Dựa vào tính tình của Cố Vân Thanh, khi cô nói mình bị bắt nạt thì chắc chắn cô đã bị người khác chèn ép. Chưa kể đến việc cô lại dùng giọng tủi thân như thế.
Từ nhỏ đến giờ, cô mới chỉ đi tìm sự giúp đỡ của người nhà khoảng ba bốn lần. Lần gần đây nhất là vào mùng ba Tết, nhờ giải cứu một nam sinh bị bắt nạt trong trường. Dù chỉ là vui đùa một chút nhưng đó cũng là tấm lòng của cô.
Không phải đã không còn cách nào thì cô sẽ không dùng thế lực của gia đình đi ức hiếp người ngoài. Bởi vậy nên khi Chu Trung Vũ nghe thấy cô dùng giọng nói này, bất chợt cảm thấy trái tim mình căng ra. Ông không có con cái, Cố Vân Thanh như đứa con gái duy nhất của ông vậy. Bây giờ biết cô phải chịu thiệt thòi như thế sao Chu Trung Vũ có thể ngồi yên được.
"Có chuyện gì vậy? Từ từ nói cho chú nghe nào."
Bởi vì chuyện linh hồn mình nhập vào động vật có lông chỉ có ba mẹ của Cố Vân Thanh biết, nên Cố Vân Thanh chỉ có thể miêu tả lại nơi đó theo trí nhớ của mình cho Chu Trung Vũ, rồi mím môi nói tiếp: "Cháu cũng không biết đó là nơi nào nữa."
"Nhưng chú có thể tìm nhanh giúp cháu được không, chuyện rất cấp bách ạ."
Hiện giờ Cố Vân Thanh đang sốt ruột như ngồi trên đống lửa, chỉ hận không thể rút gân lột da ba thằng khốn nạn kia. Nhưng cô biết bây giờ mình có nóng lòng gấp gáp đến đâu cũng không giải quyết được vấn đề gì cả. Chỉ có thể kiềm chế cơn nóng giận của mình, giữ cho tinh thần và đầu óc tỉnh táo.
Chu Trung Vũ nghe vậy, bảo cô "chờ chút" rồi ra lệnh cho cấp dưới dùng điện thoại mở bản đồ ra tra.
Dù nơi đó là khu nhà cũ, các ký hiệu đánh dấu khá dễ tìm. Nhưng trong phạm vi toàn thành phố này có khoảng năm sáu nơi có địa hình tương tự, chưa thể xác định vị trí ngay lập tức được.
"Thanh Thanh... Thanh Thanh à?" Chu Trung Vũ thấy Cố Vân Thanh không nói gì nữa, bèn gọi cô.
Cố Vân Thanh cầm điện thoại, mắt nhắm thật chặt, cố gắng lục lại trí nhớ của mình. Lúc này đây, bất cứ chi tiết nào dù là nhỏ nhất cũng có thể cứu mạng Lục Lộ, vậy nên cô không dám thả lỏng chút nào.
"Cháu nhớ là chỗ đó có một trạm xăng tư nhân, nhìn rất bắt mắt." Nhớ đến đây, Cố Vân Thanh lập tức nói ra.
"Trạm xăng à..." Ngẫm nghĩ một chốc, Chu Trung Vũ vừa nhìn bản đồ vừa nói: "Vậy thì chú biết đó là nơi nào rồi."
"Là khu nhà ở phía tây thành phố."
Cố Vân Thanh nghe thế, thở dài một hơi nhẹ nhõm, lau bớt mồ hôi trên trán đi: "Chú Chu có thể đến biệt thự đón cháu được không ạ."
Với tình trạng này của cô thì không ngồi xe nhất định không đi đâu được.
Ngay sau đó, Cố Vân Thanh nhớ đến điều gì, lại nói thêm với vẻ nghiêm túc: "Đối phương có thể là người của Trình thị đó ạ, thế nên..."
Nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, không thể để Trình Diên nắm được đằng chuôi. Dù Vinh Ngu có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có sức ảnh hưởng nhất định trong giới giải trí. Không thể so sánh được với đầu tàu thương nghiệp như Trình thị.
Vừa nghe Cố Vân Thanh nói đối phương có thể là người của Trình thị, sắc mặt Chu Trung Vũ trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Vinh Ngu không thể động vào loại gia tộc lớn như vậy được.
Nhưng Cố Vân Thanh đã bị người ta chèn ép, thù này không thể không báo được.
Nghĩ đến đây, Chu Trung Vũ gạt bỏ ý định mang người của công ty đi. Dẫn mấy người đó đến thì thế nào cũng tra ra được đến Vinh Ngu.
"Chờ chú hai mươi phút nữa, chú qua ngay đây." Chu Trung Vu nói với Cố Vân Thanh một tiếng, rồi cúp máy.
