Sau khi Cố Vân Thanh nghe thấy chữ này, mắt không thèm ngước, ngoan ngoãn nghe theo "cút" thật.
Trình Dịch nhìn chó ta lười biếng nằm lật nửa người trên tấm thảm dưới đất, suýt chút nữa tức quá bật cười, "Qua quít quá nhỉ."
"Gâu gâu gâu?" Anh còn muốn thế nào nữa?
Cố Vân Thanh kiên nhẫn nhìn sen, ý muốn nghe đáp án của anh.
Dù sao, cái cà vạt trắng đó đã bị xộc xệch rồi, cô cũng không có cách nào để nó về như cũ.
Trình Dịch nhướng mày, nhìn vẻ mặt vô lại của chó nhà mình, cười đầy hàm ý.
Cố Vân Thanh dựng hết cả lông, không biết vì sao, cô cứ thấy lạnh buốt sống lưng.
Hình như nhận thấy Cố Vân Thanh đang lùi bước, Trình Dịch hoàn toàn không cho cô bất cứ cơ hội nào, vồ lấy cô một phen, rồi thò tay kéo cái nơ đỏ trên cổ cô xuống.
"Cái này của mày, thuộc về tao." Trình Dịch thưởng thức cái nơ đỏ của chó ta trong tay, anh nhướng mày nói.
Cố Vân Thanh: "..."
Còn tưởng sen muốn thủ tiêu cô, hoá ra chỉ muốn cái nơ.
"Gâu." Cho anh, cho anh đấy.
Cố Vân Thanh rất hào phóng, thậm chí đẩy đẩy cái nơ màu đỏ vào trong lòng Trình Dịch.
Trình Dịch cũng không khách sáo, đầu tiên anh tháo chiếc cà vạt màu trắng của mình xuống, sau đó đeo cái nơ màu đỏ lên.
Áo sơ mi màu đen, phối hợp chiếc nơ màu đỏ đơn giản, tức khắc khiến cả người Trình Dịch càng thêm vẻ ma mị, quyến rũ.
Nhưng ở trong mắt Cố Vân Thanh, chỉ có hai chữ, lẳng lơ.
Không thể tưởng tượng được sen là người thế này.
Đọc được suy nghĩ từ trong mắt chó của mình, ý cười trên mặt Trình Dịch cứng đờ, sau đó anh lập tức nheo hai mắt.
Cố Vân Thanh có linh tính chẳng lành, nhưng mà cô còn chưa kịp tránh né, trên cổ đã có cảm giác hơi thít.
"Đừng nhúc nhích." Trình Dịch nghiêm túc nói.
Cố Vân Thanh hậm hực bỏ cái chân đang phẩy phẩy.
Tháo chiếc cà vạt của mình, anh tròng nó lên cổ chó ta. Trên đôi bàn tay hiện khớp xương rõ ràng của Trình Dịch, các ngón tay không ngừng loáy hoáy. Một phút sau, ngay lúc Cố Vân Thanh mất kiên nhẫn, anh cất giọng hài lòng, "Đẹp lắm."
Cố Vân Thanh lắc lắc cổ, cảm giác cà vạt đang đung đưa, cô không nhịn được trợn mắt nhìn Trình Dịch.
Anh đã trông thấy chó đeo cà vạt bao giờ chưa?
Tuy nhiên ngẫm lại, Cố Vân Thanh cảm thấy sen khá khéo tay.
Thấy chó nhà mình im lặng, Trình Dịch cong môi rồi duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt lông cho cô.
Lúc này, MC trên sân khấu đã giới thiệu xong màn mở đầu, phía dưới chính là các giải thưởng được nêu tên cùng với trao giải. Trình Dịch sửa lại tây trang và áo sơ mi một chút, Cố Vân Thanh cũng không hề làm ầm ĩ, một người một chó đều chú ý nhìn sân khấu.
Giải biên kịch xuất sắc nhất, giải đồ hoạ xuất sắc nhất, giải biên tập xuất sắc nhất... Vô số giải xuất sắc nhất được MC đọc tên. Dưới màn ảnh, tuy biểu cảm trên gương mặt người lên sân khấu nhận giải thưởng mỗi người mỗi khác. Nhưng không ngoại lệ, họ đều rất mừng rỡ. Ý cười hân hoan trong đáy mắt không giấu đi được.
Đại khái là phần khen thưởng ghi nhận sự hết sức nỗ lực bao năm qua.
Mỗi lần đọc tên mỗi giải thưởng, Trình Dịch đều sẽ vỗ tay cùng với đám đông. Cố Vân Thanh nhìn xung quanh, lại nhìn hai chân của mình, bất đắc dĩ thở dài, cô bỏ qua ý nghĩ định vỗ tay theo.
Độ khó của động tác này quá cao, không phù hợp với khả năng của cô.
Trình Dịch liếc mắt thấy động tác của chó nhà mình, anh nghĩ ngợi rồi vỗ vỗ tay vịn của chiếc ghế dựa bên cạnh: "Lại đây."
