Khi Trình Dịch trở về, nhìn thấy cảnh Quách Bác Viễn ngồi trên ghế trong phòng và Cố Vân Thanh, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Một người một chó đang đánh giá lẫn nhau, dường như đang cân nhắc điều gì.
Trình Dịch nhíu mày, bình tĩnh đến trước mặt và chen ngang giữa bọn họ, "Ăn cơm."
Quách Bác Viễn lúc này mới nhận ra Trình Dịch đã đến, anh ta vội vàng đứng lên, vẻ cung kính nói: "Lão..."
Trình Dịch liếc mắt, Quách Bác Viễn nhanh chóng ngậm miệng.
Ở đây rõ ràng không có người ngoài, Quách Bác Viễn không hiểu sao sếp không cho mình gọi.
Nhưng sau khi Trình Dịch đi, Quách Bác Viễn thấy chó ta dựng đứng lỗ tai, vẻ tràn đầy hứng thú, anh ta bỗng bừng tỉnh.
Không phải sếp sợ con chó này nghe được đấy chứ?
Chó sao nghe hiểu tiếng người được, sợ rằng sếp nghĩ quá nhiều rồi...
Nhìn hai phần cơm sáng mà Trình Dịch mua về đang bày trên bàn, Quách Bác Viễn lúc này hoàn toàn kinh ngạc.
Đâu phải nuôi thú cưng, đây rõ là nuôi người!
Nhưng nhìn dáng vẻ của Trình Dịch, không cảm thấy có gì bất ổn, Quách Bác Viễn thức thời không lên tiếng nhắc nhở.
Nhìn sếp xem chó như bảo bối, anh ta không muốn vì lỡ lời mà khiến sếp bất mãn, đây là quy tắc cơ bản của chức trách mình đảm nhận.
"Ngồi xuống ăn đi." Trình Dịch kéo một chiếc ghế khác, nói với Quách Bác Viễn đnag đứng phía đối diện.
Quách Bác Viễn vội vàng xua tay, "Tôi đã ăn trên máy bay rồi ạ."
Trình Dịch gật đầu, cũng không nói thêm nữa.
Cố Vân Thanh nhảy xuống giường, lúc đi ngang qua Quách Bác Viễn, mũi của cô hơi hếch và đánh hơi được.
"Gâu gâu gâu." Không có mùi đồ ăn, anh ta nói dối.
Trình Dịch đang cầm chiếc đũa trong tay cũng dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Quách Bác Viễn, hỏi ngược lại: "Thật đã ăn rồi à?"
Quách Bác Viễn cảm thấy quá quỷ dị, ban đầu sếp không định hỏi thêm, hẳn là tin lời anh ta nói. Ai ngờ sau khi chó sủa hai tiếng, vậy mà sếp lại hỏi lại lần nữa, còn hỏi chính xác vấn đề.
Quách Bác Viễn há hốc miệng, hai giây sau, anh ta xấu hổ đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, "... Chưa ăn ạ."
Trình Dịch nhướng mày, "Vậy cùng nhau ăn đi."
Nếu sếp đã mở lời, dĩ nhiên Quách Bác Viễn không từ chối, hơn nữa anh ta đúng là đói bụng thật. Anh ta kéo một chiếc ghế dựa, cùng ngồi xuống trước bàn ăn.
Quách Bác Viễn trơ mắt nhìn Trình Dịch cầm sáu chiếc bánh bao giơ trước mặt chó ta, sau đó đẩy canh dịch ra xa, thậm chí còn giải thích một câu: "Canh hơi nóng, chờ nguội một chút tao cho mày hớp."
Quách Bác Viễn: "..."
Người này thật sự là sếp của mình ư? Không phải bị người ta giả mạo chứ? Nghĩ đến những dự án của đồng nghiệp trong công ty đề lên bị sếp không biết bao nhiêu lần bóp chết, Quách Bác Viễn không khỏi thấy đồng cảm rớt nước mắt thay cho bọn họ.
Quả là người không bằng chó, tức chết người!
Nhưng điều khiến Quách Bác Viễn ngoài ý muốn hơn, đó là, sếp nói xong câu đó, con chó kia thực sự dừng hành động duỗi cổ.
Quách Bác Viễn cắn cái bánh bao chay, cuối cùng lần này không nhịn được nữa, anh ta chần chừ hỏi: "Nó có thể nghe hiểu ngài nói gì sao ạ?"
Trình Dịch không chút do dự, gật đầu và nói: "Có thể, lúc bình thường vài chuyện không thành vấn đề."
Còn chuyện khác thì đó là cô đang giả ngu... Cố Vân Thanh vừa vùi đầu ăn vừa nghĩ bụng.
Con chó này sẽ đáp lời ư, thế này thông minh quá rồi? Thần kì hơn chính là, sếp mình vậy mà nghe cũng hiểu.
Vậy nên tình cảm giữa người với chó này phát triển đến mức nào rồi?
