếu bức được hắn dâng nộp em cho tôi thì sẽ càng khoái chí hơn cưỡng đoạt nhiều.”

Kawamura vừa nói vừa gấp rút xé lột quần áo tôi. Hắn thè cái lưỡi tham lam dục vật của mình liếm láp khắp người tôi, làm tôi có cảm giác ghê tởm như vô số ròi bọ đang nhúc nhích trên người mình. Tôi vốn tường rằng mình có thể chịu đựng, dù sao thì chỉ cần nhắm mắt lại đối phương là kẻ nào mà chẳng giống nhau, mãi tới giờ phút này tôi mới hiểu ra sự khác biệt lớn khủng khiếp đến thế nào. Trên đời này, ngoại trừ Yunho ra, đối với tôi, bất kể người đàn ông nào cũng cực kì kinh tởm.

Kawamura trầm mê khám phá thân thể tôi, không còn biết gì xung quanh nữa, trong cảnh giác lơi lỏng hắn bị tôi với lấy bình sứ thanh hoa đầu giường đập mạnh vào đầu. Kawamura đầu rơi máu chảy đổ ập lên người tôi. Tôi vội vàng đẩy hắn ra nhảy xuống giường và cuống cuồng lau chìu máu dính đầy tay. Tôi không dám lại gần xác nhận hắn đã chết hay còn sống mà thật lặng lẽ đi về phía cửa chính, sau khi chắc chắn ngoài cửa không có ai canh gác tôi mới bước ra ngoài.

Dinh thự của Kawamura rất lớn, trong khi người thì nhỏ bé, thỉnh thoảng mới gặp một hai người qua lại, bọn họ không những không hỏi han nghi vấn mà còn cười thân thiện với tôi. Tôi bắt buộc tinh thần tỉnh táo lại, nếu lộ sơ hở gì chắc chắn sẽ bị bắt giết thực thảm. Thời gian tôi rời khỏi phòng Kawamura đến cổng chính rất ngắn, bọn lính gác hỏi tôi đi đâu, tôi mặt không biến sắc nói mình theo giao phó của Kawamura ra ngoài làm việc cho hắn. Đáng nhẽ bọn lính còn định khó dễ mấy câu nữa, nhưng nghe tôi dọa rằng nếu làm nhỡ việc của đại nhân thì tất cả mọi người sẽ gánh vác không nổi chúng lập tức mở cửa cho qua.

Kết quả, tôi thuận lợi trốn thoát khỏi nhà Kawamura, nhưng chỉ trong nay mai tất cả mọi người chắc chắn sẽ biết hắn bị tôi dùng bình hoa đập chết. Cho dù không chết được, bọn họ cũng sẽ không buông tha tôi.

Tưởng tượng những gì Kawamura có thể gây ra cho mình, cả người tôi run sợ. Còn có Yunho, tôi đả thương đồng bọn quan trọng của hắn, hắn sẽ đối phó với tôi như thế nào? Liệu hắn có lại muốn quăng tôi cho gã đàn ông khác không?

Tôi lang thang khắp nơi, đã tưởng tượng ra tất cả các trường hợp có thể xảy đến với mình, rốt cuộc tôi đã nếm được mùi vị của tuyệt vọng rồi.

Lúc trời chạng vạng tối, khắp Thượng Hải toàn là người lùng bắt tôi. Tôi không biết đâu là thủ hạ của Kawamura đâu là thủ hạ của Yunho, nhưng bất kể bị bên nào tìm được kết cục của tôi chắc chắn rất bi thảm. Tôi trốn đông trốn tây, ngủ chung cả với lũ ăn mày, liều mạng để sống sót.

Muốn sống, không ngờ lại khó khắn đến vậy.

Càng ngày càng có thêm nhiều người gia nhập đội quân lùng bắt tôi, tôi không thể ở lại Thượng Hải chờ chết nữa. Tôi quyết định rời khỏi thành phố này, tôi khom lưng cúi mặt trà trộn vào đám người, tôi tự cải trang thành ăn mày vừa bẩn vừa thối, nhưng ngay cả đến mức này lúc tôi đang chờ đợi để ra khỏi thành vẫn bị người nhận ra.

Siwon đi về phía tôi, xác định hắn đã nhận ra mình tôi lập tức bỏ chạy. Siwon cũng chạy đuổi theo tôi, nhưng đuổi bắt một kẻ ba ngày nay không hạt cơm dính bụng là dễ dàng như trở bàn tay. Tôi giãy giụa như điên, tôi cầu xin Siwon buông tha mình.

“Jaejoong, tôi tìm cậu khắp nơi, đã ba ngày nay rồi.” Siwon dùng sức ôm lấy tôi, làm ố bẩn bộ âu phục sang trọng đang mặc trên người.

