[DBSK Fanfic] – Checkmate

Chương 7



Còi hơi nổ ran, Junsu và Yoochun đang chuẩn bị lên tàu. Trong đêm tối, hai người trông không kiên cường như họ tưởng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóng đêm nuốt chửng.

Thấy họ mỗi lúc một xa dần, tôi vội vàng gọi to.

“Junsu!”

Junsu hơi dừng bước, đứng tại chỗ nhưng không quay đầu lại Bỗng nhiên tôi nhận ra, suốt buổi tối hôm nay Junsu nói rất nhiều nhưng chẳng hề nhìn tôi lấy một giây. Không hiểu sao tôi thấy lòng chua xot, miệng thì thào:

“Thuận buồm xuôi gió.”

Junsu vẫn đi về phía trước, phất tay ra hiệu cho tôi rồi bước lên thuyền đầu tiên.

Trên đường trở về nhà, tâm trạng tôi rối bời, không vì một mình Junsu. Thì ra đứa trẻ năm ấy là Yunho, ngày đó hắn mặc quần áo rách, vá tơi tả, mặt mũi nhem nhốc, bộ dạng rất đáng thương. Cho nên tôi nhất thời động lòng trắc ẩn dốc hết kẹo đem cho, nhưng tôi không dám đưa tận tay thằng bé, chỉ để kẹo lại trên mặt đất phủ tuyết, sau đó xoay người chạy vào nhà. Nó có lấy kẹo không tôi căn bản không biết, có nhặt được ngọc bội bị rớt không tôi cũng không biết, lại càng không biết Yunho sẽ khắc cốt ghi tâm chủ nhân ngọc bội đến thế.

Theo lời Junsu nói, Yunho ở lại Kim gia, nằm gai nếm mật hoàn toàn chỉ vì chủ nhân ngọc bội. Yunho yêu Junsu, bởi vì hắn cho rằng Junsu là người đã cho mình kẹo trong đêm giao thừa. Trớ trêu làm sao, đứa trẻ đó không phải Junsu mà là tôi. Sự thật này đúng là trò khôi hài nhất thiên hạ! Yunho làm tình với tôi vì hắn coi tôi như thế thân của Junsu. Mà hắn yêu Junsu cũng chỉ vì nhận lầm Junsu là tôi – người năm đó đã cho hắn kẹo.

Như vậy, đến tột cùng ai mới là nhân của ai? Ai mới là quả của ai? Ai yêu ai trước? Ai mới là người trong mộng của ai? Chủ nhân ngọc bội là tôi, nhưng, Yunho có thể yêu tôi chứ?

Tôi về đến nhà, vừa bước chân vào cửa, phòng ốc ban đầu còn tối đen đã ngay lập tức sáng trưng đèn đuốc như ban ngày. Cha ngồi giữa đại sảnh, mặt mày rét lạnh. Toàn bộ người nhà họ Kim chia làm hai bên, bác gái rịn khăn tay không ngừng lau nước mắt, trong khi bác dượng liên tục thở dài. Vừa xem trận thế này, tôi hiểu ngay trên năm mươi phần trăm sự việc đã bại lộ.

Thật sự xui xẻo hết chỗ nói, lần đầu sắm vai người tốt đã bị tóm, mà tôi lại còn không được biểu dương.

“Quỳ xuống!”

Cha quát một tiếng tôi lập tức sụp xuống cạnh bên chân, há mồm nói con sai rồi.

“Biết sai rồi? Nếu mày biết sai rồi sao còn làm như vậy?! Tao xem mày đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay rồi có phải không?!” Cây khua trượng ầm ầm trên mặt đất, lão gia nhà tôi nói chưa được vài câu đã bắt đầu thở hồng hộc như trâu mộng.

