Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 24: Tuyết Sơn



Tần Vũ Tinh nghe xong lời giải thích của Tiểu Vương, nói: “Chị biết rồi. Thay đồ xong sẽ ra ngoài. Đúng rồi, trên núi lạnh không?”

“Lạnh à. Đừng nhận xét mặt trời lộ ra dưới chân núi, nhiệt độ trên núi và dưới núi chênh lệch rất lớn trong ngày. Dưới chân núi có chỗ cho thuê áo bành tô. Nhưng nếu giáo sư Tần mang theo áo lông vũ là đủ dùng rồi. Nếu như có đồ ăn vặt thì có thể đem theo. Độ cao của núi rất cao, thiếu dưỡng khí sẽ cảm thấy mệt mỏi. Tính ra chocolate là tốt nhất, trên núi bán rất mắc, có thể mua dưới chân núi một ít.”

“Được rồi, tôi đã biết.” Tần Vũ Tinh đóng cửa lại, vào phòng vệ sinh soi gương chải đầu. Cô dùng lượt chải tóc bới lên, tách ra làm hai, kẹp lại bằng kẹp tóc bươm bướm. Lo lắng thời tiết trên núi rét lạnh, cô chọn một bộ quần áo com lê bằng nhung màu hồng nhạt, sau đó phủ thêm một lớp áo lông vũ màu đen, toàn thân có vẻ gọn gàng linh hoạt, phong cách nhẹ nhàng thoải mái.

Tần Vũ Tinh mím môi, thoa lên một lớp son môi màu đỏ chói. Cô sinh ra đã trắng bốc, lộ ra đôi môi mọng ướt hồng hồng. Cô nhìn chằm chằm thỏi môi son, ngớ người ra một lát. Thật đã nhiều năm rồi, cô không dùng tới màu son đỏ như thế này.

Từ khi còn bé, gia thế và học tập của Tần Vũ Tinh đều tốt, cô luôn luôn sống trong tự tin. Tính cách phô trương, luôn làm lãnh đạo, thích quản chuyện này chuyện kia khiến có nhiều người không thích.Nhưng lúc đó bản thân chả sợ cái gì, lần đầu tiên tham gia làm người lĩnh xướng trong cuộc thi đấu ca hát Tháng Năm Đỏ*, chẳng những cô len lén dùng son môi màu đỏ tươi của mẹ, mà còn cố ý thoa phấn lên mặt.

*Tháng Năm Đỏ làm một lễ hội tháng 5 ở Trung Quốc, tưởng nhớ trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc trong lịch sử, có liên quan nhiều với chiến tranh cách mạng.

Cô vẫn cho rằng mình là một người con gái rất ưu tú, độc nhất vô nhị. Mặc kệ bề ngoài vẫn còn chưa bộc phát, thậm chí gia thế, có mấy ai dám so sánh với cô? Nhưng hết lần này đến lần khác, bản thân lại gặp trúng khắc tinh… Thua một cách thảm hại, đến nổi tự cho mình là đúng, làm ra chuyện tổn thương người khác, tạo thành kết quả không thể nào cứu vãn nổi.

Lúc ban đầu cô cũng thờ phụng Cơ Đốc Giáo vì muốn chuộc lại lỗi lầm…

Tất cả chuyện cũ, không dám quay đầu.

Tần Vu Tinh khẽ thở dài. Sự tự tin tuyệt đối phát triển thành sự nhát gan cực độ, dần dần đánh mất bản thân. Rốt cuộc cô muốn cuộc sống như thế nào? Hay có thể nói rằng, cô có còn tư cách lựa chọn làm lại từ đầu hay không?

Thùng thùng thùng…

Tiếng đập cửa lại vang lên, Tần Vũ Tinh xách giỏ đi ra mở cửa nói: “Tiểu Vương…”

Cô ngớ người ra, đập vào mắt chính là Hạ Thiên, trên mình phủ một chiếc áo lông vũ theo kiểu Mông Cổ, đội cái nón NY màu đỏ. Khăn quàng cổ sọc ô vuông màu xám quấn quanh khuôn mặt, chỉ lộ ra ánh mắt có vài phần trêu chọc.

