Hỏi xong chuyện này, Trình Dịch không ngờ Cố Vân Thanh sẽ đồng ý nhanh như vậy, gần như không chút do dự.
Lập tức, anh bắt đầu trở nên cảnh giác.
Y như sợ cô sẽ giở trò gì vào đúng lúc này. Trình Dịch nhớ đến hành động trước kia của cô, lặng lẽ nhìn bên má cô.
Cố Vân Thanh không hề phát hiện, cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ừm, tôi không có bằng lái xe, nên anh xem..."
Cuối cùng Trình Dịch cũng biết trong lòng cô nghĩ gì lúc giả bộ vô tội trước đó.
Trình Dịch dừng một chút, nhéo ngón tay, giả bộ không biết ý cô. Sau khi suy nghĩ, anh cau mày, "Không biết tôi để bằng lái ở đâu, vậy phải làm sao giờ?"
Cố Vân Thanh chỉ chờ một câu này.
Lúc nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt cô gái trước mặt, Trình Dịch thầm nghĩ không ổn, lại bị cô lừa rồi.
Nhưng Cố Vân Thanh không cho Trình Dịch cơ hội đổi ý, cô nhanh chóng nói: "Tôi đã liên hệ với tài xế trước kia của ba tôi, chú ấy có thể trở chúng ta. Đến lúc đó thì phiền anh chăm sóc Quả Quýt và Lục Lộ một chút."
Lục Lộ còn được, nó không có hứng thú với phong cảnh ven đường lắm vì dù sao nó cũng đã trải qua việc đời. Nhưng Quả Quýt thì khó nói, hơn nữa nó lại là mèo, người rất linh họa. Nếu nó phấn khích thì anh không thể bắt được nó.
Trước đó Cố Vân Thanh đang lo lắng không biết phải làm gì khi lên xe. Bây giờ thì ổn rồi, có người chủ động dâng tới cửa.
Cô gái trước mặt đã tính toán chu đáo việc lái xe và lộ trình. Anh đến đây ăn chực uống chực, không làm chút chuyện thì quả thật có hơi không hay.
Mặc dù hố này do mình đào, nhưng Trình Dịch vẫn cảm thấy nghẹn. Anh thở nặng nề, cuối cùng giãy giụa nói: "... Tôi nhớ ra rồi. Bằng lái xe của tôi ở chiếc xe khác. Bây giờ tôi bảo trợ lý đi tìm, chắc sẽ tìm được."
Cố Vân Thanh thấy Lục Lộ vểnh tai lên, sau đó cô chỉ ra ngoài cửa, "Tôi nghĩ là tài xế tới rồi."
Trình Dịch: "..."
Chắc chắn cô đã bày mưu từ trước.
Rồi sau đó, Trình Dịch mím môi đi ra ngoài, để lại Cố Vân Thanh phía sau đang nháy mắt với Berger và mèo Quýt.
Lúc thấy động tác kì lạ của cô, Trình Dịch dừng lại một chút, sau đó anh thả lỏng, vô thức mỉm cười.
Để Trình Dịch với Lục Lộ và Quả Quýt ngồi ở ghế sau, một mình Cố Vân Thanh phóng khoáng ngồi vào ghế phụ.
Nhìn Berger và mèo Quýt, Trình Dịch bỗng cam chịu số phận.
Chiếc xe chạy chậm rãi, cho đến khi đến cổng khu biệt thự. Vì lúc vừa lên xe, Quýt đã dùng móng vuốt kéo cửa xe nên Trình Dịch không còn cách nào khác, sau khi đóng cửa xe phải ôm chặt nó. Sợ nó nghĩ quẩn rồi trực tiếp nhảy ra ngoài.
Vì vậy không thể bật điều hòa trong xe. Cố Vân Thanh nghĩ rồi mở cửa xe ra.
Cơn gió lạnh sáng sớm luồn qua mái tóc, mang đến hương thơm bí ẩn.
Sau khi ngửi thấy mùi hương này thì tay Trình Dịch hơi run lên.
Bác Triệu đang tưới hoa trong sân và Quách Bác Viễn đang đọc sách nghe thấy tiếng xe ô tô, lúc ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng này.
"Đúng là tiểu thư của Vinh Ngu..." Quách Bác Viễn hơi thất thần.
"... Nhưng sao cứ giống như bảo mẫu thế."
Vừa chăm sóc chó vừa ôm mèo.
Bác Triệu dừng động tác tưới hoa, trừng mắt với anh ta, "Cháu thì biết cái gì."
Giờ không ân cần thì đến bao giờ mới chạm đến trái tim con gái nhà người ta được.
Đột nhiên, bác Triệu nghĩ ra điều gì rồi quay đầu hỏi: "Bác nhớ là cô bé này chỉ mới hai mươi nhỉ?"