Cha tôi thật là hiểu rõ con trai mình. Kỳ thật ngoài miệng nói biết sai rồi chứ trong lòng căn bản không coi việc mình làm là chuyện gì to tát. Chẳng phải chỉ mỗi việc hai thiếu gia bỏ nhà đi thôi sao? Có cần thiết phải nhọc công Kim lão gia nửa đêm mò dậy hưng sư động chúng mở hội thẩm tra tại nhà đến thế không?! Hơn nữa, Junsu giờ này đã ra tận Thái Bình Dương rồi, chẳng nhẽ còn định đuổi theo bắt về sao?! Nếu bắt được tôi gọi ông bằng bố! Mà không được, ông đã là cha tôi rồi.

Tôi làm ra vẻ vô cùng đau xót, nếu biết trước thì từ đầu đã không giả bộ quỵ lụy, tôi bắt đầu lại suy nghĩ vẩn vơ, mắt không an phận liếc ngang liếc dọc, khóe mắt thoáng nhìn Yunho đang đứng sau lưng bố, tôi không khỏi cảm thấy có chút đắc ý. Thật muốn nhìn xem, khi biết tôi thả Junsu đi, biểu hiện của hắn sẽ biến thành thế nào đấy. Tôi càng muốn biết nếu tôi nói cho hắn tôi mới là người hắn muốn tìm, hắn sẽ có phản ứng gì. Kinh ngạc ư, hay là phẫn nộ? Cũng có thể là vui mừng…

Chỉ cần tưởng tượng đến những phản ứng của Yunho có thể biểu hiện ra, trái tim tôi lại đập như dong cờ nổi trống, tôi đắm mình trong suy nghĩ nên lời của cha chỉ như gió thoảng ngoài tai. Mãi đến khi biết người nhà họ Park kéo tới làm ầm ĩ tôi mới có phản ứng.

“Nói! Mày đã đem chúng nó đi đâu?”, ông hỏi hỏi bình tĩnh mà lạnh lùng.

Mỗi lần thế này, những ai quen biết nhà chúng tôi đều hiểu rằng Kim lão gia đang thực sự giận dữ, tôi cũng biết thế, thậm chí còn hơi chột dạ, mà khi nhìn đến khuôn mặt vô cảm của Yunho sau lưng cha đang nhìn thẳng vào tôi, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại thẳng sống lưng, lớn tiếng cười nhạo phản đối, nói nhà họ Park là cái thá gì mà khiến ông phải cáu tiết như vậy. Chưa nói quá một nửa tôi đã bị vả cho một cái như trời giáng ngã lăn trên mặt đất. Tôi lấy tay ôm mặt đau rát, cả buổi cũng không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhiều năm qua, dù chuyện tôi làm có vô sỉ tới cỡ nào ông cũng chưa từng động thủ đánh tôi. Và đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị cha đánh.

“Thằng khốn nạn này! Mày có biết nhà họ Park hiện giờ đã có quan hệ với hoàng tộc rồi không?! Như ngày xưa thì giờ họ chính là hoàng thân quốc thích! Người nào gặp bọn họ mà không phải hạ mình mấy lần?! Há lại có thể tha cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng làm càn như mày ư?! Ngày hôm nay nếu mày không khai đã đem Junsu và Yoochun thả đi đâu, tao sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày, đừng hòng tơ tưởng đến gia sản nhà họ Kim nữa!”

Cuối cùng tôi cũng ý thức được sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng rất nhiều, vì thế tôi không giả lời, quỳ câm như hến. Cha thấy tôi không nói lại vung tay tát. Cái tát lần này thật là nặng tay, khóe miệng tôi bị rách, máu theo dòng uốn lượn chảy xuống. Nhưng cha còn chưa định dừng tay, hết chửi mắng lại giơ tay lên. May lần này có chị tám nhanh nhanh nhẹn chạy tới chắn kịp trước mặt chặn cho tôi khỏi một cái tát.

“Cha, không thể đánh em nữa! Jaejoong thân thể yếu đuối, nếu còn bị đánh nữa sao có thể chịu nổi?! Cha cũng cao tuổi rồi, tiếp tục giận dữ sẽ có hại cho sức khỏe, Jaejoong chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, cha cho em thêm chút thời gian để cân nhắc thiệt hơn, đến lúc đó nếu biết chắc chắn sẽ nói, quyết không giấu giếm nửa lời.”