Không hề do dự, ông quay sang nhìn một người bảo vệ vốn là quân nhân đã giải ngũ: "Cậu đi liên lạc với mấy người chỗ Triệu Ba chút đi."
"Gọi cho bọn họ làm gì chứ?" Bọn họ xuất thân là quân nhân, đương nhiên chẳng bao giờ ưa nổi mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ lăn lộn trong xã hội kia được.
"Bảo cậu đi thì đi ngay đi!" Cảm nhận được đối phương không tình nguyện lắm, Chu Trung Vũ nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: "Nói với bọn họ đối tượng lần này là nhân vật lớn, xong chuyện thì tôi sẽ đưa tiền cho bọn họ. Sau đó thì sang tỉnh khác lánh mặt một thời gian."
Vừa nghe đã biết chuyện lần này không hề đơn giản, người kia lập tức nghe lời đi ngay.
Khoảng hai mươi phút sau, Cố Vân Thanh cuối cùng cũng gặp được cứu tinh của mình.
Nhìn người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện trước mắt mình đây, gương mặt cứng rắn lạnh lùng, cơ bắp cuồn cuộn khắp người như muốn xé toạc bộ âu phục trên người. Cố Vân Thanh hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: "Chú Chu, chúng ta đi ngay bây giờ đi."
Chu Trung Vũ nhìn bộ dạng yếu ớt của cô lúc này, nhăn mày lại, rồi chủ động mở cửa xe giúp cô: "Cháu sao vậy, lại ốm à?"
.... Cô bị "bệnh" đúng lúc quá.
Cố Vân Thanh ngại ngùng cười, giải thích: "Cháu không sao đâu ạ."
Mỗi lần được hỏi câu này, cô lại cảm thấy chột dạ đôi chút. Chẳng có cách nào khác nữa rồi, tuy nhìn chú Chu thì có vẻ thận trọng cẩn thận vậy thôi. Thực ra ông là một người rất dễ lỡ lời, thích ở chung với đám quân nhân giải ngũ trong Vinh Ngu. Lỡ như ông nói ra điều gì không nên nói thì chuyện vỡ lở mất.
Chu Trung Vũ nhìn cô chốc lát, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ngồi lên xe, Cố Vân Thanh vừa xoa bóp tay chân của mình, vừa uể oải nói: "Chốc nữa đến nơi chúng ta đừng vào vội, để mấy người kia vào trước đã ạ."
Những người Chu Trung Vũ gọi đến đều là dân lao động không có hộ khẩu ở đây. Chỉ cần không phải quá xui xẻo thì chạy thoát là xong, Trình Diên muốn tìm ra được cũng khó.
Chu Trung Vũ nhìn kín chiếu hậu, cười nói: "Vẫn còn thông minh lắm, chú không nói thì cháu cũng đoán được rồi."
"Tất nhiên rồi." Cố Vân Thanh chu miệng.
Nhiều năm như vậy rồi, tính cách của chú Chu và ba cô như thế nào sao cô có thể không biết. Chỉ nhìn chiếc xe đến đón cô này thôi thì cô đã hiểu ông định làm gì rồi.
Công ty giải trí có liên quan đến rất nhiều lĩnh vực không thể đưa ra ngoài ánh sáng, vậy nên có những chuyện có tính nguy hiểm cao thì sẽ giao cho những người không nhà không thân không quen kia đi làm.
Một bên đưa tiền một bên làm việc, rất sòng phẳng.
Khi còn cách mục tiêu khoảng vài km, Chu Trung Vũ dừng xe tại một góc khuất không có camera an ninh.
Tiếng chuông điện thoại của ông vang lên ngay sau đó. Nhìn thấy đây là cuộc gọi video, Chu Trung Vũ bèn đưa điện thoại cho Cố Vân Thanh.
"Đã tìm được dấu vết của ba người kia rồi, cô xem chúng tôi nên vào ngay hay chờ thêm một chút nữa rồi vào sau?"
Nhìn người đàn ông gầy nhom nhưng sở hữu gương mặt thông minh cơ trí, Cố Vân Thanh nhanh chóng nói: "Chờ thêm chút nữa đi, rồi hẵng vào."
Từ khi cô quay về đã qua ba tiếng đồng hồ rồi, mặt trời đang treo cao trên không trung, nhất định Lục Lộ đang khó chịu lắm.
Bên kia.
Cao Chính và hai người nữa thu xếp xong rồi ra khỏi phòng, sau đó nhìn thấy một con chó Berger đang nằm, khắp mình đều là vết thương.
"Chà... Thế này mà còn cần nữa sao? Đã bị thương thành như vậy rồi cơ mà." Một gã có gương mặt thô bỉ chép miệng nói.