Nhỏ như vậy mà ngài Trình cũng xuống tay, có phải hơi vô đạo đức không?
Quách Bác Viễn sờ mũi, chần chờ nói: "Hai mươi tuổi không nhỏ, tuổi kết hôn theo quy định cũng là hai mươi tuổi."
"Nhưng mà... Trước kia cháu từng nghe tổng giám đốc Vinh Ngu có mối quan hệ thân thiết với một nghệ sĩ của một công ty khác trong thời gian dài. Có paparazzi nói quan hệ giữa họ là người yêu nhưng chưa lộ ra ánh sáng thôi."
"Hả?" Cuối cùng Bác Triệu cũng kinh ngạc, đặt ấm nước sang một bên, bác cau mày nói: "Vậy cháu còn không đi tra xem tin này có phải sự thật không."
Lần đầu ngài Trình có ý muốn thân thiết với một cô gái, không thể để xảy ra sai lầm.
Gập sách lại, Quách Bác Viễn gật đầu, "Cháu đi tra ngay."
Một lúc sau, hai người ai làm việc nấy.
Bên kia.
Khi thảm thực vật xanh xung quanh ngày càng nhiều, cây cối cũng dần dần cao lên thì Trình Dịch đã nhận mục đích lần này.
Anh nhớ cách chỗ này mấy chục km có một khu vực lớn được bảo vệ. Trong đó có rất nhiều động vật hoang dã, phong cảnh rất đẹp, là khu bảo tồn thiên nhiên.
Trước khi xe đến đó, Cố Vân Thanh không yên tâm, cẩn thận nhéo tai Berger và Quýt dặn dò, "Lúc nữa vào đó, bọn em đừng quá phấn khích, đứng xa xa nhìn là được rồi."
Hai ven đường vây lưới sắt. Tuy chặn được người muốn đi vào, cũng chặn được mấy con động vật hoang dã to lớn muốn thoát ra, nhưng một con mèo muốn chui vào thì rất dễ dàng.
"Đặc biệt là Quýt, em cứ thấy hổ là quên hết tất cả. Chị sẽ đánh em thật đấy."
Có lẽ do màu lông trên người hơi giống nhau nên Quýt ta cứ nghĩ con hổ là họ hàng gần với nó.
Quả Quýt lắc tai, mất kiên nhẫn kêu một tiếng, "Méo!"
Nghe thấy tiếng đáp lại, Cố Vân Thanh mới buông tha cho nó.
Có lẽ do hôm nay là ngày nghỉ nên có đông người đến đây, cứ tầm 10 mét lại thấy một chiếc xe.
Ở đây có lưới sắt ngăn cản, theo quy định thì có thể xuống xe và mở cửa. Nên có rất nhiều người yêu hội họa và nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã xuống xe, lấy ghế nhỏ ra ngồi ven đường, lặng lẽ chờ đợi người mẫu của họ xuất hiện.
Trên đường đi, hay gặp vịt hoang và thiên nga, đương nhiên còn có đàn hươu ăn cỏ nhàn nhã nữa.
Không hiểu sao, Lục Lộ và Quả Quýt không hứng thú với động vật thuần hóa này.
Cho đến khi xuất hiện một con hổ lắc lư trong tầm mắt.
Nghe thấy tiếng hét của người xung quanh, khóe miệng Cố Vân Thanh co rút.
"Quả Quýt, đừng quên chuyện em đã hứa với chị."
Quýt ta nhìn cô chủ của mình, hậm hực dừng chân.
Trình Dịch thấy thế, hơi mờ mịt. Nhìn điệu bộ này của cô, hình như đây không phải lần đầu Quả Quýt gặp hổ.
Là người đầu tiên nhận ra sự thắc mắc của Trình Dịch, Cố Vân Thanh chủ động giải thích: "Nếu anh may mắn thì chút nữa anh có thể thấy... Ừm, một cảnh rất kỳ lạ, kiểu như mèo hổ nhìn nhau tha thiết."
Thật ra không chỉ Quả Quýt nghĩ vậy mà cả nhóm hổ dữ cũng thế. Mỗi lần đến sở thú, qua tấm kính, tụi nó sẽ giao lưu với nhau một tí.
Giống như Cố Vân Thanh nghĩ, sau khi con hổ lạnh lùng nhìn xung quanh đã nhanh chóng thấy con mèo Quýt ngồi xổm ngoài lưới sắt.
Do dự một lúc, rồi nó đi đến bên này.
"Quả Quýt!" Trình Dịch lo sợ, theo bản năng duỗi tay bắt lấy nhưng chỉ vồ được khoảng không.
Mèo Quýt đã chạy nhanh về hướng con hổ.