“Tiểu Vương đâu?” Tần Vũ Tinh ngó dáo dác.

“Tôi bảo cô ta về rồi.” Hạ Thiên nói trắng ra: “Đi chưa? Xe dưới lầu, có tài xế.”

“Ai bảo con bé đi?” Tần Vũ Tinh liếc nhìn Hạ Thiên.

“Tôi.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Một chiếc xe cáp chỉ có thể ngồi được hai người. Nếu cô ta đi nữa thì phải ngồi chiếc sau, tốn thêm của em một phần tiền, cần gì chứ? Tôi đã tới Lệ Giang nhiều lần, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em hôm nay. Hơn nữa, tôi miễn phí.”

. . . . . .

Anh híp mắt, khóe môi tươi cười. Bộ mặt này rơi vào mắt của Tần Vũ Tinh, chính là không biết xấu hổ!

Tần Vũ Tinh không thèm phản ứng, đi ra xe với anh, hỏi: “Anh chụp quảng cáo xong rồi?” Cô nhớ rõ trợ lý Lý nói cảnh cổ trang cần phải xây lên.

“Ừ, cũng không có quy định vai nam chính mấy ngàn năm về trước phải giống với nam chính hiện đại mà!” Hạ Thiên miễn cưỡng nói.

Tần Vũ Tinh mở cửa ngồi phía trước, phát hiện hàng ghế đã có hai người ngồi, vì thế cô đóng cửa lại ra phía sau. Hạ Thiên đương nhiên là ngồi bên cạnh cô, nói: “Em nguyện ý chụp quảng cáo sao? Thật ra thì nữ chính bị đổi hết rồi.”

“Đổi đi?”

Hạ Thiên gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, nói: “Tôi cảm thấy em mới thật sự thích hợp.”

Tần Vũ Tinh sửng sốt nói: “Cho nên anh khiến người ta bị đuổi đi? Giống như Tiểu Lý?”

Hạ Thiên ngớ người ra, giống như đã quên Tiểu Lý là ai. Suy nghĩ một hồi, anh giải thích: “Tối hôm qua trở về khách sạn, có người đã vào phòng của tôi.”

Tần Vũ Tinh thấy anh giải thích nghiêm túc, hỏi: “Gặp trộm rồi hả?”

“Ừ.” Hạ Thiên gật đầu giống như có chuyện lạ, nói: “Trộm hái hoa…”

“Phốc… thiệt hay giả?” Tần Vũ Tinh nhịn không được, nở nụ cười.

“Gạt em làm gì? Tôi rất thông minh, sau khi mở cửa ra liền đóng cửa lại.”

“Như vậy cũng được? Anh không vào phòng để xác định có người trong phòng hay sao?” Tần Vũ Tinh trợn mắt.

Hạ Thiên nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm nói: “Trong nghành nghề của chúng tôi, thật ra phương diện điều tra đã hoàn mỹ lắm rồi. Em có biết hiện giờ bọn chó săn chuyên nghiệp cỡ nào không? Vì muốn tìm bằng chứng tôi và Thẩm Huy lên giường với nhau, bọn họ tra ra được hành trình của tôi, rồi đặt phòng sát bên để tối mò qua! Có một lần đụng phải hệ thống báo động, kéo cả cảnh sát xuất hiện đấy…”

“Nói mau, làm sao anh phát hiện được?” Tần Vũ Tinh không kiên nhẫn, xen vào nói.

Hạ Thiên buồn cười nhìn cô, nói: “Thật ra có rất nhiều phương pháp. Lần này tôi không mang theo đồ nghề, nên thả cọng tóc trên tấm thảm bên trong cửa phòng. Tóc rất nhẹ, nếu cửa mở ra thì vị trí tóc sẽ bị thay đổi.”

Tần Vũ Tinh nhíu mày, hỏi: “Cuộc sống của anh thật không bình thường. Còn có cả đồ nghề?”