Cố Vân Thanh cả người uể oải, theo quán tính ngả tới trước mặt sen, "Gâu?"
Sao đấy?
Trình Dịch giơ tay trái vụt qua sau lưng Cố Vân Thanh, sau đó hai tay bắt lấy hai chân trước của cô. Bấy giờ vừa vặn có một tràng vỗ tay nữa, Cố Vân Thanh lập tức cảm thấy hai chân mình bị một lực vừa phải điều khiển, đập vào nhau.
... Tên này không phải dạy cô cách vỗ tay đấy chứ?
"Biết chưa?" Trình Dịch cúi đầu hỏi.
Thật đúng là... Cố Vân Thanh ngửa đầu, tức khắc thấy sen, "Gâu."
Chưa.
Trình Dịch chưa thấu hết về độ mặt dày vô liêm sỉ của chó ta, anh mím môi và kiên nhẫn dạy lại lần nữa: "Giống vậy này."
"... Mày là đang chắp tay thi lễ."
Thấy động tác của chó ta lặp lại lần nữa, Trình Dịch cam chịu. Anh dứt khoát duy trì tư thế vừa nãy của mình, không có ý thay đổi nữa.
Buổi lễ tiến hành được một nữa, Trần Chính Tân mới quay lại.
Toàn bộ đoàn phim, diễn viên có tiếng nói chỉ có anh ta và Trình Dịch. Hơn nữa trước lễ trao giải, diễn viên cùng đóng chung một bộ phim sẽ ngồi cùng nhau. Cứ như vậy, hành động nửa đường mới đến của Trần Chính Tân dĩ nhiên sẽ khiến Lưu Vũ Sinh bất mãn.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, Lưu Vũ Sinh cũng không nói gì.
Có lẽ biết hành động của bản thân không hay, Trần Chính Tân tiến lên giải thích với Lưu Vũ Sinh vài câu trước. Sau khi mặt mày Lưu Vũ Sinh dịu đi, anh ta dừng một chút rồi chào hỏi với Trình Dịch, "Đã lâu không gặp."
Trình Dịch liếc mắt nhìn đối phương một cái, nhàn nhạt gật đầu, "Ừm."
Đối với việc Trần Chính Tân nhân cơ hội nhúng tay vào, Trình Dịch gần như chẳng thèm để ý.
Lúc trước Trần Chính Tân thừa dịp mượn gió của Trịnh Thần, theo sau tung tin, ý muốn để mình trở lại giới giải trí. Đến tận bây giờ, tuy Trần Chính Tân làm vẻ như không có việc gì tới chào mình. Trình Dịch cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ trở mặt với anh ta.
Không ngờ Trình Dịch lại không nể mặt mình như vậy, trong mắt Trần Chính Tân loé lên tia tức giận.
Nếu lúc trước còn ở đoàn làm phim 《 The Soldier 》, Lưu Vũ Sinh còn sẽ nói mấy lời hộ Trần Chính Tân. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, ông ta chỉ làm bộ không nhìn thấy, không tỏ ý kiến gì.
Thấy chó Berger nhìn lại mình, Trần Chính Tân hít sâu một hơi, lại lần nữa bày ra biểu cảm vô cùng hoàn hảo.
Cố Vân Thanh thấy thế, tức thì cảm thấy chẳng chút thú vị, vì vậy cô xoay đầu về.
Trải qua khúc nhạc đệm nhỏ này, Cố Vân Thanh và Trình Dịch còn đang hơi mất tập trung, MC trên sân khấu đột nhiên cao giọng.
"Năm nay được đề cử giải nam diễn viên mới xuất sắc nhất còn có: Ngũ Tấn – nam chính trong phim《 Người một nhà 》, Hình Thượng Lâm – nam chính trong《 Ái điệp 》... Và cả, Trình Dịch – nam chính trong 《 Người lính 》!"
Trình Dịch và Cố Vân Thanh: "..."
Chẳng phải đã nói là đến cho có thôi sao?
Thấy một người một chó nhìn về phía mình, Lưu Vũ Sinh vội vàng xua tay, ý bảo bọn họ chỉ là đề cử thôi, không cần quá khẩn trương.
Cố Vân Thanh và Trình Dịch đều là người từng trải qua nhiều sóng gió, đương nhiên bọn họ sẽ không khẩn trương vì việc này. Nhưng, ánh đèn trên sân khấu đang chiếu về phía họ đấy.
Bây giờ xung quanh toàn hội trường đều tối, bốn diễn viên được đề cử được bốn ánh đèn chiếu khác nhau. Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt tại đây, cực kì bắt mắt.
Nghĩ đến việc đổi nơ và cà vạt cho nhau, Cố Vân Thanh và Trình Dịch anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
... Giờ phải làm sao đây?
Trình Dịch là người đầu tiên sực tỉnh, gương mặt trở nên cực kì lạnh lùng. Những ánh mắt dò xét nhìn về phía anh, sau khi thấy vẻ mặt này, ban đầu muốn bật cười rồi lại không hiểu sao thôi.
