[DBSK Fanfic] – Checkmate

Chương 30: Phiên ngoại 6 : Yunho truyện (part 2)



Kết quả, ngày hôm sau không để cho Maria có cơ hội cầm roi uy hiếp hay Leo phải gào thét gọi rời giường tôi đã vác theo cặp mắt cú vọ chạy thẳng ra cửa sau của giáo đường, đứng đến khi răng kê lập cập vì lạnh mới không cam lòng trở lại bên trong. Suốt cả buổi sáng tôi ngồi trong phòng sám hối nghe người khác than thở và ngủ gà ngủ gật, nghĩ, người hôm qua chắc sẽ không đến đâu. Không biết một trận gió từ đâu thổi tới làm tôi cho tỉnh người lại, trợn mắt lên nhìn thì thấy trong căn phòng tối nhỏ có vách ngăn một người đang ngồi đối diện mình, cười cười nhìn tôi.

“Tỉnh?”

“Ta…ta đâu có ngủ, được rồi chứ?” Tôi vừa nói sạo vừa lau giấu nước miếng bên khóe miệng. “Chỉ là đang suy nghĩ.”

“Đúng vậy, cha xứ, suy nghĩ của cha chắc đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi, cao đến độ rớt nước miếng.”

Tôi nhất thời đuối lý, vội vàng chuyển đề tài.

“À thế…chủ đề sám hối hôm nay là gì nhỉ?”

Người đó nở nụ cười, còn đặc biệt điệu bộ, ngón trỏ cong cong gại gại đầu mũi. “Vậy mà tôi cứ tưởng cha đang chờ đợi câu chuyện của tôi chứ, xem ra đã sai lầm mất rồi.”

“Làm ơn đi, truyện trò kiểu này tháng nào ta chẳng phải nghe một trăm tám mươi lần? Chuyện của bà thím kể sáng nay còn hay hơn nhà cậu gấp một trăm lần đấy, chuyện của cậu có gì mà phải chờ mong? Nhưng mà nói lại đoạn hôm trước, thiếu gia điêu ngoa cuối cùng có bị bạn cậu cho một bài học không?”

“Cha đoán thế nào?” Anh ta hỏi ngược lại, ánh mắt cười nhìn tôi đầy ý trêu chọc.

Kết quả đâu chỉ là chút ít giáo huấn, mà là cho đối phương một trận thê thảm luôn ấy chứ. Người bạn đó vốn tưởng rằng thiếu gia điêu ngoa khi trưởng thành thì tính nết sẽ bớt quá quắt đi, ai mà ngờ còn tai ngược hơn lúc bé, không nhưng thường xuyên gây sự, ba ngày hai bữa tới gây rắc rối mà còn kết bè kết đảng âm mưu gài bẫy và bỏ thuốc vào trong rượu hại mình. Cậu ta vì quá tức giận nên đã nhân lúc thuốc phát tác đã cưỡng bức tiểu thiếu gia.

“Hà, anh bạn đó ngấm thuốc quá nhỉ.”

“Thực ra cậu ta luôn luôn rất tự chủ, nhưng điều kiện tiên quyết phải là đối tượng không phải tên đó.”

“Biện hộ ít thôi, cứ huỵch toẹt ra là thèm người ta muốn chết, việc gì mà phải làm ra vẻ đường hoàng như thế?” – Tôi phất tay, cười bỡn cợt. “Tiểu thiếu gia này tuy điêu ngoa những chắc là đẹp lắm phải không? Chứ nếu không bạn cậu làm sao có thể ôm ấp một người đồng giới tính như cậu ta? Kết quả thế nào? Bạn cậu thích người ta chứ? Vậy còn tiểu thiếu gia cho kẹo năm đó thì sao?”

“Cậu ta chọn người sau.” Người đàn ông nói. “Về thiếu gia điêu ngoa, lúc ấy cậu ta căn bản chẳng hề đếm xỉa.”

