Hôm nay jaejoong dậy sớm hơn mọi ngày, junsu vẫn còn ngủ, cậu không muốn đánh thức junsu nên đi làm mọi việc một cách nhẹ nhàng, cậu chuẩn bị bữa trưa cho mình và junsu trước khi đi làm
Văn phòng hôm nay rất lạ, mọi người có thể nói chuyện với nhau một cách vô tư như thế, cậu rất lấy làm ngạc nhiên, thường ngày có ai dám ho hen vào giờ làm việc chứ, tổng giám đốc Jung khó khăn lắm cơ mà
_taehee! Hôm nay tổng giám đốc dễ quá hay sao mà mấy cậu nói chuyện rôm rả vậy?- jaejoong huých nhẹ vai cô khi cô pha café
_uh! Bữa nay tổng giám đốc bệnh rồi, gọi điện bảo giám đốc và trưởng phòng Lee đi ký hợp đồng với người ta, bữa nay hai người đó mệt phờ râu luôn, ha ha ha- taehee nhấp một ngụm rồi nói tiếp- mà hôm qua thấy anh ấy còn khỏe lắm cơ mà, chẳng hiểu sao hôm nay lại bệnh nữa, lúc gọi điện cho thư ký Han, giọng nói giống như sắp chết đến nơi ấy, uổng quá đi, tổng giám đốc đẹp trai ơi, anh đừng làm em mồ côi bồ nha
Taehee cứ thế độc thoại một mình, cô chẳng biết jaejoong đã lấy balo đi lúc nào rồi
“kétttttttttttt”
Chiếc mini dừng lại trước cửa biệt thự của yunho, cậu ngần ngại bấm chuông
_xin hỏi ai vậy?- giọng một người phụ nữ vang lên
_tôi là jaejoong, làm trong công ty của tổng giám đốc Jung ạ!- cậu lịch sự
_không, là tôi đây, anh không có mơ, nào, để tôi kéo chăn anh ra, anh sẽ chết mất nếu cứ quán chăn như thế này đấy- jaejoong đẩy vội cái chăn qua một bên
_anh nhớ em lắm joonggie ah!- yunho bấy giờ đã không níu chăn nữa mà nhìn cậu nói- anh nhớ em lắm đó joonggie!- anh cười
_tôi biết mà, tôi biết!- jaejoong kéo chăn ra khỏi người anh, cậu đứng lên để đem thau nước lại thị bị anh kéo lại
_đừng đi! Joonggie ah! đừng đi, làm ơn- anh nắm chặt cánh tay cậu
_tôi không đi đâu xa đâu, tôi lấy thau nước thôi, yên tâm đi
Cậu cười nhẹ rồi gỡ tay anh ra, tuy đầu óc anh không còn tỉnh táo như mọi ngày nhưng anh vẫn cố nhìn cậu bằng cặp mắt mệt mỏi của mình và anh mỉm cười nhẹ nhỏm khi cậu quay lại cùng thau nước trên tay
_anh bị sốt rồi, đừng đắp chăn lại, để tôi lau mình cho anh, sẽ khỏe hơn đấy
Jaejoong vừa vắt khăn vừa nói với anh
Thề với chúa là anh chẳng nghe bất cứ từ nào cả, tâm trí anh cũng như đôi mắt anh vẫn dán vào người con trai trước mặt, nở nụ cười dịu dàng với anh. Anh ước gì mình chẳng bao giờ khỏe lại, cứ như thế này là tốt rồi
_anh ngủ chút đi, tôi sẽ nấu cháo hành cho anh
Jaejoong đắp khăn lên trán anh rồi bước ra cửa, yunho mỉm cười rồi cũng chìm vào giấc ngủ
14h
_yunho ah!
Jaejoong mở cử bước vào, anh cũng đã ngủ được hai tiếng rồi, nên dậy ăn cháo thôi
_yunho ah! dậy ăn chút cháo đi!- cậu khẽ lay anh
_…………..
_yunho?- cậu đặt tay lên trán anh- chết! sao lại sốt lại rồi?
Jaejoong nhăn mặt nhìn anh, nửa tiếng trước, anh đã giảm sốt rồi mà
_trời!- jaejoong phát hiện ra nguyên nhân khiến anh sốt lại- anh đắp chăn lúc nào vậy?
Jaejoong gạt chăn qua một bên nhưng anh voioj kéo lại
_anh lạnh lắm joonggie ah! lạnh lắm- giọng anh run run
_không được, anh sẽ ốm nặng hơn thôi- jaejoong kéo mạnh chăn ra
Nhìn anh co ro cuộn người lại như con nhím, hai tay ôm lấy ngực mà thở từng nhịp nặng nhọc, cậu thở dài rồi gỡ tay anh ra
_joonggie ah!
Yunho ôm chầm lấy cậu khiến cậu ngã xuống giường, đôi tay anh cứng rắn siết lấy chiếc eo thanh mảnh của cậu, mặt anh áp sát vào ngực cậu, sát đến nổi anh nghe cả trái tim đang loạn nhịp của cậu
_y..yunho ah!- cậu lắp bắp, cố gỡ tay anh ra
_joonggie ah! anh lạnh lắm, anh lạnh lắm- yunho vẫn ôm siết lấy cậu
Biết không thể nào thoát ra được, cậu đành điều chỉnh tư thế cho ngay ngắn rồi cũng ôm lấy anh, lưng anh ướt đẫm mồ hôi, trán anh cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cậu đang bị anh ôm đến không nhút nhích nổi thì làm sao thay nước cho anh được, cậu đành lấy cái khăn nãy giờ vẫn yên vị trên trán yunho mà lau lưng cho anh
Yunho’s POV
_xin lỗi em joonggie, anh lại gạt em một lần nữa rồi, thực ra anh chỉ sốt nhẹ thôi nhưng khi thấy em vào, thấy những cử chỉ dịu dàng của em, anh lại không muốn xa em, anh đã đắp chăn kín người khi em ra ngoài nấu cháo, xin lỗi em joonggie ah! nhưng cho anh một chút thôi, được ôm em một chút thôi, được không? anh nhớ em lắm, nhớ mùi sữa từ làn da mỏng manh của em lắm joonggie ah!
End yunho’s POV
Jaejoong’s POV
_lạ thật, sao mình trông cẩn thận lắm mà, sao lại sốt cao thế này, người nóng phừng phừng thế kia. Anh ta ôm mình, có cảm giác an toàn quá, anh ta thơm mùi bạc hà quá, ah! đừng có áp tai vài ngực tôi, tôi sẽ chết vì xấu hổ mất, nó cứ loạn cả lên đây này! Không được, không được jaejoong, mày yêu L mà, mày yêu L, yunho là bạn mày, ah không, không phải bạn, yunho là sếp mày đấy, nhưng có sếp nào mà ôm tạp vụ ngủ không? aish! Nhức đầu quá, thôi được rồi, tôi cho anh ôm một chút thôi đó, khi nào anh hết sốt thì đừng hòng chạm vào tôi
End jaejoong’s POV
Mải mê đuổi theo suy nghĩ của mình, jaejoong thiếp đi lúc nào không hay
Yunho trường người lên hôn nhẹ vào môi cậu rồi mỉm cười rút sâu vào lòng jaejoong
_em thật ngọt ngào joonggie, và…em cũng rất ấm áp- yunho mỉm cười với suy nghĩ của mình rồi hôn phớt lên chổ anh áp mặt vào, từ từ, anh cxung chìm vào giấc ngủ