Cao Chính trừng mắt nhìn gã: "Tại mày hết đấy, ra tay nặng thế này."
"Sao lại trách tao được, ai bảo nó không ngoan chứ." Gã đàn ông kia ra vẻ bất mãn, nói nhỏ.
"Nuôi hai ngày đã, chờ nó khỏe hơn thì tính sau. Hôm nay chúng ta sẽ đi bán mấy con chó chết ở trong nhà kia đi trước." Cao Chính ra lệnh.
Chủ quán thịt chó mua thịt của họ với giá hai mươi tệ một cân. Chỉ cần bán một con chó là đã được cả ngàn tệ rồi, bọn họ trộm một lần mấy con liền. Một ngày kiếm được năm sáu ngàn tệ chỉ là chuyện thường.
Liếc nhìn con chó đang nằm trong lồng, Cao Chính khinh bỉ nói: "Coi như số mày may mắn đấy."
Nếu như nó không phải giống chó quý hoặc là mấy nay không có ai muốn mua thì nó đã bị bán vào lò mổ từ lâu rồi.
Nhưng nếu nó còn dám chạy nữa thì chắc chắn sẽ lại bị ăn đòn.
Ngay khi ba kẻ dắt xe ra, sau xe có buộc mấy con chó thì vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?" Gã mặt thô bỉ cẩu thả hỏi một câu.
Cao Chính thì tỉnh táo hơn: "Đừng là cớm là được rồi."
Gã mặt thô bỉ kêu "ôi dào" một tiếng: "Sợ quái gì lũ cớm chứ."
Cùng lắm thì bị giam mấy hôm, xong thì lại được thả ra chứ sao đâu. Lãng phí thời gian của cả đôi bên mà thôi. Dù sao thì cũng chẳng có điều luật nào có thể định tội được.
Hơn nữa chẳng phải chỉ là mấy con chó thôi sao, một đám súc sinh mà thôi, chẳng lẽ giết mấy con thì phải đền mạng à?
Chưa nói dứt lời, gã đã nhìn thấy hai chiếc xe van đang đỗ trước cửa. Bên ngoài đang có mười mấy người đàn ông tay cầm gậy sắt.
Lùi ra sau hai bước, gã lắp bắp hỏi: "Mấy, mấy người muốn làm gì hả?"
Lời vừa nói ra, ba người Cao Chính đã nghe thấy một giọng nữ truyền ra từ di động của người đứng đầu, có vẻ rất tức giận:
"Để hai người đi tìm chó trước rồi nhanh chóng ôm ra đây."
"Những người còn lại thì đánh ba tên này ra bã cho tôi!"
Cố Vân Thanh cũng không muốn dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện. Bởi vì cô thích dùng não để đùa bỡn người khác hơn, nhưng lần này cô không thể nhẫn nhịn được.
Mấy kẻ đó thực sự rất đáng đánh!
Nếu không phải hiện giờ cô còn quá yếu thì Cố Vân Thanh cũng muốn tự mình ra trận, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ luôn.
Nghe xong những câu này, hơn mười người đàn ông bắt đầu lao vào phòng như ong vỡ tổ.
Bọn họ đều biết cách làm việc của Vinh Ngu, làm việc cho Vinh Ngu thì sẽ có thù lao khá phong phú. Nếu đã vậy thì đương nhiên phải cố gắng làm sao cho chủ thuê được hài lòng rồi.
Vì thế nên khoảng hai phút sau, ba người Cao Chính đã bị khống chế không thể phản kháng, chỉ đành bó tay chịu trói. Về phần Lục Lộ thì đã được cẩn thận ôm vào trong xe.
"Đánh, đánh thật mạnh!"
Nhớ về những gì mà mình đã phải chịu đựng, lại nhìn tình cảnh của Lục Lộ bây giờ, Cố Vân Thanh nghiến răng, nói một cách dứt khoát.
Chưa được bao lâu, mấy kẻ trộm chó đã nhũn người ra không còn chút sức lực nào cả. Không khác gì những con chó mà bọn chúng đã trộm, điểm khác biệt duy nhất chính là bọn chúng vẫn còn có thể thở cực kỳ khó nhọc.
"Mở ghi âm ra đi, hỏi chúng xem có phải chúng được Trình Diên cử đến hay không." Cố Vân Thanh lại nói.
Cô hỏi vậy cũng bởi vì sợ Trình Diên sẽ tra được đến Vinh Ngu rồi bắt đầu trả thù. Nếu có thể ép mấy kẻ này thừa nhận chuyện chúng làm thì kể cả Trình Diên có là người thừa kế của Trình thị đi chăng nữa thì cũng không dám làm qua mặt Lục Chấn Viễn mà ra tay.
