Mục Vũ Sâm nhìn cô,
nhẹ giọng nói: “Có một số việc, không biết chân tướng có lẽ còn tốt hơn. Tô Tiểu Mộc cho rằng tất cả đều là lỗi của em, em ấy không rõ ràng lắm
chuyện của Hứa Gia Kỳ. Hứa Gia Kỳ cũng không ngờ gặp chuyện rắc rối, tự
nhiên khi không Từ Y Y lại bị Trần Hi hãm hiếp. Chuyện này hoàn toàn
không thể tưởng tượng được.
“Đúng rồi, hai tên côn đồ ra sao?” Tần Vũ Tinh hỏi: “Bọn họ bị Trần Huy đánh phải không?”
“Ừ, lúc đó Trần Hi rất ác độc. Em chưa từng hỏi mẹ em chuyện lúc đó xử lý ra sao à?”
Tần Vũ Tinh ngẩng người ra, nói một cách yếu ớt: “Nếu không phải hôm nay
gặp lại anh, em hoàn toàn không nghĩ tới nhắc lại chuyện này.”
“Em không dám đối mặt không có nghĩa là câu chuyện không tồn tại. Ai cũng
không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này. Anh đã từng nghĩ rằng cả đời này
cũng không thể tha thứ cho em. Nhưng cho đến hôm nay, anh lại cảm thấy
tất cả đều trở nên không quan trọng. Cũng may là những người năm đó hiện giờ cũng không tệ, như vậy đã đủ lắm rồi.”
“Cám ơn anh.” Tần Vũ
Tinh hít hít mũi, không hiểu sao rất khó chịu. Cô nhìn Mục Vũ Sâm, mắt
ửng hồng nói: “Cám ơn anh.” Có đôi khi tha thứ một người còn khó hơn oán hận họ.
“Ha ha, không có trở ngại chính là hồi ức, không qua được chính là tuổi trẻ. Nghĩ thông suốt là được.”
Tần Vũ Tinh và Mục Vũ Sâm nhìn nhau cười. Cô không nghĩ tới có thể hóa giải một khúc mắc dễ dàng như vậy. Có đôi khi theo quán tính, chúng ta luôn
quan trọng hóa vấn đề. Nói dối, lừa gạt, tự cho là đúng để che lấp… lại
không đường đường chính chính nói chuyện. Trên đời này chưa từng có lỗ
trũng nào không thể không lấp được.
Đau khổ hôm nay, hôm sau trở
thành chuyện của ngày hôm qua, sang năm mới chính là chuyện cũ năm
trước, mười năm sau ai còn nhớ rõ?
Hai người cười cười nói nói về đến nhà, cả bốn người cùng nhau dùng bữa.
Sau khi Lam Nhiễm ra về cùng với con trai, mẹ Tần nhìn bóng lưng họ rời đi, nhắc nhở con gái: “Lam Nhiễm cũng là bạn già của mẹ, thật ra con gả cho Mục Vũ Sâm là chuyện tốt.”
“Mẹ!” Tần Vũ Tinh không nói tiếp,
nhìn bà một hồi rồi nói: “Mẹ thích ảnh như vậy thì mẹ gả cho người ta
đi. Chuyện tình cảm không phải là mua này bán nọ, có thể công khai liếc
mắt một cái rồi định giá. Hai người cần có cảm giác với nhau, còn phải
nguyện ý vì đối phương đi thỏa hiệp!”
Mẹ Tần nhíu này: “Mẹ cần con dạy mẹ chuyện hôn nhân à? Mẹ đã ăn qua bao nhiêu muối rồi?”
….. Chuyện khỉ này và ăn muốn có quan hệ gì chứ!?
“Con đây là thái độ gì? Không phải lúc trước con thích Mục Vũ Sâm sao? Còn
có bản lĩnh tìm người dạy dỗ bạn học!” Mẹ Tần hét lên.
Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, nhíu mày nói: ‘Đúng rồi, mẹ, mẹ còn nhớ người thanh niên con mướn không?”
Sắc mặt mẹ Tần rõ ràng không thay đổi, co quắp hỏi: “Làm gì?”
“Không có, chỉ là hỏi chút thôi. ₰lԐ₰quý₰đôn₰Tình huống lúc đó của bọn họ ra
sao?” Dựa theo lời nói của Mục Vũ Sâm thì bị đánh rất thảm.
“Con có bệnh à!” Đột nhiên mẹ Tần la lên: “Chuyện của bọn côn đồ con cũng muốn quản?”
“Con chỉ cảm thấy ngại thôi. Lúc đó nói hay lắm, xong việc sẽ trả thù lao, cuối cùng vậy mà con cũng không trả.”