Tôi không giãy giụa nữa mà chuyển sang quỳ khóc, tôi không ngừng dập đầu trước mặt hắn, làm xây xước cả trán. “Tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi, anh để cho tôi đi thôi, tôi cầu xin anh! Tôi cầu xin anh! Tôi van cầu anh!”

Siwon sợ ngây người, hắn há hốc miệng nhìn tôi, một câu cũng không nói nên lời.

Khi một người bị dồn vào đường cùng, hắn sẽ không muốn trở về làm chính mình nữa.

Siwon trầm mặc hồi lâu rồi cúi nâng tôi dậy, dịu dàng lau đi những vết bẩn trên mặt tôi, hắn nói: “Đêm nay tôi đưa cậu ra khỏi thành.”

Siwon mang quần áo tắm rửa và đồ ăn thơm lừng đến cho tôi, hắn dẫn tôi vào trong một gian nhà dân trong thành và bảo tôi nghỉ ngơi lấy sức.

“Bên ngoài đâu đâu cũng là người truy đuổi cậu, đừng chạy lung tung, đợi đến đêm khuya tôi sẽ tới đón cậu.”

Tôi nửa tin nửa ngờ, Siwon đi rồi, tôi muốn bỏ đi luôn, nhưng lại bị những kẻ lùng bắt mình dọa trở về. Sinh mệnh của tôi giờ này chỉ còn biết phó thác vào số trời, thời gian chờ đợi dài dằng dặc, tôi thiếp đi từ lúc nào không biết. Không biết qua bao lâu, tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, khi đó trời sẩm tối. Tôi lo lắng nhìn xung quanh, vì sao Siwon còn chưa tới?

Tôi rón rén ra ngoài cửa, trong ngõ nhỏ lập lòe vô số đuốc, các bóng người đang dập dình chuyển động và lúc này đây tôi trông thấy khuôn mặt nham hiểm của Kawamura.

“Người hẳn là đang ẩn nấp gần đây, lục soát từng phòng một cho ta! Ai bắt được nó sẽ được trọng thưởng!”

Bọn người cầm đèn đuốc ngay lập tức bung ra đạp lùng sục từng nhà một, càng ngày càng tiến gần chỗ tôi.

Nguyên lai, muốn sống sót được thật sự là rất khó.

Một tên may mắn hoặc có thể nói là xui xẻo phát hiện được tôi và chỉ trong nháy mắt hắn bị tôi dùng mảnh vỡ thủy tinh trên đất cắt đứt yết hầu, trước khi chết tên này còn kịp thét lên làm lộ vị trí của tôi, nghe tiếng báo của đồng bọn bọn họ hoán nhau xô lại phía tôi. Tôi chạy thục mạng về phía trước, sau lưng là bao tiếng la ó tiếng kêu gào đáng sợ, tôi không dám quay đầu lại. Kawamura vẫn đuổi theo đằng sau tôi, tôi nghe thấy điệu cười điên cuồng của hắn.

Tôi chạy hoảng loạn, giống như ruồi nhặng mất đầu, trong cơn quẫn trí tôi chạy bừa lên một cây cầu lớn, đến lúc này dẫu muốn trốn cũng không trốn đi đâu được nữa.

Phía sau tôi là lũ đầu trâu mặt ngựa muốn truy bắt tôi băm thây vạn đoạn, dưới chân là dòng sông đang cuồng phần chảy, sóng xô sóng cuồn cuộn đằng giang.

Tôi thấy Kawamura chậm rãi tiến về phía mình, tôi tuyệt vọng nở nụ cười, vẻ đẹp nở rộ đúng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.

Trong đầu không ngừng hiện ra đủ thứ cảnh tượng quá khứ khác nhau, cười vui, buồn thương, khổ sở, phẫn nộ, tất cả những kí ức tình cảm trào dâng trong tôi. Trước mắt tôi hiện lên một màn ảnh, cứ như thế mọi thứ mới chỉ vừa diễn ra, thế nhưng đến cuối cùng không lưu lại được chút gì.

…Jung Yunho…Jung Yunho…Jung Yunho…Jung Yunho…

Tôi không ngừng gọi thầm tên này, lệ rơi đầy mặt.

…Nếu từ trước đến nay chỉ mình tôi đơn độc, nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, cũng không trải qua ngày tháng vui vẻ cùng nhau đó, thì giờ phút này một mình tôi hẳn sẽ không đau khổ đến chết phải không…

Nước sông dưới chân càng thêm cuồng chảy, bất kể kẻ nào nhảy xuống từ độ cao này đều không thể sống sót. Kawamura nhìn ra ý đồ của tôi, hắn la hét tôi không được làm bậy. Tôi quay đầu lại, lạnh lùng mỉm cười nhìn hắn.

Trong giây phút buông người nhảy xuống, tôi nghe thấy tiếng rất nhiều người đang kéo đến từ một hướng khác. Sau đó tôi nghe thấy Yunho gọi tôi, hắn gọi tôi.

“JAEJOONG AH!”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.