Chị tám khéo ăn khéo nói có tiếng trong nhà tôi, mấy câu vừa rồi quả thật có tác dụng. Tâm tình của cha không còn kích động như ban đầu, chỉ bắt tôi phải quỳ trước mặt bài vị tổ tông để ngày mai tiến hành tra hỏi tiếp, còn dọa thêm rằng nếu sau đó còn vịt chết cứng miệng thì sẽ đánh chết tôi, ai cũng không được cầu xin hộ nữa.

Vì thế đêm đó, tôi lại may mắn được quỳ trong linh đường hầu các vị tổ tông suốt một đêm.

Tuy cha từng tuyên bố là sẽ đánh chết tôi, nhưng tôi không tin là ông ấy làm được. Nói thế nào tôi cũng là con ruột ông ấy, là con trưởng gánh vác vận mệnh nhà họ Kim, có câu không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, nếu cha thật muốn đánh chết tôi thì cũng phải xem người nhà họ Kim có đồng ý hay không đã. Thế cho nên tôi quyết định tiếp tục giấu diếm tung tích hai người kia, cùng lắm ăn một hai chục trượng, hoặc lại đến quỳ trước bài vị tổ tông, cùng lắm cũng đến thế mà thôi.

Thế nhưng, ngày hôm sau, thứ tôi chờ tới không phải đòn roi nổ mông mà là người nhà họ Park dẫn quan binh đến, không nói hai lời đã xộc vào nhà tôi. Tranh chấp chưa được ba câu, cha đã bị lão già họ Park làm cho tức giận run người, sau đó ngã xuống không dậy nổi. Mấy trăm nhân khẩu nhà họ Kim bị tống hết vào ngục, không ai may mắn chạy thoát, cả đứa cháu không đến năm tuổi đang khóc quấy cũng không chừa.

Đại lao duy nhất của nha môn năm nay đột nhiên náo nhiệt bất thường.

Họ Park cũng hiểu được nếu đem cả nhà họ Kim chúng tôi, kể từ thiếu gia cho tới con rửa chén, quăng lẫn hết vào ngục sẽ tránh không khỏi bị chê cười là chuyện bé xé ra to. Cho nên chừng không quá một ngày những người vô can được thả ra, chỉ để lại những thành viên có huyết mạch trực hệ, mỗi người một gian tù, không xổng đâu mất được.

Biến cố tới tấp như vậy khiến tôi không rảnh tâm để lo chuyện khác, mãi đến khi mọi thứ gần như chững lại tôi mới phát hiện Yunho không ở trong nhà lao đợi mình. Vừa buồn bực vừa sốt ruột, tôi lo lắng tên bướng bỉnh này sẽ bị lão già họ Park hãm hại, đang nghĩ tới chuyện là có nên chi ít bạc cho tên cai ngục nào nhờ dò là tin tức không thì hắn đã mũ mão chỉnh tề xuất hiện trước mặt tôi.

Yunho từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống tôi, chỉ trong nháy mắt, tình thế giữa chúng tôi đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của hắn, tôi hiểu ngay tám chín phân nội tình, nhịn không được bật cười. Thì ra hết thảy đã sớm có dự mưu, mục đích quá rõ ràng, chắc chắn là nhằm vào gia tài khiến kẻ bình thường nào cũng phát điên của Kim gia đó rồi.

Yunho diễu võ dương oai kể cho tôi về kế hoạch hoàn mĩ của họ, không sót một chi tiết, hắn nói đã bắt đầu từ một năm trước, đoạn kể tới đã đem tay chân thân tín của mình từng tên một gài vào không ai hay biết chính hắn cũng không khỏi cảm thán:

“Cứ tưởng sẽ phải tốn thêm nhiều thời gian nữa, ai dè đã vậy còn thành công quá dễ dàng, được thế là phải cảm tạ các người, nếu không có các người suốt ngày tranh đến đấu đi thì kế hoạch của tôi cũng không tiến hành thuận lợi như vậy.”