Tôi bỗng dưng cảm thấy vị bạn của người đàn ông này thật máu lạnh, tuy đúng thật là bị thuốc kích thích khống chế, và bởi vì đầu óc không tỉnh táo, nhưng dầu thế nào đi nữa thì việc họ quan hệ *** cũng đã xảy ra, sao có thể nói quên là quên luôn được đâu? Mà cái tên thiếu gia này cũng chả ra làm sao, ban đầu chỉ muốn cho người ta một bài học thôi, nào ngờ gậy ông lại đập lưng ông như thế. Nhưng vấn đề tôi quan tâm nhất là liệu sau vụ đó hai người họ còn có thể tiếp tục chung sống dưới một mái nhà mà giả bộ như chẳng hề có việc gì xảy ra không, nếu bảo đầu óc không có chút tư tưởng ám muội vụng trộm nào thì dẫu có đánh chết tôi tôi cũng không tin!

“Nói không động lòng là nói dối, nhưng đúng như cha đoán, tên đó rất đẹp, không người nào gặp mà có thể không mê thích, người bạn của tôi cũng không ngoại lệ.”

Năm ấy, vì việc làm ăn của gia tộc mà bạn tôi đã tới Nghiễm Châu cùng thiếu gia điêu ngoa đó, đúng vào đêm ngưu lang chức nữ, tên đó vì muốn lấy lòng vị hôn thê của mình nên đã quanh quẩn mấy chỗ mấy sạp hàng, mải mê mua một đống quà đến nối quên cả đường về. Bạn tôi nhìn thấy cảnh đó mà chỉ thấy, ngán, vì thế đã tới bờ sông xem hội hoa đăng một mình. Mấy cô bé đang vui đùa thấy anh chàng lạ mặt đẹp trai liền vây lấy, nài nỉ cậu ta cũng thả một cái. Cậu ta tuy không mê tín nhưng cũng không nỡ cự tuyệt, vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên viết tên ai vào mới được, đương lúc chán nản bỗng có một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cậu ta cười thích thú, chơi ác viết tên của thiếu gia điêu ngoa kia lên, rồi đứng đó nhìn theo đèn thuận buồm xuôi gió trôi về phía chân trời, mà trong bụng cười lăn cười lộn.

Kết quả khi rời khỏi bờ sông và quay trở lại, thiếu gia điêu ngoa không biết đã chạy đi đâu mất rồi. Bạn tôi đi hết chỗ này đến chỗ khác trên phố tìm người, tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng tên đó đâu, tự hỏi, “hay đã quay lại khách sạn rồi?”. Thế rồi cậu ta lại nghĩ bụng, tên này thật không có nghĩa khí, đã ăn kem của mình rồi vậy mà còn có thể bỏ về trước như vậy. Hừ. Nhưng mà xấu tính và sống buông thả như tên điêu ngoa ấy thì biết gì gọi là “nghĩa khí”? Thực là hoài nghi. Cũng chính vì thế cho nên đúng vào lúc định từ bỏ tìm kiếm thì bỗng nhiên cậu ta trông thấy, trong đám người tấp nập xô bồ một thanh niên trẻ tuổi đang vác theo một đống đồ lỉnh kỉnh đủ mọi màu sắc, chen lách trong đám đông đi về phía mình, mặt cười lộ vẻ mừng rỡ.

“Thì ra thiếu gia điêu ngoa cũng đang tìm bạn cậu? Ta thấy tên đó cũng đâu đến nỗi đáng ghét lắm đâu.”

“Cha thực thích dùng trực giác để phán đoán sự việc.”

Người đàn ông cười, “Điểm này rất giống với tên đó.”

“Giống ai? Bạn cậu à?” Tôi nói, “Dùng trực giác phán đoán chẳng có gì là không tốt, huống chi trực giác của ta luôn rất chuẩn.”

Anh ta gật đầu, nói: “Đúng vậy, cha đoán đúng rồi, tính cách tên đó bất thường, nhưng cũng rất trọng tình trọng nghĩa, thế nên chỉ vì một cây kem liền quyết định tha cho bạn tôi, không gây khó dễ nữa.”

“Ờ, biết thế là tốt đấy, hiếm khi nào người ta chịu vứt bỏ oán thù như thế, vậy bạn cậu thế nào? Có chung sống hòa thuận với thiếu gia điêu ngoa không?”

