TạI Trung mặt không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm sa trướng trên đỉnh đầu, máu tươi lặng lẽ theo bắp đùi chảy xuống.
Phác Hữu Thiên lúc này chỉ cảm thấy nội tâm dị thường xúc động, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Tại Trung, trong lòng không khỏi nổi lên một loại cảm tình khác thường, thực sự không nghĩ lại nhìn bộ dạng này của hắn.
« Người đâu. » Phác Hữu Thiên vừa gọi, liền có hai bóng người tiến vào trong phòng.
« Giáo chủ. » Tả vệ của hữu vệ cùng nhau quỳ gối trước cửa.
« Lôi hắn ra ngoài cho ta. » Phác Hữu Thiên chỉ Tại Trung, rồi chỉ hữu vệ, lạnh lùng nói.
Tại Trung không thể tin được mà nhìn hắn một cái, rất nhanh, thần sắc lại ảm đạm đi xuống.
« Nhưng, giáo chủ. » Hữu thị vệ tiến đến bên Tại Trung, lôi hắn dậy. Lập Tức, máu tươi tưởng như đã khô lại không ngừng theo bắp đùi chảy xuống. « Giáo chủ, hắn hình như không thể di chuyển nổi. » Hữu thị vệ đình chỉ động tác.
« Lôi ra. » Trong ngôn ngữ của Phác Hữu Thiên không hiện hữu lấy một tia sống.
« Tuân mệnh, giáo chủ. » Hữu thị vệ nhặt lên một cái chăn, bọc thân thể trần trụi của Tại Trung vào trong đó rồi ôm lấy hắn đi ra khỏi phòng.
Mỗi bước của hữu thị vệ càng khiến Tại Trung cảm thấy tệ đi. Cũng không biết hắn đi bao lâu, rốt cục cũng đã ngừng lại.
« Thất lễ rồi, Kim công tử. » Bây giờ Tại Trung đã không còn là người của Đông Thần giáo chủ, hữu thị vệ cũng chỉ có thể gọi hắn một tiếng « Kim công tử. » Nhẹ nhàng đặt hắn lên lớp cỏ phía sau núi, cái gì cũng không thể nói, lại liếc mắt nhìn người đang thẫn thờ ngồi trên cỏ, rồi xoay người rời đi.
Tại Trung khẽ nhắm mắt, chỉ cảm thấy Phác Hữu Thiên không chỉ xé rách thân thể mình mà còn xé rách cả trái tim. Lúc đầu là bị Duẫn Hạo vũ nhục, sau này mới muốn mượn lực lượng của Phác Hữu Thiên báo thù, mà phải đổi bằng chính thân thể mình. Kẻ này cùng Duẫn Hạo thật chẳng có gì khác nhau. Bọn họ đều là muốn thân thể của chính mình.
Suy nghĩ một chút những năm gần đây ở bên Phác Hữu Thiên, nghĩ bao nhiêu biện pháp để hắn vui vẻ. Rõ ràng là cùng với nguyện vọng ban đầu của mình mà đi ngược lại, nhưng dù biết sai vẫn đâm đầu vào. Bởi vì khi ở bên Hữu Thiên cảm thấy rất yên tâm. Con người vốn rất ích kỉ, Tại Trung chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn. Lúc đầu tại sao lại hận Duẫn Hạo như vậy? Có lẽ cũng không phải là hận.
Bởi vì hắn xé rách chiếc mặt nạ yếu ớt của mình, cho nên mới hận hắn. Chính mình hận vốn là do không thể chịu nổi đả kích nơi trái tim. Từ sau khi mẫu thân ra đi, không có phụ thân thương yêu, Di nương ỷ thế hiếp người, chính mình không biết phải chịu bao nhiêu khổ. Nhưng mỗi khi trước mặt người khác, phải khoác lên bộ dáng không phải của mình, cảm thấy rất mệt mỏi. Mà vẫn bảo vệ chính mình chỉ có « ca ca », nhưng hắn chỉ là một hài tử.
Ghen ghét, hâm mộ cùng không cam lòng, hết thảy đều bị ẩn sâu dưới đáy lòng. Biết đêm hôm đó, hết thảy đều vô tình bị xé rách, tất cả những mong muốn ở bên Duẫn Hạo đều bị quét sạch sẽ không lưu lại chút gì. Chỉ có một loại cảm tình tại ***g ngực kịch liệt xông tới: « Hắn phản bội rồi! Hắn phản bội rồi! » Hễ là những người phản bộ ta thì đều phải chết. Vì vậy bán đứng thân thể, đổi lại tâm hồn hắn được một tia an ủi.
Nguyên lai ngay từ đầu đã là sai lầm rồi.
Càng ngày càng xa.
Nếu mấy năm qua vẫn không rõ cũng không suy nghĩ cẩn thận chuyện tình, ở nơi này một đêm đều liền sáng tỏ hết thảy. Tại Trung lẳng lặng cảm thụ được khí tức hắc ám, nguyên bổn sẽ không có độ ấm nào ở bên che chở, càng ngày càng lạnh.