Cảm xúc không tên khiến Quách Bác Viễn trong lòng run rẩy.
Trình Dịch mím môi, mãi đến khi lòng hiếu kì của Quách Bác Viễn bộc lộ, anh mới từ tốn nói: "Không hiểu, tôi đoán mò."
Bây giờ mới hơn 8 giờ, bay tới đây cũng phải mất nhiều giờ đồng hồ, trên máy bay chỉ cung cấp bữa sáng lúc 7 giờ, Quách Bác Viễn làm gì có thời gian ăn sáng.
Khi cất câu nói đó, cả phòng thoáng rơi vào im lặng.
Trong lòng Quách Bác Viễn thấy rối, không biết nên nói gì.
Vừa tới đây chưa đầy nửa tiếng, anh ta phát hiện sếp nhà mình thay đổi rất nhiều. Như câu vừa rồi gần như là lời trêu chọc, lúc trước ở công ty hay ở bất kì nơi khác, sếp chưa từng nói vậy bao giờ.
Sếp là người ít cười ít nói, tất cả đồng nghiệp trong công ty đều biết. Vậy nên, quãng thời gian ngắn ngủi chưa đến hai tháng này, con chó kia đã làm những gì, có thể khiến tính tình một người từ trong bụng mẹ hoàn toàn thay đổi.
Chẳng lẽ... Cư dân mạng nói nuôi thú cưng có thể dưỡng tính, trạng thái tinh thần tốt lên là thật?
Quách Bác Viễn cân nhắc một hồi, lại bắt đầu nhìn về phía Cố Vân Thanh nhiều hơn.
Tiếng ăn cơm cũng nhỏ, không có tiếng kì lạ nào, cũng không để rơi vãi vụn bánh bao khắp nơi, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy cô được giáo dục rất tốt.
Đúng là gặp ma rồi, một con chó mà có thể biết lễ nghi phép tắc đến nhường này?
Từ khi nhìn thấy chó ta, Quách Bác Viễn cảm thấy kiến thức của mình còn nông cạn.
Trình Dịch ăn xong trước, sau đó anh lập tức đẩy bát canh đã nguội về phía Cố Vân Thanh, rồi chợt nghĩ ra điều gì, "Tôi không có trong phòng, ai mở cửa cho anh?"
Cố Vân Thanh yên lặng cúi đầu, làm bộ như không có gì bắt đầu cúi đầu ăn canh.
Quách Bác Viễn không chút suy nghĩ, nói thẳng: "Lục Lộ mở cửa cho tôi ạ."
Đến khi Trình Dịch nheo hai mắt, Quách Bác Viễn thầm nhủ một tiếng không ổn, không phải anh ta nói điều gì không nên nói chứ?
Cẩn thận suy nghĩ lại lần nữa, anh ta cũng không phát hiện ra chỗ nào sai.
Bên cạnh, Trình Dịch kéo bát canh trước mặt Cố Vân Thanh ra, sau đó bắt đầu giáo huấn cô, "Mày xem TV nhiều như vậy, không biết lúc không có tao không được nói chuyện với người lạ sao? Mày còn mở cửa nữa, nhỡ như người ngoài cửa cầm hung khí thì sao? Đến lúc đó mày bị biến thành lẩu thịt chó đấy, có biết không?"
Nghĩ đến chuyện xã hội bây giờ nhiều người xấu xa, Trình Dịch càng chau mày chặt, giữa hai hàng lâu mày nổi lên quả đồi tý hon.
Quách Bác Viễn sờ mũi, rất muốn nói nhỏ phản bác lại. Anh ta là dân thiện lành, không đi trộm chó. Nhưng anh ta lưỡng lự hồi lâu, cũng không có gan lên tiếng.
Nói thật, con chó vừa to lại vừa hung dữ như vậy, kể cả ăn trộm cầm dao vào nhà cướp của, một mình tiến vào phòng cũng phải bị doạ chạy ra ngoài.
Cố Vân Thanh nhăn mặt chó, nhìn chằm chằm bát canh. Có thể nhìn mà không thể ăn, cũng chẳng có gì dằn vặt lắm.
Thè lưỡi liếm vài vòng quanh miệng, Cố Vân Thanh lắc đuôi rồi nhảy khỏi ghế dựa, để lại Trình Dịch một mình bưng canh.
Quách Bác Viễn thấy thế hít một ngụm khí lạnh, con chó này to gan quá!
Trình Dịch cười như không cười liếc nhìn bóng dáng Cố Vân Thanh một cái. Ngay lúc Quách Bác Viễn nghĩ anh sẽ nổi giận, Trình Dịch bỏ bát xuống, sau đó bắt đầu dọn dẹp cơm thừa canh cặn trên bàn ăn, vẻ mặt không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Nhìn hành động của anh, Quách Bác Viễn nhất thời không phản ứng kịp.
"Nó ăn no rồi." Thấy cấp dưới mình tâm tình phức tạp, Trình Dịch hơi giải thích.
