Hai cảnh quay của buổi chiều, cảnh quay một là cảnh nam chính bị chính cha mình ép đi tòng quân. Cảnh quay hai là sau khi vào quân đội, anh ta gặp một con chó tên Thương Hải vừa mới mất đi chủ nhân của mình. Cũng chính là lần đầu tiên một người một chó gặp nhau.
Nam chính trong bộ phim này là thế hệ con nhà giàu thứ hai*, người toàn tật xấu. Chính vì điều này nên cha của anh ta mới đưa đến đây rèn rũa, tôi luyện. Nếu vậy thì nam chính và Thương Hải lần đầu gặp mặt tất nhiên sẽ chẳng vui vẻ gì.
(*) Nguyên là "phú nhị đại" ý chỉ cha giàu đến đời con tự nhiên được hưởng trở thành con nhà giàu đời thứ hai. - Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
Nói tóm lại Thương Hải vì đắm chìm trong hồi ức của quá khứ, lén xổng chuồng chuồn đến khu kí túc xá. Kết quả hoá ra nơi ở vốn của chủ nhân mình trong cái kí túc xá này lại là nam chính - Một người mới nhập ngũ.
Ngửi thấy mùi không phải là chủ nhân của mình, Thương Hải lập tức uể oải, ỉu xìu gục đầu xuống. Nam chính lúc ấy còn đang nổi nóng, đương nhiên sẽ không an ủi nó rồi.
Thậm chí chẳng những không an ủi, còn quát lớn đuổi Thương Hải ra ngoài.
Vào thời điểm lúc các lính mới được trang bị chó, do đến trễ nên nam chính bị huấn luyện viên bắt phạt, cuối cùng chỉ có thể chọn đại cộng sự của mình. Mặt khác chó nghiệp vụ được tuyển chọn đều là những con mấy tháng tuổi, chỉ có con chó đã trưởng thành tên Thương Hải một mình đứng bơ vơ trông cực kì bắt mắt.
Theo logic của người bình thường, một khi chó đã trưởng thành thì không thể nuôi nó thân thiết với mình được. Cứ như vậy, tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý né chọn Thương Hải. Chờ đến lượt của nam chính, tuy anh nhận ra Thương Hải chính là con chó lúc trước đã xông vào kí túc xá của mình nhưng xuất phát từ sự bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác nên cũng chỉ có thể xoa mũi xin nhận.
Sau thời gian ở trong quân ngũ nam chính được giáo dục rèn luyện nên tu tâm dưỡng tính, thành một người lính chân chính của đất nước. Quan hệ giữa anh ta và Thương Hải cũng từ bình thường mà ngày càng thân thiết hơn. Về sau khi Thương Hải cứu anh ta một mạng, nam chính hoàn toàn coi nó trở thành chiến hữu, đồng đội đáng tin cậy và thân thiết nhất.
Sau khi biết chủ nhân lúc trước của Thương Hải là một cựu quân nhân, nam chính càng thêm ra sức huấn luyện hơn nữa. Thậm chí cuối cùng trong một lần làm nhiệm vụ đã giành được công trạng đứng vị trí thứ hai. Thương Hải cũng bị ảnh hưởng bởi tinh thần lạc quan của nam chính, cực kì cảm động trước tinh thần bất khuất nên đến cuối rốt cuộc đã coi anh ta là chủ nhân mới của mình.
Bộ phim đề tài quân sự pha lẫn với chủ nghĩa anh hùng, càng làm khơi gợi lên ý thức trách nhiệm về tổ quốc. Tuy rằng trong phim có vài tình huống cũ rích nhưng lại được Lưu Vũ Sinh đắp nặn làm cho tình tiết mới mẻ hơn, cũng đỡ phần nhạt nhẽo.
Một khi bộ phim này được công chiếu không chắc thu hút được nhiều sự chú ý quan tâm nhưng ratings có lẽ vẫn tương đối khả quan.
Ở cảnh quay đầu tiên này, Trịnh Thần đã liên tiếp vài lần NG*, đến nỗi mà cái ý tưởng hành hạ con chó kia cũng bị gã quẳng ra sau gáy. Nhưng cứ đến lúc Lưu Vũ Sinh hạ bệ kĩ thuật diễn xuất của gã thì Trịnh Thần lại trùng hợp thấy con chó Berger kia vô cùng thảnh thơi nhàn rỗi hóng gió, sự tức giận trong lòng leo thang vòn vọt.
(*) NG = Not good: Cảnh quay hỏng. Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
Trực giác của Cố Vân Thanh nhạy bén nói cho cô biết, có người đang nhìn mình. Trong chớp mắt run người đứng lên, cô bỗng nhiên đánh hơi thấy mùi cực kì quen thuộc.
Đây chẳng phải là mùi thịt xương dính nước miếng của cô lúc ăn trưa hay sao?!
