Giữa cái nhìn chăm chú của mọi người, một đôi chân thon dài trắng trẻo như ngọc lộ ra, theo sau là làn váy đỏ rực, cuối cùng mới là người thật của Hoắc Thanh.
Chiếc váy khoét ngực xẻ tà, hơn nữa để trần tấm lưng phía sau, dưới vô vàn ánh đèn đan xen, và bờ môi được tô lên lớp son màu đỏ rực rỡ.
Đẹp.
Đẹp đến độ chấn động lòng người.
Cho dù là cánh phóng viên đã từng gặp qua biết bao nữ minh tinh trong giới, lúc này cũng không khỏi phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ.
Tuy rằng không ít bộ phim, vai diễn mà Hoắc Thanh đóng đều là người đẹp. Nhưng khi tham gia các hoạt động, sự kiện, đa số quần áo trên người cô ấy thường theo tông màu nhạt.
Vậy nên lần này, rốt cuộc điều gì khiến cô ấy thay đổi phong cách ăn mặc?
Với sự nhạy bén của bản thân, tất cả phóng viên không hẹn cùng nhau giơ chiếc camera trong tay, nhìn chằm chằm vào cánh cửa xe đang hơi mở.
Ngoại trừ lý do mặc thế này để phối với quần áo của bạn nam, bọn họ thật sự không nghĩ ra lý do nào khác khiến tiểu thiên hậu lại mặc trang phục như vậy.
Sau khi Hoắc Thanh xuống xe, không hề sốt ruột bước tới, cô hơi cúi người, đôi môi khép mở như đang kiên nhẫn dặn dò điều gì.
Để nữ minh tinh xuống xe trước, bước trên thảm đỏ không nói, còn để cô ấy chờ. Người trong xe này, rốt cuộc là nhân vật nào?
Mọi người không khỏi nín thở, lẳng lặng chờ đợi đáp án được công bố.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, lần này sẽ lần bùng nổ nhất trên thảm đỏ từ trước đến giờ. Lúc này, một chiếc xe khiêm tốn khác cũng dừng ngoài thảm đỏ.
Ảnh đế Triệu Nghị Bằng nổi tiếng bấy lâu nay, lần này không dẫn theo bạn gái, chỉ có mấy người trợ lý và bảo vệ tới. Đối với anh ta mà nói, giành giật những bài báo về chủ đề thảm đỏ đã không còn ý nghĩa nữa.
Lần này có thể tới lễ trao giải thưởng phim truyền hình Phi Thiên cũng chỉ vì có một bộ phim truyền hình trong số đề cử, anh ta vào vai khách mời mà thôi.
Nhưng thấy phóng viên không chú ý đến mình, Triệu Nghị Bằng cũng hơi khó chịu.
"Xem ra tôi phải quá bực bội rồi." Triệu Nghị Bằng cười đùa với trợ lý.
Giới giải trí chính là thế hệ người mới thế chân người cũ, không có gì đáng để ý.
Trợ lý nghe vậy, vội vàng phản bác, "Làm sao thế được ạ..."
Triệu Nghị Bằng cắt ngang những lời khen mà đối phương sắp nói, nhìn đám người đang tụ tập cách đó không xa, trong lòng bỗng khơi dậy sự tò mò, "Đi, chúng ta đi xem thử."
Nói xong, Triệu Nghị Bằng lập tức cùng trợ lý và bảo vệ đi về hướng đó.
Cánh phóng viên rốt cuộc cũng nhận thấy người trong xe tiểu thiên hậu dường như đang muốn xuống. Vì vậy dồn dập chĩa máy ảnh nhắm phía cửa xe, nhất thời không ai phát hiện ảnh đế Triệu tới. Ngay sau đó, Hoắc Thanh vươn tay, tựa như muốn đỡ người trên xe xuống.
"Tách" "tách", vô số đèn flash bắt đầu loé sáng.
Giây tiếp theo, bọn họ lập tức thấy một bàn chân lông xù duỗi ra.
... Sao lại là chân động vật?!
Động tác của tất cả không khỏi cứng đờ, các phóng viên còn chưa kịp lần nữa bấm máy, một con chó Berger từ trên xe nhảy xuống.
Thế mà lại là một con chó!!!
Nhìn Berger mặc âu phục màu đen trên người, trên cổ còn đeo chiếc nơ màu đỏ nạm đá quý, gần như tất cả phóng viên đều ngây dại.
Ngẩng đầu nhìn bộ lễ phục đỏ rực trên người tiểu thiên hậu Hoắc Thanh, bọn họ tuy khiếp sợ, nhưng lại không cách nào phủ nhận. Quần áo của một người một chó này quả là xứng đôi.
Đỏ và đen, hết sức thu hút ánh nhìn.
Nhìn phóng viên vây quanh, Hoắc Thanh cười khẽ một tiếng, sau đó chớp chớp mắt với Berger, "Có hồi hộp không?"
