Băng gạc trắng như tuyết bỗng lộ ra huyết sắc, trận trận đau đớn truyền đến khiến Tại Trung một thân mồ hôi lạnh.
« Ít, thiếu gia… » Tuấn Tú dùng hai bàn tay run run giúp Tại Trung cởi băng gạc. Vết thương ửng đỏ chốc chốc lại rỉ ra máu đen, khuôn mặt Tại Trung càng lúc càng trắng bệch.
« Ân » Tại Trung kêu lên một tiếng đau đớn.
« Ô… Thiếu gia, chịu khó một chút a, Duẫn Hạo thiếu gia chắc chắn sẽ tìm được cách chữa cho cậu. » Tuấn Tú bắt đầu thấp giọng thút thít.
« Có thể sao? » Tại Trung lạnh lùng nhìn lướt qua Tuấn Tú. Là hắn tại nơi này nói thích mình, nguyện ý cùng mình chạy trốn.
« Thế nhưng thiếu gia, còn như vậy bước xuống giường ngài sẽ chết đó… Tuấn Tú thích ngài… (AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!! tất thảy đều là thích Tại Trung:(( vậy mà hắn vô tình không đáp lại một ai =(() Tuấn Tú từ trước đến nay vẫn thích ngài… Van cầu ngài không nên như vậy… » Nước mắt Tuấn Tú dâng lên, khóc lóc thê thê thảm thảm.
« Tuấn Tú… » Tại Trung thở dài, nói rằng: « Ngươi còn không rõ sao? Hắn lưu được thân thể ta, nhưng không lưu được lòng ta, chúng ta cùng một chỗ chỉ có thể dằn vặt nhau, vĩnh viễn cũng vô pháp giải thoát. Hôm nay ta đã nghĩ thông suốt rồi, người ta cần là Hữu Thiên, ta không thể sống không có hắn. Ngươi thích ta nhưng ta cũng không thể báo đáp lại ngươi, ta… »
« Thiếu gia! » Tuấn Tú cắt ngang lời Tại Trung, « Tuấn Tú chỉ biết rằng ngài tự cho mình không có khả năng, sở dĩ ta nói cho ngài biết tấm lòng vì cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ bị cự tuyệt, nhưng ngài cứ tự dằn vặt bản thân mình như vậy! Ngài biến thành như thế này đều là do Phác Hữu Thiên… »
« Được rồi! Ta không muốn nghe! » Tại Trung mạnh đứng dậy, lập tức lảo đảo, thân thể tiêm gầy lung lay lắc lắc, phải bám trụ vào bên bàn.
« Thiếu gia! » Tuấn Tú vội vàng đỡ lấy Tại Trung, Tại Trung tựa ở bờ vai nhỏ gầy của Tuấn Tú, lúc này, một giọt lệ trong suốt chảy xuống.
« Ta biết ta không được, nhưng ta còn muốn gặp mặt hắn lần cuối… » Vừa nói xong, đột nhiên một trận run rẩy ùa tới, huyết mạnh đỏ tươi theo khóe môi chảy xuống.
« Thiếu gia! » Tuấn Tú vội vàng đưa Tại Trung trở lại trên giường, lấy khăn sạch lau đi khóe miệng hắn.
Tại Trung mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần, nói một câu: « Ta đại khái sẽ không còn được gặp lại hắn nữa. » Rồi nhắm mắt lại, không còn một tiếng động. « Thiếu gia… Tại… » Tuấn Tú trong miệng thì thào, đột nhiên đứng dậy, cũng không quay đầu lại, một mực rời đi.
« Ta đại khái sắp chết rồi… » Tại Trung tâm lý yên lặng nghĩ, « Trước hắn tại trên mặt ta điểm hạ na khỏa chí chỉ dùng để kỳ độc, nếu như bất định mới cần dùng đến thuốc giải độc, như vậy sẽ không thể phát tác, hôm nay ly khai hắn đã bảy ngày liên, cũng đã đến lúc… Thế nhưng ta vẫn muốn gặp mặt hắn, chỉ một lần cuối cùng muốn gặp mặt hắn… » Dần dần, ý thức cũng không còn rõ nữa.
Bày ngày liền không có một tin tức gì từ Tại Trung, Phác Hữu Thiên trong lòng nóng như lửa đốt.
« Loại độc trên người hắn đích thị đã phát tác mạnh, không biết hắn thế nào rồi. » Đang ở nhà lo lắng, đột nhiên nghe ngoài tiền điện có tiếng chói tai ồn ào, tựa hồ có một nam tử đang la lên.
« Chuyện gì xảy ra? » Phác Hữu Thiên không hờn giận khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi » Bẩm giáo chủ, có một nam tử muốn gặp ngài, bị tiền điện vệ sĩ ngăn lại. »
« Buông! Buông! Ta muốn gặp Phác Hữu Thiên! » Thanh âm truyền tới liền khiến Phác Hữu Thiên sững sờ « Tại Trung hắn sắp chết!! »