Người đàn ông trầm mặc, hồi lâu sau mới dùng giọng nói với âm điệu bi thương tiếp tục kể lại câu chuyện đời bạn mình.

Hình bóng luôn luôn ở trong lòng cậu bé quật cường trong suốt năm tháng qua là tiểu thiếu gia đã cho kẹo mình trong đêm giao thừa giá rét, là người cậu đã thề là phải nâng niu trên tay và che chờ cả đời. Đáng tiếc tiểu thiếu gia không thích cậu bé quật cường, bởi vì cậu bị bắt gặp đang cùng một người đàn ông khác ôm hôn một cuồng nhiệt. Việc này nghe nói đã bị làm ầm ĩ lên hết cả. Cậu bé quật cường chứng kiến mà đau lòng, mà khi tiểu thiếu gia cầu xin cậu giúp mình chạy trốn, cậu đã lùi bước, vì không muốn tiểu thiếu gia rời đi. Cậu bé quật cường đã phải giành ra biết bao nhiêu tâm tư mới được ở bên cạnh tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia lại nói muốn rời khỏi, đi tới một nơi cậu bé quật cường không thể nhìn và cũng không thể chạm tới được.

“Phải chứng kiến người mình yêu thương chịu tra tấn, rồi cũng không thể giải thoát cho, bạn của cậu nhất định rất thống khổ.”

Thì ra tất cả những nỗi thống khổ của con người đều bắt nguồn từ cố chấp và không chịu buông tay.

Lúc này, một giọng nói cung kính vang lên từ bên ngoài phòng sám hối.

“Thiếu gia”

Người đàn ông trả lời khẽ, cười với tôi vẻ thật có lỗi rồi bước ra ngoài. Xem ra chuyện ngày hôm nay sẽ chỉ kể đến đây được thôi, tôi bất đắc dĩ đứng dậy, cũng đi ra ngoài.

Trong giáo đường, anh ta đang khoanh tay đứng, bộ âu phục đắt tiền được cắt may tinh xảo đã làm tôn lên một cách lẫm liệt vẻ ngoài cùng khí chất của anh ta. Cho dù bên ngoài bàn tay có đeo một đôi găng da màu đen đi nữa thì người ta vẫn có thể trông rõ được các ngón tay dài đẹp và vô cùng tinh tế. Sắc mặt anh ta lúc này có vẻ hơi bợt đi vì tâm lí bất ổn, mắt nheo lại và cặp mày nhíu nhíu bình tĩnh nghe người mặc áo vest dạ đen báo cáo, thỉnh thoảng nói vài câu phân phó việc cho đối phương.

Xem bộ dàng họ thần bí như vậy, tôi không khỏi cảm thấy tò mò về nội dung.

“Cha xứ, nghe lén chuyện người khác không phải thói quen tốt đâu.” Anh ta nói, quay lại cười nhìn thôi. Tôi hơi xấu hổ cười cười, dừng lại bước chân cách chỗ họ hơn hai thước. Người đàn ông mặc bộ vest đen liếc mắt sang chỗ tôi, sau đó chụp chiếc mũ đen rộng vành lên đầu, kín đáo quan sát xung quanh rồi một mình rời đi.

“Cậu phải đi?”

Người đàn ông gật gật đầu, nhận lấy áo khoác từ tay người kia khoác lên người.

Anh ta hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Cha hy vọng tôi đến sao?”

“Ta mong là như vậy, cậu sẽ đến chứ?”

“Tôi sẽ làm thế.” Anh ta lại cười.

Đêm nay tôi không còn mất ngủ, mà vừa cảm giác đến hừng đông thì đã tỉnh giấc, rời giường mới bắt gặp Leo đi ra từ phòng Maria, qua cánh cửa phòng chưa khép kín, tôi thoáng thấy Maria đang say sưa ngủ với cánh tay để trần trên giường rất hỗn độn.

“…Ồ, Peter, hôm nay cậu dậy sớm quá.”

