Ngày hôm sau, Trình Dịch theo bảng thông báo đã viết, đưa Cố Vân Thanh đến thành phố B.
Cố Vân Thanh tưởng anh vẫn lái xe đưa cô đi, không ngờ vậy mà Trình Dịch lại dẫn cô đến sân bay thành phố S.
Bây giờ cô đã không còn là chó nghiệp vụ, dựa vào quy định không phải không thể lên máy bay hay sao?
Cố Vân Thanh thắc mắc trong lòng, nhưng thấy sen không kêu dừng lại, cô cũng ngoan ngoãn theo sau anh.
Đến nơi chuyên xử lý hàng vận chuyển, Cố Vân Thanh tự dừng bước.
Muốn đưa thú cưng lên máy bay phải nhốt chúng trong lồng sắt, bảo đảm chúng sẽ không gây rối là có thể đi gửi vận chuyển.
Khoảng cách từ thành phố S tỉnh đến thành phố B ngồi máy bay hai tiếng là tới.
Hai tiếng thôi mà, cô nhịn một chút là được. Cố Vân Thanh lần này cực kì hiểu chuyện.
Trình Dịch cảm thấy con chó bên người mình dừng lại, anh nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, sao lại không đi nữa?"
"Gâu?" Còn đi nữa?
Không sợ nhân viên kiểm tra an ninh ở sân bay tống cổ ra sao?
Cố Vân Thanh nghĩ đến hình ảnh lát nữa hai người họ, một người một chó bị nhân viên bảo vệ kéo đi, không nhịn được vẫy đuôi.
Làm một con chó nghiệp vụ, tuy chỉ là trước đây nhưng cô không thể mất mặt chó thế này được.
Có lẽ lần đầu tiên có người mang thú cưng đến sân bay, cho nên rất nhiều người nhìn về phía này.
"Chó cũng có thể lên máy bay sao?" Cô vợ kéo áo anh chồng.
"Chắc không thể đâu..." Anh chồng do dự đáp lời.
"Thế sao người kia lại mang chó đến?" Cô vợ hỏi.
Anh chồng nhìn Cố Vân Thanh, phán đoán: "Con chó đó là chó Berger, bây giờ cảnh sát đều huấn luyện chúng thành chó nghiệp vụ, người bên cạnh nó hẳn là cảnh sát mặc thường phục."
Nghe đến đây, cô vợ hơi cao giọng, "Sân bay này có chuyện gì xảy ra sao, ngay cả cảnh sát cũng tới đây?"
"Nói bé thôi, những người xung quanh đang nhìn chúng ta đấy." Anh chồng xấu hổ thấy bốn phía đều nhìn mình, sau đó anh ta ghé sát tai vợ, thấp giọng giải thích cho cô: "Chắc là đang tuần tra."
"Cũng phải." Cô gái nói xong, lại liếc vẻ mặt lãnh đạm của Trình Dịch.
Bây giờ cảnh sát đều đẹp trai như vậy ư, y như minh tinh vậy.
......
Cố Vân Thanh nghe hết cuộc đối thoại trên, khẽ cào nền nhà.
Trí tưởng tượng của hai người kia phong phú thật.
Trình Dịch dường như không để ý tới vấn đề nhỏ này, vẫn dẫn theo Cố Vân Thanh đi.
Cố Vân Thanh cũng không lúng túng, sen đi đâu cô theo đó, cùng lắm thì... Cùng nhau bị nhân viên kiểm tra an ninh chặn lại.
Càng vào trong sân bay, những người chú ý tới họ càng nhiều.
Ngay lúc này, một anh chàng cảnh vệ dắt theo một con chó tuần tra chính hãng bước tới.
Nhìn con Berger kia giống mình y như đúc, Cố Vân Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trình Dịch.
Gặp phải chó rồi kìa,sen thấy xấu hổ chưa?
Trình Dịch đương nhiên không thấy xấu hổ, anh ngắm con chó tuần tra kia, lại cẩn thận đánh giá lại Cố Vân Thanh một phen, sau đó mở miệng nói: "... Hình như gần đây mày béo lên thì phải."
Hai con chó mặt đối mặt, đứng chung một chỗ, chó của anh rõ ràng béo tròn hơn. Cố Vân Thanh nghe vậy thì lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Anh chàng cảnh vệ khi thấy Cố Vân Thanh thì sửng sốt một chút. Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta dùng giọng chuyên nghiệp cất lời: "Xin chào đồng chí, xử lý gửi vận chuyển chó ở phía bên kia."
Dứt lời, anh ta chỉ bảng hướng dẫn cách đó không xa.
"Tôi đi bên kia." Trình Dịch cũng tỏ mình đi hướng kia.
Mấy chữ "đường dành cho khách quý" cực kì bắt mắt. Sau khi anh bảo vệ nhìn thấy, đầu tiên là cúi đầu chào Trình Dịch, sau đó rất đúng mực nói: "Bởi vì chó mà anh mang theo rất khoẻ, để phòng ngừa nó nổi điên cắn người, tôi sẽ theo sát hai người, hy vọng anh thông cảm."