Tôi nghĩ Yunho đang cố tình, muốn mượn chuyện này để sỉ nhục tôi sỉ nhục Kim gia, hắn muốn làm như thế từ lâu lắm rồi, tiếc rằng tôi sẽ không để hắn toại nguyện, tay tôi vỗ chan chát, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông:

“Ngoạn mục! Thật sự quá ngoạn mục! Chiêu này của ngài đây làm cho tại hạ bái phục sát đất, càng khó tin hơn chính là ngài có thể để người mình yêu trốn thoát ngay trước mắt, cái sự yêu của ngài đối với người khác, mỗi cái này thôi cũng đã làm cho tại hạ phải bái phục lắm rồi. Chỉ hận bây giờ không có rượu ngon, chứ nếu không nhất định phải kính ngài ba trăm chén mới xứng với tình yêu hy sinh của quý ngài được.”

Yunho không ư hử gì sau khi nghe xong lời tôi, mà hắn thản nhiên nói: “Việc này còn phải cảm tạ anh, nếu anh không thả đi Junsu, kế hoạch sẽ còn khó khăn dài. Nhưng dù thế nào thì kết quả nó cũng không thay đổi, chẳng qua không được thuận lợi như vậy mà thôi. Cho nên, Jaejoong ah, tất cả chuyện này đều do một tay anh xúc tiến, giờ phút này chắc hối hận rồi chứ?”

“Hối hận?! Ha ha, có cái quái gì mà phải hối hận?! So với cậu, chút hi sinh đó của tôi đã bõ bèn gì?”

Tôi cười như chẳng quan tâm, ngã người xuống tấm ván gỗ hôi thối của nhà giam, nằm nhắm hai mắt lại. Không biết từ khi nào gia tài kếch xù của nhà họ Kim trong mắt tôi đã trở nên phù du như thế, hơn cả nó, tôi càng quan tâm đến người tôi muốn có. Không biết ông nội ở dưới suối vàng nếu biết thằng cháu đích tôn không tiền đồ như vậy có khi nào nhảy vào ác mộng bóp chết tôi không, Nếu cha ở đây thế nào cũng dùng gậy phang tôi chết.

Nhớ đến bố, tôi cảm thấy hổ thẹn, tôi thừa nhận, tôi là đứa bất hiếu… Trở mình, tôi quay mặt về nơi Yunho nhìn không thấy, khẽ hỏi:

“Cha… ông ấy…có khỏe không?”

Yunho trầm mặc hồi lâu mới nói lão gia từ ngày ngã xuống đã hôn mê bất tỉnh, vì thế mới tránh được kiếp nạn vào nhà lao, nhưng bù lại thì cả ngày phải nằm liệt trên giường. Lúc thuật lại những chuyện này, giọng điệu của Yunho hoàn toàn vô cảm, như thể hắn đang nói về chuyện của một người xa lạ nào đó. Hắn chưa bao giờ có tình cảm với người nhà họ Kim, ngoại trừ Junsu.

Nghĩ đến đây, lòng tôi lại chua xót khôn tả. Giấu tay vào trong ngực, đụng tới miếng ngọc bội kia, tôi nắm chặt trong tay, bên tai lại vang lên những lời Junsu nói trước giờ ra đi. Chủ nhân ngọc bội, tôi có nên nói cho Yunho biết? Căn cứ vào tình cảnh trước mắt, nếu tôi nói mình mới chính là chủ nhân ngọc bội, liệu có phải hết thảy sẽ đổi khác? Thế nhưng nếu kết quả không như tôi mong muốn? Yunho có lẽ cũng chẳng quan tâm Junsu có phải chủ nhân ngọc bội hay không, mà chỉ đơn giản là yêu một người? Nếu thật như thế, nói hay không nói liệu có gì khác nhau? Mà có khi, nói ra chỉ làm bản thân thêm khó sống.