“Ừ. Thời đại thay đổi, có một loại mật mã nhận dạng vân tay. Trước khi đi ra ngoài, dùng tay của mình nắm lấy núm cửa, dùng mật mã nhận dạng quét qua một chút, là một loại màu sắc, ví dụ như màu đỏ. Lúc trở lại thì quét lại một lần nữa, nếu không có ai thì vân tay bao trùm vẫn là màu đỏ, nhưng nếu có người có ý đồ mở cửa thì vân tay sẽ biến thành màu khác. Nếu là có nhiều vân tay chồng chất thì sẽ biểu hiện kiểu khác.”

Tần Vũ Tinh trề môi dưới, nói: “Vì phòng ngừa bị người ta quyến rũ, anh có đủ mọi cách...”

Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, cười giỡn nói: “Thủ thân nhiều năm thật không phải dễ dàng.”

“Ha ha, thiệt hay giả?” Tần Vũ tinh nhìn anh nói chuyện có vài phần nghiêm túc, cô bật hỏi mà không hiểu vì sao: “Vì sao anh lại thủ thân?”

“Vậy còn em?” Hạ Thiên nhíu mày nói: “Tôi không tin Từ Trường Sinh đã chạm qua em.”

Hạ Thiên lại đâm vào chỗ đau của cô. Tần Vũ Tinh hất mặt lên, khinh thường nói: “Anh làm sao biết được tôi không có ai khác trước Từ Trường Sinh?”

“Có sao?” Đột nhiên Hạ Thiên nhích tới gần cô, nghiêm túc hỏi: “Có không?”

“Anh… Anh tránh xa tôi một chút đi!” Tần Vũ Tinh cả giận nói, cơ thể lui về phía sau. Hạ Thiên vừa mới tới gần cô, cô đã cảm thấy cả người nóng rang, tim đập rộn lên, chẳng hiểu sao đỏ mặt.

Thật lâu sau, cô rầu rĩ nói: “Không có!” Tuy có chút mất mặt, nhưng quả thật người đàn ông duy nhất cô có quan hệ là Từ Trường Sinh.

“Ha ha…” Đột nhiên giọng nói đang buồn bực của Hạ Thiên trở nên vui vẻ: “Vì sao em lại bực tức làm gì? Chẳng lẽ con gái thiếu kinh nghiệm là chuyện xấu sao? Có cần phải khó mở miệng như vậy không?”

Tần Vũ Tinh cau mày, không muốn nói tiếp. Chủ yếu chính là lúc nào Hạ Thiên cũng châm chọc cô về chuyện Từ Trường Sinh không thích cô. Đối với một người con gái, trước mặt soái ca mà tự thừa nhận mình không có giá trị, có phải là chuyện mất mặt lắm không?

“Thật ra, một người không ưu tú, hay ưu tú và tần số anh ta yêu thích em không hề liên quan với nhau.” Hạ Thiên an ủi cô.

“Vậy chứ có quan hệ như thế nào?” Tần Vũ Tinh tức giận đáp trả.

“Chất lượng! Giống như tôi nè, hẳn là có thể chồng chất tới đỉnh.”

… Tần Vũ Tinh quay đầu buồn bực, nở nụ cười, nói: “Anh cho rằng anh là nhân dân tệ hả? có thể xếp chồng.”

“Trước kia tôi không có người theo đuổi.” Hạ Thiên tùy ý nói.

“Thật à?” Tần Vũ Tinh không tin, nhìn anh nói: “Trước kia mà anh nói hẳn là rất nhiều năm trước.”

“Ừ, mười lăm, mười sáu tuổi.”

“Không thể nào.” Tần Vũ Tinh lắc đầu, nói: “Anh giỏi giang không thua ai, vóc người lại cao ráo, làm sao lại không có ai thích?”

Hạ Thiên nở nụ cười, mắt nheo lại, lộ ra ánh sáng dịu dàng, hình như đang nhớ tới chuyện gì, nói: “Bởi vì nghèo, không có tiền. Con gái nhìn mình nhiều một chút là cảm thấy dư thừa.”

Tần Vũ Tinh nhớ tới lúc có người tám chuyện Hạ Thiên, nói rằng về phương diện tiền bạc, anh ta rất kỳ lạ. Chắc hẳn đã từng khó khăn, cô nhi mà, có thể bình an lớn lên đều dựa vào viện phúc lợi giúp đỡ.

“Sau đó lại càng không được xem như là một đứa trẻ ngoan.”