Mẹ Tần tức giận liếc cô một cái: “Con khỏi cần lo. Mẹ đã cho bọn họ một khoản tiền rồi.”
Tần Vũ Tinh sửng sốt: “Mẹ đã gặp qua bọn họ?”
“Vớ vẫn! Bạn học con bị hãm hiếp đấy! Đã lập hồ sơ, nếu khai ra con thì đời này con đã tiêu tùng rồi, biết không? Cứ bắt mẹ phải lo lắng! Nhưng gặp chuyện không may chính là Từ Y Y, không phải là Tô Tiểu Mộc. Con chính
là tìm người giáo huấn Tô Tiêu Mộc. Cho nên liên quan tới chuyện này
cũng chỉ có hai tên nhóc kia thôi. Đương nhiên nếu phải đào sâu ba thước để móc người ra mẹ cũng sẽ làm, loại trừ hậu hoạn!”
Tần Vũ Tinh nhìn ánh mắt sắc bén của mẹ, lo lắng hỏi: “Mẹ không làm ra chuyện giết người phóng hỏa chứ?”
“Chuyện này quan trọng sao? Đây là thời đại gì rồi?” Mẹ Tần bĩu môi, nói: “Đối
phó với người nghèo chỉ có một biện pháp, đó chính là tiền. Mẹ cho bọn
họ một khoản tiền, còn giúp bọn họ mua vé xe lửa, tống người đi rồi.”
“À.” Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, không muốn tiếp tục hỏi nữa.
“Chỉ là nhìn bộ dạng của họ lúc đó rất thảm, bị đánh nhìn không ra mặt mũi.
Thế hệ này các con đều là con một, mấy đứa nhỏ ẩu đả với nhau thành ra
thế này thì mẹ không thể giải thích được vì sao. Bọn họ không biết người Từ Y Y tố cáo là Trần Hi, còn tưởng rằng mình đã gây ra đại họa. Mẹ hỏi bọn họ muốn bao nhiêu tiền, họ nói một ngàn. Mẹ cảm thấy quá ít, nên
cho một vạn. Một vạn tệ năm đó rất lớn, con không cần cảm thấy mình
thiếu nợ ai. Chuyện này nên bỏ qua hoàn toàn, không cần nghĩ tới ảnh
hưởng cuộc sống của mình.”
Tần Vũ Tinh đóng mắt lại, ừ một tiếng, trở lại phòng mình.
"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh."
Tần Vũ Tinh mới nằm trên giường thì điện thoại không ngừng vang lên.
【Nhớ em quá ^_^】
【Nghĩ tới em… đang làm gì đó? o(n_n)o】
【Nghĩ tới em nghĩ tới em nghĩ tới em. . . : (】
Hạ Thiên nói nhảm giống như phát thanh tin tức vậy. Tần Vũ Tinh cũng không phát hiện được khóe môi của cô đang cong lên, cổ họng phát ra tiếng
cười khanh khách.
Cô hạ thấp giọng, nói: “Ở đây, trong phòng.”
【Trên giường?】
【Muốn anh không sao?】
【Anh trèo tường nhé?】
【Anh đang suy nghĩ gần nhà em có ai cho mướn nhà…】
【Mướn một căn ở góc ngoài lầu ba là tốt nhất. Mỗi ngày thức dậy có thể dùng ống nhòm nhìn em.】
【Ngủ không cho kéo rèm cửa sổ.】
Hạ Thiên tiếp tục nói nhảm.
Tần Vũ Tinh cười một cách ngây ngô, thấp giọng trả lời: “Khu biệt thự không có nhà trọ. Khu nhà trọ gần nhất cách đây một con đường, anh nhìn thấy
cái rắm gì chứ!”
【Không sao, đúng góc độ rồi thì anh có thể tưởng tượng.】
【À, mái tóc mềm mại của em…】
【Ngực…】 Hạ Thiên thêm vào một đống hình trái tim và khuôn mặt tươi cười.
【Cút!】 Tần Vũ Tinh trả lời bằng một hình mặt quỹ đá cầu.
【Đầu năm mới mà phải ở nhà buồn hiu vậy sao? Mới vừa rồi anh mới thấy phiếu
đoàn cấu giảm giá ở chỗ trượt tuyết có suối nước nóng, đi không?】
Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm mấy chữ tiếng Trung mà Hạ Thiên dùng, có chút dở khóc dở cười.
Không biết vì sao hai chữ ‘đoàn cấu’ đi kèm theo với Hạ Thiên thật sự là không được tốt lắm.
【Không ngờ có ngày phải dùng đến cái này.】 Tần Vũ Tinh chế nhạo anh.