Yunho chẳng quan tâm tôi nghĩ gì, chỉ nói Junsu trốn đi không xa, hắn chắc chắn tìm về được, lời nói tràn trề tự tin. Thấy bộ dạng hắn như vậy, những lời định nói đến cửa miệng của tôi cũng chỉ có thể nuốt trở vào.



Nhưng mấy ngày sau, khi Yunho lại xuất hiện trước mặt tôi thì đã chẳng còn tự tin như trước nữa. Hai mắt hắn vằn đỏ, bộ dạng tiều tụy, giống như thú dữ bị giam trong cũi sắt, không ngừng gào rít tôi. Hắn buộc tôi nói ra tung tích của Junsu, tôi ngẩn người, rồi lại cười ầm lên ngay tức khắc, hỏi lại hắn chẳng phải là chắc chắn thành công tìm được Junsu sao, mà giờ lại đến nông nỗi này cơ chứ.

“Cậu ấy không đi Anh quốc, cậu ấy không tới đó! Kim Jaejoong, anh rốt cuộc mang cậu ấy đi đâu?”

Chỉ một câu ngắn ngủn mà làm cho tôi khiếp sợ những hai lần, nhưng Yunho vì sao biết tôi đem Junsu đi Anh quốc? Còn nữa, Junsu không tới Anh quốc?! Điều này sao có thể?! Chính mắt tôi nhìn thấy hai người lên tàu sang Anh, sao lại không tới Anh quốc?! Có lẽ nào đi được nửa đường nhảy xuống biển bơi về Thượng Hải không?!

Tôi vì chính ý tưởng khôi hài của mình mà cảm thấy buồn cười. Tôi bật cười sằng sặc.

“Cười cái gì? Cảm thấy chuyện này đáng cười lắm sao?!” Yunho đột ngột tiến lên hai bước, túm cổ áo tôi, híp mắt nhìn tôi, âm thanh bao hàm nỗi thống khổ bị dày vò, lại bởi thế mà càng thêm nguy hiểm.

Tôi thừa nhận mình bị hắn làm sợ, nhưng nhìn thấy Yunho vì Junsu mà mất đi lý trí như thế, không hiểu sao lòng tôi lại quặn đau, như có ai nhẫn tâm bóp thắt, đau đến không thể hít thở, nhưng trên mặt càng tỏ ra vui sướng.

“Jung Yunho, trước nay mày không phải không gì là không làm được sao? Thế mà chỉ một Kim Junsu bé nhỏ lại có thể đem mày tra tấn thành người không ra người quỷ không ra quỷ như thế, còn mưu toan bá nghiệp cái mẹ gì?! Cho dù mày có trăm phương ngàn kế đoạt lấy gia sản nhà tao thì sao? Kể cả mày có ngồi vào được địa vị tối thượng ở Thượng Hải cũng vĩnh viễn không chiếm được thứ mày muốn, mà giờ thậm chí còn không biết nó ở nơi nào!! Khửa khửa, Jung Yunho ơi là Jung Yunho, cho dù mày tâm cùng kế tẫn, kết quả còn không phải dã tràng xe cát ư?! Thật đáng thương! Thật tội nghiệp!! Đáng tiếc cho mày đấy!!”

“Kim Jaejoong!!!”

“Có gì chỉ giáo?”

Yunho trừng mắt nhìn tôi, nửa đường nghẹn họng. Hồi lâu sau, hắn bình tĩnh trở lại, cười thực lạnh gáy, hắn gọi tên tôi, tới gần tôi, nhẹ nhàng bắt lấy cằm tôi, mặt hắn dí sát vào mặt tôi, hơi thở ấm áp vờn quanh chóp mũi tôi.

“Kim Jaejoong, anh hẳn rất rõ, đối đầu với tôi sẽ không có kết cục tốt đúng không?” Yunho cười lại chậm rãi để người sát về phía tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.