Nếu không phải vậy thì chó ta đã sớm làm náo loạn rồi.
"Hôm nay anh dắt nó dạo quanh chỗ này đi." Nghĩ rồi, Trình Dịch lại bổ sung: "Nhớ để nó uống nhiều nước chút, nước khoáng thiên nhiên từ mạch núi, nó thích uống cái đó."
Quách Bác Viễn sau khi nghe dặn dò, vội vàng ra khỏi cửa.
Dọn xong chiếc bàn, cảm thấy trong phòng tĩnh lặng, cảm xúc không tên kì lạ tràn ngập khắp lòng Trình Dịch.
Không biết từ khi nào, anh lại sinh ra cảm xúc ỷ lại với chó ta...
Nhìn cửa phòng khép chặt, Trình Dịch hơi hơi mỉm cười.
Bên kia.
Sau khi Quách Bác Viễn ra cửa mà không thấy bóng dáng Cố Vân Thanh đâu, chớp mắt anh ta đã thấy khẩn trương.
Nhỡ mình chưa ra khách sạn mà mất chó, Quách Bác Viễn cảm thấy mình có đến 80% là bị đuổi việc.
"Lục Lộ..." Quách Bác Viễn nhỏ giọng kêu.
Ngay sau đó, anh ta liền thấy cái đầu từ góc khuất trong hành lang thò ra.
"Gâu." Nhanh lên.
Cố Vân Thanh nhìn người "giám hộ" hiện tại của mình, thể trạng yếu đuối vậy, thật sự có thể dẫn cô đi dạo sao?
Cảm giác được cô đang thúc giục, Quách Bác Viễn nhanh chân đuổi theo.
Vòng vo qua khúc rẽ, anh ta thấy đến thang máy.
Con chó này thật sự là thành tinh rồi. Cầu thang bộ bên cạnh nó không thèm nhìn, chỉ nghiêm trang ngồi xổm ngồi ở trong thang máy. Quách Bác Viễn nhìn kỹ, nút bấm trên thang máy ở dưới đã được ấn, phát ra ánh sáng màu cam, suýt chút nữa chọc mù mắt anh ta.
Quách Bác Viễn nhìn chằm chằm và nghiên cứu chân của chó ta nửa ngày, mãi đến khi thang máy khởi động mới từ bỏ.
Trình Dịch ở khách sạn tầng 12, thang máy đang đi xuống tầng 7 thì ngừng.
Bước vào là một cô gái, chỉ nhìn cô ấy đeo kính râm và khẩu trang, từ dáng người và khí chất, Cố Vân Thanh biết cô nàng này hẳn rất xinh đẹp.
Xuất hiện quanh phim trường này, hẳn là ngôi sao.
Cô gái dường như không ngờ có người nhận ra mình, vì thế cúi đầu lập tức đối mặt với đôi mắt nâu sẫm của một con chó.
"Á!" Cô gái bị hoảng sợ, theo phản xạ thét chói tai.
Cố Vân Thanh im lặng rụt sâu vào trong thang máy.
Lát sau, đợi khi cửa thang máy đóng lại, cô nàng vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn nhìn cô, sau đó chui vào một góc thang máy, cách xa cô ấy ra, rúc mặt chó hung dữ vào trong góc, cô làm tư thế úp mặt vào tường, ngồi xổm xuống.
Có điều tấm lưng kia, muốn bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu.
"Phụt..." Cô nàng không nhịn được, trong lòng mềm nhũn, sau đó bật cười.
Giây tiếp theo, cô gái lập tức thấy tai nó run run, có vẻ nhận ra cô không bài xích nữa, chó ta thậm chí còn lén nhìn trộm cô một cái.
Nghĩ tới đây, cô gái tiến lên một bước nhỏ và mở miệng hỏi: "Mày..."
Có lẽ vì không thể trực tiếp nói chuyện với con chó phía đối diện, nửa ngày mà cô ấy cũng không thốt nổi câu nào.
"Gâu...?"
"Em thật đáng yêu." Cô gái cười nói.
Cố Vân Thanh quay đầu, chớp chớp mắt, "Gâu?"
Cô gái hít sâu một hơi, hỏi: "Chị có thể... Sờ em được không?"
Cô chưa từng gặp con chó nào mà có thể tỏ vẻ đáng yêu xuyên tim ngay như lúc này.
Ban đầu cô còn thấy sợ hãi, vì thái độ không phải của mình nên buồn rầu, nhưng đến khi thấy con Berger thuận theo ý cô, cúi đầu, cô lập tức lớn mật hơn hẳn.
Hơi thở nặng nề của chó ta thoảng qua tay, cô gái không kiềm được vuốt ve từ đầu đến đuôi cho Cố Vân Thanh.
Quách Bác Viễn đứng nhìn toàn bộ quá trình: "..."
Dường như anh ta đã hiểu, sếp mình làm thế nào mà một bước đã rơi vào tay giặc rồi.