Dĩ nhiên Trình Dịch sẽ không từ chối, anh hơi gật đầu rồi nói: "Làm phiền anh rồi."
Cứ vậy, hai người mỗi người một con chó tách biệt, tới cửa VIP.
Nhìn chú chó Berger bên kia mặc chiếc áo cảnh phục, Cố Vân Thanh thở dài một hơi.
Thứ này trước đây cô đã từng mặc, cực kì oai phong, nhưng cô thực sự không còn làm quân khuyển để mặc áo nghiệp vụ này nữa, bây giờ muốn mặc cũng không thể mặc được.
Chú chó tuần tra kia nhạy bén phát hiện ánh mắt nhìn mình, lập tức nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo lại cùng dời mắt.
... Khi còn là chó nghiệp vụ, hình như khí thế của cô không được như vậy.
Trong mắt của chú chó tuần tra kia không giống cô, nó không có quá nhiều cảm xúc, hai mắt sáng ngời, hệt một người chiến sĩ tuỳ thời có thể xuất kích.
Có so sánh, Cố Vân Thanh mới biết vì sao hồi trước Lục Chấn Viễn nhìn cô lại tiếc sắt không rèn được thành thép.
Đang lúc Cố Vân Thanh còn suy nghĩ miên man, chú chó tuần tra bên cạnh hơi do dự rồi tiến lại gần phía cô.
"Gâu."
"Gâu."
Hai tiếng chó nho nhỏ như đang chào hỏi nhau, nhưng trên thực tế, Cố Vân Thanh không hiểu ý nó là gì, cô tin chú chó kia cũng vậy.
Anh chàng cảnh vệ tưởng có chuyện, theo phản xạ cúi đầu xem xét, sau đó bắt gặp tình cảnh này.
Đao Phong luôn luôn kiêu ngạo, khi gặp đồng đội (chó cùng trong quân đội) khác, ví dụ như Labrador [1] và Dobermann [2], nó đều không quá nhiệt tình. Bây giờ gặp đồng loại, vậy mà lại lên tiếng chào hỏi.
[1] và [2] là hai giống chó, search google để biết thêm chi tiết.
Tuy trong lòng thấy tò mò nhưng còn chức trách nhiệm vụ nên viên cảnh vệ không có bất kì hành động dư thừa nào.
Tới cửa VIP, đã có sẵn tiếp viên hàng không đón.
"Ngài là Trình tiên sinh phải không ạ?" Nữ tiếp viên mỉm cười, lộ ra đúng 8 chiếc răng đúng chuẩn.
Trình Dịch gật đầu, "Đúng vậy."
"Vâng, mời ngài xuất trình thẻ căn cước." Nữ tiếp viên nói.
Sau khi kiểm tra đối chiếu, xác nhận thân phận của Trình Dịch, cảnh vệ lập tức đưa chú chó tuần tra của mình rời khỏi.
Cố Vân Thanh nghĩ rồi, giơ chân đặt lên đầu, chào chuẩn theo nghi thức quân đội với bọn họ.
"A..." Viên cảnh vệ bật thốt vì kinh ngạc.
Vẻ mặt anh ta ngạc nhiên nhìn Cố Vân Thanh.
Trình Dịch nhận lại thẻ căn cước từ tay nữ tiếp viên, vỗ đầu Cố Vân Thanh, xin lỗi với vị cảnh vệ: "Lục Lộ nghịch ngợm làm trễ nải công tác của anh."
"Đây là Lục Lộ?" Hai mắt anh ta hơi mở tròn.
Lúc này, đến lượt Trình Dịch ngạc nhiên, "Hai người... có quen biết sao?"
"Khoảng thời gian trước đây, huấn luyện viên chó nghiệp vụ của chúng tôi đã ra lệnh dùng Lục Lộ." Tuy nhiên, Berger trưởng thành trông quá giống nhau, nhất thời anh ta chưa nhận ra được.
Tuy rằng hai lực lượng quân đội không cùng hệ thống, nhưng trong lúc rảnh rỗi vẫn thường giao lưu với nhau.
"Tính phục tùng của Lục Lộ cực kì mạnh, huấn luyện viên chỗ chúng tôi nói rằng anh ấy chưa từng thấy một con chó nghiệp vụ nào vừa thông, lại vừa răm rắp tuân theo khẩu lệnh như vậy."
Rồi hai ngày sau đó, lại nghe chuyện Lục Lộ trong lúc diễn tập bị thương nặng, vì vậy bọn họ còn hơi chút thương xót.
... Cô là người, có thể nghe hiểu mỗi câu, dĩ nhiên cực kì nghe theo mệnh lệnh rồi.
Cố Vân Thanh cuối cùng cũng biết sao chú chó tuần tra kia lại chào hỏi mình, hoá ra mình là tiền bối của nó.