Mễ Bối là MC chuyên nghiệp, cô nàng đương nhiên chú ý tới phía này phát sinh chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi cất tiếng trêu đùa: "Không ngờ ngôi sao đang lên trong làng giải trí của chúng ta, Trình Dịch, anh Trình lại có tâm thái tốt như vậy. Nếu tôi mà ở trong trường hợp này, nhất định sẽ hồi hộp chết mất."
"Được rồi, không nói nhiều thêm nữa, dưới đây tôi phải đọc tên vị đoạt giải thưởng lần này. Các quý khán giả xin hãy chú ý, đừng nháy mắt ngay lúc này."
Trên màn ảnh lướt qua biểu cảm của bốn diễn viên, ngay lúc mọi người đang nín thở, Mễ Bối bỗng nhiên gọi một cái tên, "Trình Dịch!"
"Người đạt được giải thưởng nam diễn viên mới xuất sắc nhất chính là nam chính trong bộ phim 《 Người lính 》- Trình Dịch!"
Sau khi đáp án được công bố, ánh đèn mở lại rực sáng toàn hội trường, sau đó tiếng vỗ tay rào rào như thuỷ triều dâng lên.
Lúc này, đến lượt người nhận giải bước lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ. Mễ Bối lập tức dựa vào quy trình, làm tư thế mời với Trình Dịch.
Trình Dịch vỗ đầu Cố Vân Thanh, đứng dậy bước về phía sân khấu.
Giải Phi Thiên là giải thưởng hàng đầu trong nước về mảng phim truyền hình. Trong đó nam, nữ diễn viên xuất sắc nhất cùng đạo diễn xuất sắc nhất là vinh dự tuyệt bậc trong giải thưởng này. Giải diễn viên mới xuất sắc nhất thấp hơn.
Giải diễn viên mới xuất sắc nhất tuy chỉ là cái danh, nhưng vẫn có giá trị lớn. Nếu như bộ phim đầu tay có thể đạt được giải thưởng này, con đường sự nghiệp diễn xuất về sau có thể nói lên như diều gặp gió cũng không ngoa.
Tuy rằng Trình Dịch không quá để ý tới chuyện này, nhưng trời ban việc mừng, tất nhiên là anh vẫn rất vui.
Bởi vì The Soldier là bộ phim truyền hình mới nổi gần đây, không thể so sánh với các bộ phim truyền hình khác hay hơn. Vậy nên diễn viên và đạo diễn trong bộ phim được sắp xếp ngồi ở vị trí hàng ghế sau.
Cũng may, Trình Dịch chân dài, cho dù ở đây cách vị trí sân khấu rất xa, anh cũng không mất nhiều thời gian đã bước tới sân khấu.
Trình Dịch đầu tiên là thoáng cúi người với những khán giả dưới sân khấu, rồi nói với người dẫn chương trình: "Chào cô."
Mễ Bối không nhìn ra được bất kì chút lo lắng nào từ trên người tân binh này, trong lòng khó tránh khỏi có chút tò mò. Mễ Bối cười nói và vươn tay trước: "Chào anh."
Hai tay thoáng bắt tay rồi sau đó lập tức buông ra.
"Đối với bộ phim đầu tiên mình diễn xuất có thể đạt được vinh dự lớn lao như vậy, không biết trong lòng anh có cảm nghĩ gì ạ?" Mễ Bối cầm chiếc mic trong tay đưa cho Trình Dịch.
Trình Dịch cầm lấy chiếc microphone, chần chừ một chút, sau đó ung dung đáp: "... Còn chưa kịp có cảm nghĩ gì cả."
Anh chỉ vừa mới vội dạy chó nhà mình cách vỗ tay thôi.
Vừa dứt lời, dưới sân khấu vang ầm những tiếng cười thiện ý. Cho dù là MC có kinh nghiệm nhiều năm như Mễ Bối vẫn không tránh khỏi bị câu trả lời này làm bật cười.
"Vậy anh cảm thấy, anh có thể đạt được giải thưởng này ngày hôm nay là nhờ vào ai?" Mễ Bối lại hỏi.
Trình Dịch cười một chút, "Đương nhiên là đạo diễn Lưu, nếu không nhờ ông chọn, tôi cũng thể vào vai diễn trong "Người lính" được."
"Ngoài đạo diễn ra còn có ai khác không ạ?" Mễ Bối chỉ dẫn như bình thường.
"Có." Trình Dịch đáp.
"Là ai vậy?"
Trình Dịch không hề do dự, trực tiếp mở miệng, "Lục Lộ."
"Lục Lộ là ai thế?" Vì để chuẩn bị cho lễ trao giải sắp tới lần này, Mễ Bối hoàn toàn không biết mấy chuyện xảy ra trên mạng. Cô ấy vừa nghe thấy cái tên này, còn tưởng là cô gái nào đó, nhất thời lập tức phấn khích.
Chẳng lẽ tân binh vừa mới debut này bất ngờ tiết lộ về tình cảm đời tư sao?
Trình Dịch dừng một chút, nhìn ánh đèn flash đang không ngừng loé sáng dưới sân khấu, anh chậm rãi nói: "... Chó của tôi."