Quan sát Cố Vân Thanh sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy rồi, Chu Trung Vũ không khỏi cảm thán rằng. Không hổ là con gái của Cố Hướng Đông, cha nào con nấy đều là cao thủ.
Ba kẻ Cao Chính nghe được câu hỏi của Cố Vân Thanh, cảm thấy đời này chưa từng phải chịu tiếng oan nào lớn như này. Trình Diên nào? Trình Diên là ai? Bọn họ chưa từng nghe nhắc đến cái tên này bao giờ.
Bởi vì cho rằng ba người đang cố sống cố chết không chịu nhận nên mấy người đàn ông kia lại vung gậy lên đánh đập. Cao Chính không nhịn nổi nữa, hét lên thất thanh: "Chúng tôi không biết gì thật mà!"
Ban đầu Cố Vân Thanh cũng không tin, nhưng đến khi ba người đã bị đòn đau đến ngất đi rồi mà vẫn chưa thừa nhận, cô bắt đầu do dự.
"Thôi được rồi, dừng tay đi." Cố Vân Thanh thấy ba người đã được dạy dỗ đủ rồi nên bảo mấy người kia ngừng đánh. Trong phạm vi được pháp luật cho phép thì cô chỉ có thể cho người đánh chúng một trận mà thôi, như thế đã là quá đủ rồi.
Cô đảo mắt suy nghĩ một chút, rồi sau đó nhướn mày lên: "Hỏi chúng xem chúng đã trộm chó của những nhà nào, rồi buộc những con chó kia vào người chúng đặt ở trước cửa nhà người ta đi."
Chó ở trong thành phố nếu muốn dẫn ra ngoài thì phải đeo dây đàng hoàng, vậy nên khả năng bị vứt bỏ là không cao. Nếu bọn chúng là những kẻ chuyên đi trộm chó ở nông thôn thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn rồi. Những thôn dân kia thế nào cũng sẽ đánh chúng thêm một trận nữa.
Chỉ một lát sau, Lục Lộ đã được mang đến chỗ cô, bấy giờ Cố Vân Thanh đã chẳng còn quan tâm đến ba tên kia làm gì nữa cả.
Có thể Lục Lộ vẫn còn kinh hoàng đối với vết thương và tình cảnh hiện giờ của mình nên nó cũng trở nên hung hăng và dữ tợn hơn. Nếu không có cái lồng ngăn trở thì lúc này nó đã lao lên cắn hai người đang ôm mình đi rồi.
Vịn cửa xe bước ra ngoài, Cố Vân Thanh ngồi xổm xuống, hơi cắn môi, rồi vươn tay ra với vào trong lồng, khe khẽ nói nhỏ: "... Xin lỗi Lục Lộ."
Vì đã khiến cho nó bị thương tích khắp người thế này.
Lục Lộ vốn đang hoảng loạn bất an bỗng nhiên bình tĩnh lại, có lẽ là cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ người trước mắt này nên nó chỉ do dự trong chốc lát, rồi vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm bàn tay trắng trẻo mịn màng này.
Khi còn ở trong quân ngũ nó đã từng bị thương rất nhiều lần rồi, có những lần còn bị nặng hơn thế này nhiều.
Vậy nên không sao đâu.
Dù Lục Lộ vẫn ra vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng xa cách lắm, nhưng Cố Vân Thanh vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiết từ Lục Lộ.
Xoa xoa cái mặt xù lông của Lục Lộ, Cố Vân Thanh nở nụ cười, hai mắt cong cong hình trăng non: "Đi thôi, chị dẫn em đi khám bác sĩ nhé."
Dường như bởi vì cả hai đã từng chia sẻ cùng một cơ thể với nhau nên Lục Lộ có phản ứng tương đối nhạy bén đối với các ý tưởng của Cố Vân Thanh.
Hơi ngừng lại một chút, nó vẫy vẫy đuôi, hơi có vẻ mất tự nhiên.
Sau khi Cố Vân Thanh dẫn người đi khỏi, lại có thêm một đám hơn mười người nữa xông vào căn nhà trọ mà đám Cao Chính đã thuê.
Nhìn căn phòng trống trơn không còn gì, tất cả đều sửng sốt.
Sao có thể có người sở hữu tin tức nhanh nhạy hơn bọn họ ở thành phố Z được?!
Nhưng đã đến nước này không thể làm gì khác hơn được, phải báo cho ngài Trình biết chuyện phe ta bị người khác nẫng tay trên thôi.
Người dẫn đầu chỉ sững người một giây, rồi lập tức lấy điện thoại ra.
"Sao rồi, tìm được chưa?" Qua đường truyền điện thoại cũng có thể nghe ra được sự trông chờ của Trình Dịch.
"Không có ạ... Đã bị người khác mang đi trước mất rồi."