Tuy rằng là người đang ở dưới hình dạng của chó nhưng thị lực của cô vẫn không hề giảm sút đi chút nào. Khứu giác lại còn mạnh hơn. Mặc dù mùi xung quanh rất lẫn lộn nhưng nhanh nhạy cảm nhận được qua từng sợi lông, mượt y như được chải chuốt. Khi chui vào mũi của cô thì thực sự rất dễ dàng đánh hơi, phát hiện ra được người trước mặt cô lúc này.
Nhìn cái tay trợ lý của Trịnh Thần, Cố Vân Thanh nghiến răng.
Giữa trưa đá cơm hộp của cô không phải tên này thì cô nhất định viết ngược tên mình lại!
Rất nhanh, Lưu Vũ Sinh đã hô gọi bắt đầu diễn cảnh thứ hai.
Từ sau khi người chủ nhân trước của mình hy sinh, Thương Hải lâm vào giai đoạn không ai chăm sóc, ăn uống đều trong cái chuồng trong khu quân đội. Nếu muốn đến được kí túc xá của nam chính ở thì tất nhiên phải trải qua một hành trình không hề đơn giản.
Nhưng chuồng nuôi chó nghiệp vụ trong quân đội không cho phép đặt máy quay, Lưu Vũ Sinh chỉ có thể bỏ bớt, tiến hành quay cảnh bằng kĩ xảo. Đầu tiên để Cố Vân Thanh chạy gấp rút tại sân thể dục trong quân đội. Sau đó đến phần hậu kì cắt nối biên tập lại thành một thước phim vừa rồi Thương Hải đã chạy với cự ly xa, lao như điên dại.
"Bắt đầu!"
Các phân cảnh được gộp lại, cảnh quay thứ hai liền bắt đầu.
Trong sân thể dục còn có nhiều binh lính huấn luyện khác đang tập. Lưu Vũ Sinh là một đạo diễn không nổi tiếng không công danh, có thể được mượn đất quay cảnh phim ở quân đội đã là kết quả rất nhiều lần vận dụng quan hệ. Vậy nên tất nhiên là ông ta không có phận sự phải dọn sân tập.
Cảnh quay này yêu cầu phải chạy nên Thương Hải cần phải tránh đám binh lính trên đường, thể hiện ra vẻ thông minh của nó. Nhưng chó thì cho dù có thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được tiếng người, Lưu Vũ Sinh cũng không ép nữa.
Vốn dĩ tưởng rằng con chó này sẽ chạy lung tung về thẳng nơi cần đến. Nhưng điều mà Lưu Vũ Sinh không ngờ đó là khi các binh sĩ đến gần... Trong mắt nó vểnh tai lên, sủa gâu gâu mấy tiếng rồi sau đó "vèo" một cái lẩn vào giữa bụi cỏ gần đó.
Chờ sau khi đám binh sĩ đi khỏi, trên người nó đã dính đầy cỏ dại héo úa. Nhưng nó cũng không run rẩy, cứ tiếp tục chạy về cửa kí túc xá của bộ đội.
Trước giờ nó vẫn chưa từng tin chủ nhân của mình đã mất rồi. Nói không chừng, chờ lúc nó đẩy cửa ra thì sẽ gặp được người thân thiết với nó đang nằm trên giường nói chuyện phiếm. Nói không chừng, người ấy sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc khi thấy nó rồi sẽ hỏi một câu, "Ơ, sao mày lại ở đây?"
Nó cứ chuyên chọn thời điểm người ấy không phải tập luyện mà tới, như thế bọn họ có thể đùa nghịch một lúc thật lâu.
Nhưng mà mọi ảo tưởng tan biến thành bọt khi thời điểm thấy người khác mở cửa.
Lưu Vũ Sinh không biết vì sao ngay cả người đứng ngoài như ông mà cũng cảm nhận được sự mất mát trong giây lát trên người con chó kia, khiến lòng người nặng nề thêm một chút.
Trịnh Thần đối diện với Cố Vân Thanh thì chả có tý cảm động nào. Nếu cảnh quay nay yêu cầu gã phải thô lỗ, độc mồm chửi bới thì gã còn phải kiềm chế làm gì?
"Sao ở đây lại có con vật xấu xí thế này?" Vừa tợn vừa xấu. Một chút cũng không giống với những chú chó nhỏ trắng muốt mỗi ngày ở nhà bọn họ đều được các bảo mẫu tắm rửa sạch sẽ.
Lời thoại viết đúng là như vậy, Trịnh Thần còn nghĩ đúng là không uổng công. Trong mắt gã còn lộ ra tia khoái chí.
Từ lúc gã vào đoàn làm phim đến giờ, cơ hồ Lưu Vũ Sinh chửi rủa không ngừng. Hiện giờ toàn bộ sự tức giận đều trút vào người con chó Berger, thật sự làm gã hả giận đi không ít.
Thấy con chó Berger trước mặt hình như thoáng sửng sốt một chút, Trịnh Thần đột nhiên nói nhanh hơn, "Mau biến đi, cút ngay!"