Bình thường thì mặt dày như thớt, không ngờ cũng có lúc gã ta xấu hổ, tôi tức cười chết đi được, nhưng bên ngoài lại căng cái mặt ra như sắp đông lạnh đến nơi, chẳng hề biến sắc nói: “Đúng vậy, sáng sớm chim sóc có sâu ăn thì cha đạo có kịch vui để xem. Chú mày giấu hơi bị kĩ đấy! Dưỡn qua dưỡn lại trước mặt anh, vờ như không có chuyện gì xảy ra, coi anh mày như thằng mù thế hả?”

“Suỵt suỵt suỵt!!!” Leo vừa ra hiệu cho tôi không được làm to tiếng vừa túm tôi tránh xa khỏi cửa phòng Maria. “Cậu be bé cái mồm thôi!!”

“Bé mồm?!” Tôi nhướn mày lên, “Khai thật ra đi, hai tên các cậu làm cái trò lén lút này từ bao giờ?”

Leo cúi đầu, đứng như đứa trẻ làm sai chịu phạt túm túm góc áo. “Mới…mới bắt đầu gần đây.”

“Hử? Chiếu theo ý này của cậu thì tức là tôi làm thằng ngốc lâu lắm rồi phải không?”

“Peter, cậu…cậu nghe tôi giải thích.” Leo nói, vừa bối rối vừa khẩn cấp. “Tôi…tôi biết cậu có ý với Maria, còn hơn cả tôi nữa, hơn tôi nhiều lắm, Maria cũng thích cậu hơn tôi. Nhưng, nhưng mà phụ nữ, ai cũng thích cuộc sống ổn định và bình yên, Maria tuy thích cậu nhưng cô ấy không có tự tin có được cậu, cô ấy…cô ấy đã khóc rất nhiều, nhưng cậu không biết, thật ra bên trong của cô ấy yếu đuối hơn bên ngoài nhiều lắm. Ngày đó, cậu ra ngoài cả đêm cũng chưa trở về, cô ấy đã đợi cậu thật lâu, uống rất nhiều rượu, tôi đã an ủi cô ấy, sau đó…Sau đó chúng tôi đã…”

“Cậu…đã đưa cô ta lên giường an ủi chứ gì.”

“Tôi, tôi…tôi đối với Maria là thật lòng! Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy, tôi thề sẽ yêu cô ấy cả đời.” Leo thề son thế sắt, tiểu tử bình thường không có chính kiến gì như cậu ta giờ phút này có vẻ kiên định lạ thường như thế, tôi biết cậu ta đang rất thật lòng. Tôi cười vỗ vỗ vai Leo, “Tôi quả có thích Maria, nhưng tình cảm này chỉ giới hạn trong tình cảm anh em mà thôi. Có cậu ở bên cô ấy tôi thực yên tâm, phải chăm sóc người ta thật tốt đấy.”

Cái đầu tròn tròn trông thật muốn ăn đấm của Leo nghi hoặc nhìn tôi như đang dò xét xem trong câu nói vừa rồi đến tột cùng có bao nhiêu thành ý.

Thật ra đối với Maria tôi nhiều ít cũng có chút áy náy, tự ý thức được tính cách hoang dã của mình, chẳng phải mẫu đàn ông đáng giá để người ta trao gởi cả đời. Nhưng người bị bạn tốt của chính mình tranh thủ giành được người yêu, lại còn để cho hắn tranh thủ thành công như tôi, sự thật này thực là làm cho tôi bực tức lắm. Tôi vốn muốn tỏ ra có vẻ ưu thương một chút, làm cho những người xung quanh thay đổi cách nhìn về tôi, nhưng rất không may, cái loại khí chất u buồn này nó không tồn tại nổi trên tôi quá một buổi sáng, và cùng ngày đã bị cảm giác sốt ruột thay thế. Cả buổi chiều tôi đều chửi thầm trong bụng tên khốn nào thất hứa, rõ ràng đã bảo miễn là tôi hy vọng thì sẽ đến, thế mà cửa lớn của giáo đường sắp bị tôi nhìn thủng đến nơi rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.