“Không được xem như đứa bé ngoan?” Tần Vũ Tinh kinh ngạc hỏi.

“Chính là đứa trẻ hư.” Hạ Thiên thản nhiên nói. Từ đầu tới cuối, anh đều quan sát phản ứng của Tần Vũ Tinh.

Tần Vũ Tinh nhún nhún vai, nói: “Chỉ có mấy cô bé mới lớn mới có thể nhận định đó là chuyện xấu. Trưởng thành rồi sẽ nhận thức gương mặt của anh.”

“Có lẽ…!” Hạ Thiên lên tiếng trả lời: “Cho nên như thế mới không có người thích tôi. Thật ra tôi và Thẩm Huy không giống như người ta đồn đại. Cậu ấy và tôi cùng nhau lớn lên trong viện phúc lợi. Sau này Nhị Hoàn bị phá bỏ và chuyển đi nơi khác, sau chín năm giáo dục phổ cập, chúng tôi đều bị người của viện phúc lợi yêu cầu rời đi. Thi trung học không đậu, do tiền học phí rất cao, mọi người rủ nhau trở thành côn đồ.”

Tần Vũ Tinh thấy tốc độ nói chuyện của anh ổn định, cũng không biểu lộ tình cảm dao động quá kích, rất kiên định.

“À, vậy thì tại sao nhóm người các anh lại đi Thâm Quyến? Thẩm Huy cũng từ Bắc Kinh mà.”

“À, cậu ấy là kết quả ngoài ý muốn của một lần đi công tác ở Bắc Kinh. Bất quá quả thật đi Thâm Quyến chỉ tình cờ, cuối cùng cũng là may mắn đã đi Thâm Quyến. Nói ra em có thể cảm giác khó tưởng tượng, lúc đó chúng tôi làm sai một việc, rất hoảng sợ, liền mua một vé xe lửa, tùy tiện leo lên một chuyến tàu có hành trình dài nhất, một đường xuôi Nam. Ý nghĩ lúc đó rất đơn giản, không biết một chút cơ bản luật pháp, muốn trốn, trốn càng xa càng tốt…”

"Các anh. . ." Bỗng nhiên Tần Vũ Tinh không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Các anh làm sai chuyện gì?”

Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười, nói: “Tôi nói tôi hại chết người, em có sợ không?”

Toàn thân Tần Vũ Tinh lạnh ngắt, cả người nổi da gà lên.

“Chọc em chơi thôi, làm gì có chuyện lớn như vậy.” Hạ Thiên thản nhiên nói. Anh tự thuật hết sức tỉnh táo, nhưng kỳ lạ ở chỗ là Tần Vũ Tinh cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, nên lựa chọn im lặng, không lên tiếng.

“Tôi sẽ không làm hại em.” Hạ Thiên nói.

“Ừ.” Tần Vũ Tinh ừ cho qua chuyện, chỉ vào cảnh vật bên ngoài, nói: “Anh xem, sắp tới rồi.” Cô mở cửa sổ ra, nói: “Còn tưởng là Tuyết Sơn lớn gì, không ngờ chỉ là đỉnh núi đầy tuyết.”

Hạ Thiên chậm rãi ừ một tiếng, từ đầu tới cuối ánh mắt không rời khỏi mặt cô.

“Đến rồi!” Tần Vũ Tinh lên tiếng nói, giống như tự cho mình thêm can đảm, hóa giải không khí ngột ngạt. Hạ Thiên chạy đi mua vé, hai người tới chỗ xe cáp ngồi. Nhìn xe cáp trang bị đầy đủ sáu người, Tần Vũ Tinh tức giận liếc Hạ Thiên một cái, hỏi: “Không phải có người nói xe cáp chỉ có thể ngồi hai người hay sao?”

“Hả?” Hạ Thiên giả ngu.

Bên trong xe cáp chỉ có hai người bọn họ, anh tháo khăn quàng cổ xuống, hít sâu vào một hơi, khóe môi cong lên một cách đẹp mắt.

Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười mê hồn của anh. Đối diện với cặp mắt đen như mực kia, cô vội vàng quay đầu đi, trên mặt nóng rang, giả đò như không thấy gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.