Nói xong, Trịnh Thần còn tiến lên chuẩn bị đá Cố Vân Thanh một cước.
Dù sao chó nghiệp vụ trong quân đội được huấn luyện cực tốt, không thể tuỳ tiện cắn loạn người thường, nếu không sẽ bị xử phạt. Nghĩ vậy, Trịnh Thần giơ chân không hề chần chừ, nhưng gã làm giả động tác không phân biệt được.
Đạo diễn Lưu Vũ Sinh thấy Trịnh Thần vừa mới nói ra hai câu thoại kia thì tình cảm tăng lên mười phần. Vì thế lúc này chỉ cho rằng cái động tác không theo kịch bản kia là gã nhập vai mà ra. Tuy rằng không vui vì diễn viên tự làm động tác sai kịch bản, nhưng thấy Trịnh Thần vất vả lắm mới tiến vào được trạng thái, Lưu Vũ Sinh cũng không ngăn lại.
Cố Vân Thanh cảm giác được cực kì rõ ràng, nếu cô bây giờ mà không biết cái tên diễn viên này đang cố ý nhằm vào mình thì đúng là linh hồn của cô mù rồi.
Né cái đá này của gã, Cố Vân Thanh liền nhào lên đè Trịnh Thần xuống mặt đất.
Trịnh Thần là một thư sinh trói gà không chặt, đi theo con đường phái thần tượng, ngày thường làm gì rèn luyện thể lực bao giờ. Sao có thể đỡ lại được cú bổ vào người thế này.
Cảm giác được răng nanh của con chó sắp dính lên người mình, Trịnh Thần không tự giác run lên.
Nhưng mà hai chữ "cứu mạng" gã còn chưa kịp hô, con chó trước mặt bỏ qua gã rồi chạy về một hướng khác.
Lưu Vũ Sinh cũng hoảng sợ. Nếu trong quá trình diễn của Trịnh Thần với con chó xảy ra chuyện gì, những fans của gã sẽ mắng chửi, nước miếng của bọn họ có thể dìm chết ông luôn.
Ngay tức khắc Lưu Vũ Sinh đứng bật dậy, muốn mở miệng bảo người tách chó và người ra thì phát hiện con chó này không hề có ý muốn tấn công.
Nuốt sự lo lắng xuống bụng, Lưu Vũ Sinh cũng ngăn luôn người muốn gọi phó đạo diễn.
Thương Hải sau khi bổ nhào vào người nam chính, tiếp theo cũng không hề dừng lại mà chạy tới vị trí đệm mà chủ nhân nằm. Ngửi ngửi một chút thì toàn thấy một mùi lạ hoắc, đôi mắt đen thẫm của Thương Hải thoáng ngấn lệ, mặt chó luôn hung hãn cũng ảm đạm đi nhiều.
Có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, nó rúc đầu xuống gầm giường. Thấy dưới gầm giường cũng không có, nó lại cẩn thận nhảy lên trên tấm đệm lót giường. Dùng móng vuốt lông màu đen của mình nhẹ nhàng cào cào chăn thành cuộn.
Chủ nhân của nó nằm trong chăn còn đang buồn ngủ sẽ chui ra đúng không?
Đáp án khẳng định là...
Không.
Người nọ đã chết rồi.
Một màn này kết thúc cảnh quay, thời khắc như vĩnh viễn dừng lại trong đôi mắt của con chó nghiệp vụ ấy.
Há miệng thở dốc, mất một lúc lâu sau Lưu Vũ Sinh mới hô, "... Cắt."
Vốn dĩ cho rằng kĩ thuật diễn xuất hôm nay của Trịnh Thần phát huy đã tốt lắm rồi. Không ngờ cuối cùng kết quả vẫn y như đúc, bị một con chó đè bẹp.
Thở dài một hơi, Lưu Vũ Sinh vẫy vẫy tay, ý bảo nhân viên công tác kết thúc công việc. Còn đối với Trịnh Thần, ông hiếm khi không nói thêm gì cả.
Trịnh Thần bị trợ lý Lý Hoảng nâng dậy từ nền đất, khuôn mặt trở nên tối sầm.
Lại nhìn về phía bừa bộn khắp nơi, trên ga trải giường còn dính mấy vết chân chó đen xì. Trong mắt Trịnh Thần dường như có ngọn lửa không đè xuống được.
"Tìm đồ chuyên dụng của diễn viên khác, đổi dụng cụ của hai chúng tôi với nhau."
Đồ dùng dính chân của một con chó, gã không cần!
Trịnh Thần mới bước ra cửa được hai bước, gã liền thấy được cái nhìn khinh bỉ nhìn mình, sau đó Cố Vân Thanh sung sướng bước từng bước nhỏ đi lướt qua.
Bị một con chó khinh bỉ, Trịnh Thần suýt nữa thì tức nổ phổi.
Cứ vậy, chuyện của bọn họ coi như đã giải quyết xong.