Mình hẳn là... Đã già rồi...
Bởi vì còn chức trách nên anh chàng nói hai câu rồi đi mất.
Chú chó Berger kia trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn Cố Vân Thanh.
Trình Dịch: "..."
Đừng bảo với anh là con chó tuần tra kia là fan boy của chó nhà mình...
"Mày quen nhiều người còn hơn cả tao." Trình Dịch nhẹ nhàng nhéo tai của Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh cọ cọ người anh, sự đắc ý trong mắt không che giấu được.
"Gâu." Cứ đi theo tôi, đảm bảo anh được ăn sung mặc sướng.
Tuy rằng anh không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng Cố Vân Thanh vẫn cảm thấy Trình Dịch đọc được suy nghĩ của mình. Bởi vì biểu cảm trên gương mặt anh lập tức trở nên dở khóc dở cười, lực nhéo tai cô cũng thêm một chút.
Người này thật đáng sợ, nếu cứ tiếp như vậy kiểu gì cô cũng bị vạch trần mất.
Cố Vân Thanh ngoáy đuôi, quyết định về sau mình phải cẩn thận hơn, tránh để bại lộ.
Đi theo Trình Dịch qua chốt kiểm tra, nữ tiếp viên dẫn đường đưa bọn họ.
Thế mà lại là máy bay tư nhân!!!
Nhìn chiếc máy bay không giống với hàng không dân dụng bình thường, Cố Vân Thanh hơi mở to mắt.
Thật là đống máy móc cực lớn đốt tiền.
Tuy không phải chưa từng thấy máy bay tư nhân, nhưng Cố Vân Thanh không thể nghĩ ra được. Nếu Trình Dịch đã có tiền như vậy, vì sao anh lại làm diễn viên, còn đi từ tầng chót lên nữa.
Thiếu gia nhà giàu vung tiền, chi tiền cho tình nhân của mình đóng phim điện ảnh, quay phim truyền hình. Cố Vân Thanh nghĩ mãi vẫn thấy Trình Dịch chẳng hợp với tình huống ấy chút nào.
Vậy nên, sen đúng là có nghĩ nữa cũng không ra được.
Cố Vân Thanh thầm phỉ nhổ trong lòng một phen, theo sau Trình Dịch, không hề thấy áp lực leo lên máy bay.
Ngồi xuống ghế đầu, trước hết ngắm nhìn ngoài cửa sổ, sau đó Trình Dịch xoa đầu Cố Vân Thanh, khẽ cười: "Đây là quà ông nội tặng tao, không ngờ lần đầu tiên đến lại vì đưa mày đi."
Tuy rằng người trước mặt nở nụ cười, nhưng Cố Vân Thanh lại thấy sự cô đơn và khoảng trống đã bị anh giấu kín.
Nếu đã chủ động nói về chiếc máy bay này thì có thể thấy Trình Dịch yêu quý ông nội mình. Nhưng cô theo anh lâu như vậy vẫn chưa từng thấy hai người liên lạc với nhau. Cố Vân Thanh đoán có thể ông nội của anh đã mất.
Ngay cả cha mẹ anh cũng không liên quan đến nửa chữ với nhau.
Trời đất bao la.
Một mình cô độc.
Cố Vân Thanh tự thấy tuy cô biến thành động vật, nhưng sự mới mẻ và thú vị còn át cả sự giày vò. Dẫu sao luôn luôn sẽ biến lại thành người như cũ, cô không quá để tâm, coi nó như trò mạo hiểm.
Dù sao cũng có cha mẹ ở nhà luôn chờ cô, cô không có gì phải đau khổ.
Trình Dịch dường như không giống cô. Lúc trước còn quay chương trình thực tế, cô nghe được hai câu ấy cũng không phải nghe nhầm.
Nếu như cô rời đi, sen phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Cố Vân Thanh không kiềm được liếm mặt Trình Dịch, "Ư ử..."
Trình Dịch nhìn hai mắt chó ta bỗng hoá dịu dàng, có chút không hiểu. Anh dừng một chút rồi lấy chiếc kính râm từ trong ba lô, hỏi: "Mày muốn đeo không?"
Chó ta còn chưa được ngồi máy bay, Trình Dịch muốn để cô ngắm thêm khung cảnh trời xanh mây trắng bên ngoài, nên không kéo rèm che nắng xuống. Bởi vậy nên khi máy bay cất cánh, nắng mặt trời cực kì chói mắt.
"Gâu!" Muốn!
Cố Vân Thanh không phải người vì tương lai sau này mà buồn rầu, chuyện ngày mai cứ để mai nói!
Nhìn chó ta quay lại dáng vẻ thường ngày, Trình Dịch lập tức mỉm cười.
Một người một chó đeo kính râm hệt nhau, nửa dựa người trên ghế, không hẹn cùng đồng thời bày ra điệu bộ nghỉ ngơi nhàn hạ.