Cố Vân Thanh ngửa đầu, "Gâu."
Tốt xấu gì cô cũng là người trải đời, dĩ nhiên không hồi hộp.
Theo động tác ngẩng cổ của Cố Vân Thanh, Hoắc Thanh phát hiện nơ của cô bị lệch. Hoắc Thanh không chút chần chừ, muốn duỗi tay chỉnh lại chiếc nơ.
Nhưng mà ngay lúc này, trong xe bỗng nhiên truyền đến giọng trầm thấp và lạnh nhạt của một người đàn ông.
"Đừng nhúc nhích."
Hoắc Thanh nhìn Cố Vân Thanh với ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó rút tay lại.
Lúc này, phóng viên mới phát hiện trong chiếc xe này còn có người khác tồn tại. Hơn nữa, lúc này lại là một anh chàng mười phân vẹn mười.
Các phóng viên lại lần nữa kích động.
Giây tiếp theo, một cánh cửa xe bên khác bật mở, vẫn là chân bước ra đầu tiên, nhưng khác hoàn toàn với phụ nữ. Một đôi chân thon dài và đẹp đẽ của một người đàn ông lịch lãm.
Rất nhanh, một dáng người đàn ông cao hơn mét chín từ trong xe bước xuống.
"Là Trình Dịch! Nam chính trong《 The Soldier 》!"
"Tôi nhớ cậu ta là người mới mà? Vậy mà lại được cùng Hoắc Thanh đi trên thảm đỏ, không tưởng tượng được."
"Không biết hai người có quan hệ gì, nếu có thể hỏi dò được chút ít gì đó thì hay."
Một tân binh cùng với tiểu thiên hậu đang nổi tiếng, nghĩ thôi cũng biết bài báo sẽ hấp dẫn được vô số người xem.
Nhưng mà đến khi hai người đến bên nhau, cánh phóng viên cảm giác có điều không phải.
Trình Dịch tới hôm nay mặc một bộ tây trang màu trắng bạc, bên trong phối với chiếc áo sơmi màu đen, đến cả chiếc cà vạt thắt trên cổ anh cũng đều là màu trắng.
Cả người không có một màu đỏ nào, ngay cả đám chuyên viết bài vu vơ, bắt bóng bắt gió như bọn họ, cũng không có cách nào quy bộ vest này của anh và lễ phục màu đỏ thẫm của Hoắc Thanh thành "đồ đôi" được.
Các phóng viên càng nhìn, càng cảm thấy quần áo của Trình Dịch có liên quan đến bộ âu phục nhỏ của con Berger kia...
Trắng với đen, đỏ và đen.
Cho nên, con chó Berger đứng trước mặt hai người này mới là vai chính?
Giờ nên viết tít thế nào đây, chẳng lẽ lại viết tiêu đề "Tiểu thiên hậu với nam tân binh thật thật giả giả là tình địch với nhau" xuất hiện trên khắp phương tiện truyền thông.
Nếu thứ mặc âu phục màu đen này là người, đây tuyệt đối là tin tức lớn. Dù sao trong giới giải trí, hiếm khi thấy cảnh nào mặc quần áo đối chọi nhau như vậy. Nhưng thứ được tranh cướp ở đây lại là chó, đây cũng chỉ coi là trò đùa.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, cũng không phải không thể viết như vậy...
Thời buổi này, tiêu đề bài báo đi kèm với mánh lới. Chỉ cần có thể người khác ấn mở xem bài viết, vậy coi như đã thành công.
Trong chốc lát có nhiều tay phóng viên cân nhắc trong lòng. Còn cả mấy người không nhịn được nữa, giờ đã biên soạn bản thảo trên điện thoại.
Kỳ thật buổi chiều Hoắc Thanh đi đón Cố Vân Thanh, sau khi nhìn thấy trang phục của Trình Dịch, nghẹn luôn ngụm máu ở cổ họng, đến tận bây giờ vẫn chưa xuôi.
Tên này tuyệt đối là cố ý.
Nếu nói anh ta dò hỏi cô mặc kiểu gì, sau đó tự chọn cho mình một bộ âu phục hơi có ý tứ. Dựa vào cô để thu hút sự chú ý, tạo scandal, cô cũng sẽ vì nể mặt Lục Lộ, mắt nhắm mắt mở.
Nhưng sự thật là, tên này sau khi nhận được lời mời của cô. Trước mặt thì lịch sự và lễ độ đáp ứng. Sau lưng thì gọi thợ riêng, dùng vải tốt nhất để cắt may bộ âu phục trắng. Thậm chí ngay cái áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, tất cả đều là dẫn theo Berger đến trung tâm thương mại, đích thân chọn lựa.
Đối với chuyện này, Hoắc Thanh rất muốn nói, tôi không cướp chó với anh!
Nhớ đến đêm đó Berger ở lại phòng cô có năm phút rồi lập tức quay về với tên kia, trong lòng Hoắc Thanh tức thì chua loét.