Cố Vân Thanh trợn mắt.
Cô không nên tin sự hứa hẹn của con mèo này, sao nó có thể to gan đến thế!
Hai con vật đều có hoa văn trên người đối mặt nhau qua tấm lưới sắt chắc chắn. Con hổ hành động trước, nó lè lưỡi, liếm đầu mèo ta.
Một giây sau, lão hổ mất hứng thú với mồn lèo Quýt, vẫy cái đuôi giống như roi thép rồi bỏ đi.
Biểu cảm của Quả Quýt hơi mất mát.
Nhanh chóng chạy đến, sau khi túm cổ mồn lèo, Cố Vân Thanh âm trầm mở miệng, "Chị nói với em bao nhiêu lần rồi, thật sự em không có quan hệ gì với bầy hổ!"
Lần này, nó dám tiếp cận con hổ ở khoảng cách gần như vậy!
Trình Dịch nhìn cảnh tượng cô gái hung dữ dạy dỗ mèo Quýt trước mắt, dường như cô rất lo lắng nên khuôn mặt hơi đỏ lên, không biết xuất phát từ cái gì trong lòng, anh do dự nói, "Đầu Quýt... Trọc rồi."
Lúc nãy con hổ há mồm không hề nương tay.
Tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt, Cố Vân Thanh vươn tay chạm đầu mèo Quýt.
... Bị trọc thật.
Hít sâu một hơi, Cố Vân Thanh điều chỉnh giọng nói: "Không có lần sau."
"Méo meo meo." Mèo ta ỉu xìu đáp lại.
"Lần cuối cùng? Em cảm thấy chị còn tin em được à?" Cố Vân Thanh nghiến răng.
"Em còn như vậy thì lần sau chị bảo Lục Lộ cắn em."
Im lặng trong chớp mắt, Berger luôn yên lặng bên cạch rất phối hợp sủa một tiếng, "Gâu."
Nhìn chó mèo và Cố Vân Thanh trước mặt, Trình Dịch bỗng nhiên thấy hơi buồn cười, mà anh cũng cười thật.
Cố Vân Thanh không khỏi suy nghĩ, chạy nhanh mang mèo Quýt vào xe, còn bảo tài xế đóng cửa xe. Trình Dịch nhìn biểu cảm tập trung của cô, thình lình hô lên, "Lục Lộ!"
"Hả?"
"Gâu?"
Tiếng chó kêu và tiếng người gần như vang lên cùng một lúc.
Lục Lộ nhìn Cố Vân Thanh, Cố Vân Thanh cũng nhìn nó. Hồi lâu sau, họ không hẹn mà cùng quay đầu.
"Anh gọi nó làm gì?" Cố Vân Thanh thản nhiên nói.
Biết ngay cô sẽ bình tĩnh như vậy mà...
Sau khi Trình Dịch biết được đáp án mình muốn, anh chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái. Đến lúc này, anh không còn do dự gì nữa.
"Không có gì." Anh nở nụ cười tươi, hình như nhận ra mình thất thố. Một giây sau, Trình Dịch đã nắm chặt tay thành quyền, đặt lên môi để che đi.
Cố Vân Thanh nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, trái tim bỗng hốt hoảng.
Nuốt nước miếng, Cố Vân Thanh giả vờ không quan tâm, nói: "Buổi tối, anh muốn đưa Lục Lộ về sao?"
Không biết cảm xúc bỗng nhiên cuồn cuộn của cô gái trước mắt, Trình Dịch vô thức nói: "Để nó ở chỗ em cũng được..."
Bây giờ Lục Lộ không gần gũi anh, mà Lục Lộ của anh cũng đã biến thành người rồi. Nên nếu cô thích thì cứ để cô mang đi vậy.
Sau khi tham quan sở thú, tài xế đưa họ đến nhà hàng có phong cách hoang dã bên cạnh dùng cơm trưa.
Trên đường đi, thừa dịp Trình Dịch không chú ý, Cố Vân Thanh đã nhanh chóng gửi một tin nhắn đi.
"Ba, con nghi ngờ Trình Dịch phát hiện điều gì đó. Ba nhanh chóng tra xem mấy ngày nay anh ta có gì bất thường không. Đặc biệt là chỗ Quách Bác Viễn, mệnh lệnh của Trình Dịch đều do anh ta thực hiện."
-
TH: Lý do sao Thanh Thanh lại đổi về xưng "tôi – anh" tui quên không giải thích, tập trước đến nhà Trình Dịch, tui đã để bả xưng "em" vì lúc ấy bả nịnh nọt làm mào thôi =)))) còn giờ thì về "tôi – anh" vì thực ra đến đây chắc các bạn cũng đoán được rồi... Ai mới là người động lòng trước nhỉ