Cảm giác Hoắc Thanh đang nhìn mình cười nhạt, Trình Dịch chẳng chút nào để tâm.
Anh mím môi nhìn chó ta đang không ngừng ngoáy đuôi, đứng giữa mình và Hoắc Thanh: "Lại đây."
Tai Cố Vân Thanh động đậy, sau đó cô xoay đầu, dừng lại và ngồi xổm xuống.
Trình Dịch duỗi tay, chỉnh lại chiếc nơ cho cô.
Triệu Nghị Bằng đứng bên cạnh nhìn toàn bộ cả quá trình, thấy động tác của Trình Dịch, không kiềm được nữa bước ra.
"Lục Lộ." Triệu Nghị Bằng nhìn con Berger quen thuộc trước mắt, bỗng nhiên chợt nhớ tới hồi quay chương trình thực tế.
"Gâu?" Ai gọi tôi đó?
Cố Vân Thanh run tai, nhanh chóng quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Triệu Nghị Bằng, cô nghĩ ngợi một lát rồi xoay hai vòng quanh anh ta.
Mới hai tháng không gặp, hình như cũng không có gì khác.
Thấy hành động của Berger, đám phóng viên kinh ngạc, nó còn quen ảnh đế Triệu ư?
Ngay sau đó, bọn họ nhớ đến chương trình lúc trước bất ngờ hot -《 Thử thách điều không thể 》, bỗng vỡ lẽ.
Nếu con chó này thật sự là của Trình Dịch, vậy thì không có vấn đề, để lại ấn tượng lúc trước cho ảnh đế Triệu hẳn phải rất sâu đậm.
Triệu Nghị Bằng thực sự khá thích Cố Vân Thanh. Anh ta không chút chần chừ, duỗi tay xoa đầu cô, "Đã lâu không gặp."
Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn anh, "Gâu."
Lâu rồi không gặp.
Cảm nhận chó ta đang đáp lại mình, nụ cười trên mặt Triệu Nghị Bằng càng đậm. Một hàng ba người dẫn theo một con chó, cứ vậy bước trên thảm đỏ.
Bên phải là tiểu thiên hậu, bên trái lại là ảnh đế, Trình Dịch thì là tân binh. Lần này đi thảm đỏ đoán chừng bùng nổ.
Nếu không xảy ra điều gì bất trắc, kẻ đáng gờm* trên thềm thảm đỏ lễ trao giải Phi Thiên năm nay sẽ thuộc về anh.
(*) Nguyên gốc là Hắc mã, đã chú thích ở chương trước.
Nhìn gương mặt Trình Dịch đầy vẻ bình tĩnh, không chút gợn sóng. Dường như sự vẻ vang này chỉ là phụ, bản thân anh mới là vai chính. Tất cả đám phóng viên đều gỡ bỏ cái danh nhờ vào vận may trước đó của anh.
Trong giới giải trí này, vận may là nhất thời, chỉ có đẳng cấp, thực lực mới có thể tồn tại mãi mãi được.
Rõ ràng người mới này có thực lực và khả năng nắm lấy tất cả điều ấy.
Trình Dịch, chỉ sợ sẽ một bước lên mây...
Lúc đi ngang qua Trần Chính Tân, Cố Vân Thanh thấy được mặt mày anh ta cực kì khó coi, nữ minh tinh bên cạnh anh ta vẫn đứng nguyên ở đó.
Không có nút tạm dừng, hai mắt Cố Vân Thanh nhìn thẳng, lướt qua hai người đó.
Không hề ngoài ý muốn, bước chân nhịp nhàng, đều đặn. Có hai vị lão làng trong giới hộ tống, lần đầu đi thảm đỏ của sen phải nói là cực kì hoàn hảo.
Trong lòng Cố Vân Thanh rất mừng, phản ứng lại tâm trạng phơi phới này, đương nhiên cái đuôi của cô điên cuồng ngoáy tít mù.
"Tôi vừa thấy ngài giám đốc của Vinh Ngu, tôi đi chào hỏi trước, xin lỗi không đi cùng mọi người." Sau khi tiến vào hội trường, Triệu Nghị Bằng nhìn góc đằng xa, sau đó bắt gặp người đang đứng trong góc.
Trước đó anh ta mở phòng làm việc, bây giờ đang thiếu những mối quan hệ. Có thể nói, lần này anh ta tới đây, phần lớn nguyên nhân vì biết đối phương sẽ đến. Bây giờ là cơ hội tốt để bắt chuyện, anh ta đương nhiên phải nắm bắt thời cơ.
Giám đốc Vinh Ngu!!!
Bốn chữ này từ trên trời rơi xuống khiến cả người Cố Vân Thanh cứng đờ.
Trình Dịch vừa định rời đi, sau đó liền nghe thấy chó nhà mình khàn giọng kêu lên.