【. . . . . . 】 Hạ Thiên viết: 【Anh sai rồi. Thói quen của anh… Nhưng không thể làm như vậy đối với em được!】
【Đi đi. Ngày mai đi. Nhất định sẽ có vé gốc.】
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, lên tiếng nói: “Đã có phiếu ‘đoàn cấu’ rồi thì mua phiếu giá gốc làm cái gì?”
Hạ Thiên trả lời liền:【Có tiền, tùy hứng!】
Hì hì, Tần Vũ Tinh không nhịn được, cạc cạc cạc cười lên vui vẻ.
“Cậu con gọi điện thoại tới, tối nay mẹ về nhà mẹ, con có muốn đi thăm bà Ngoại con không?”
Tần Vũ Tinh do dự một chút rồi nói: “Thời gian này con nên ở trong nhà thì tốt hơn.”
Mẹ Tần sửng sốt, gật đầu nói: “Ừ, nên xử lý im lặng thôi. Đỡ cho con khỏi bị bọn họ chất vấn, một mình mẹ là đủ rồi.”
. . . . . .
Mẹ Tần trang điểm xong thì đi ra cửa. Tần Vũ Tinh quay đầu lại nhìn điện
thoại di động, lại có hơn chín mươi tin nhắn chưa đọc. Ngoại trừ một số
tin nhắn an ủi của đám bạn thân, 60 tin nhắn còn lại đều là của Hạ
Thiên.
“Anh không mỏi tay à?” Tần Vũ Tinh gởi đi một thông điệp tiếng nói.
“Đi đâu rồi? Đột nhiên không nói chuyện : (” Hạ Thiên ấm ức giống như nổi giận.
Tần Vũ Tinh im lặng, nói: “Mẹ em đang la em mà.”
“Khỉ gió, dám la em à?” Hạ Thiên làm ra vẻ bộ dạng ‘bất mãn’.
“Vậy thì sao?” Tần Vũ Tinh tức giận nói.
“… La em cái gì?”
“Bà phải ra khỏi nhà.”
【La hay!】 Hạ Thiên gởi tới một bộ mặt tươi cười đáng khinh, nói: “Có phải lần này anh có thể đi vào từ cửa chính không hả?”
Tần Vũ Tinh bẻ bẻ cổ, dùng kênh thoại: “Nhưng nhà em có máy theo dõi.”
【. . . . . . 】
【Này, nói chuyện ngày mai trước, anh lái xe tới đón em?】
【Chuyện gì ngày mai?】 Tần Vũ Tinh lờ mờ phát giác ra.
【! ! ! 】
【Trượt tuyết đó! Thuận Nghĩa , anh đã mua vé rồi.】
【Đầu năm tìm vé khuyến mãi trên mạng rất khó. Có một người còn đòi ít nhất 95%, bị anh mắng cho một trận!】
Tần Vũ Tinh không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Không có dụng cụ trượt tuyết có sao không?”
【Giá vé tính luôn dụng cụ trượt tuyết!】
【Lầu sau đi Thụy Sĩ sẽ mua một bộ!】
【Thật ra thì em không biết trượt tuyết…】 Tần Vũ Tinh xấu hổ.
【Vậy càng tốt】 Hạ Thiên gởi tới khuôn mặt tươi cười.
【Nếu không thì đi
biển trước? Xin thị thực đảo Bali, Maldives lại không cần thị thực. Sau
đó chờ đến tháng 3, tháng 4 thì đi Nhật Bản, coi hoa Anh Đào】
Chỉ trong nháy mắt, theo còn chưa kịp thì lại trở thành du lịch nhiều quốc gia rồi…
"Reng reng reng." Điện thoại vang lên, Tần Vũ Tinh vừa nhảy xuống giường,
nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, gởi một thông điệp tiếng nói: “Em đi nghe
điện thoại!”
Hạ Thiên cười thầm, gởi tới một cái ngón cái, viết:【Đã biết trước khi đi nên nói một tiếng rồi!】
【 Đức hạnh! 】 Tần Vũ Tinh đáp trở lại.
Cô nhìn điện thoại, ngạc nhiên nói: “Mẹ, mẹ quên mang đồ à?” Vừa đi ra cửa vừa nghe điện thoại.
“Mẹ không quên đồ. Là dì Ba của con. Dì đưa cho mẹ chiếc áo lông cừu, bên trong túi có ba bao lì xì quên lấy ra rồi.”
“Hả, làm sao bây giờ?”
“Bây giờ dì con cũng về nhà cha mẹ, tính là để lì xì cho mấy đứa cháu.”
“Nếu không thì để con đưa qua cho dì, dù sao con cũng rãnh mà.”
“Vậy thì không cần thiết. A Nhiễm đã đưa bao lì xì cho mấy đứa nhỏ rồi. Mẹ
chỉ muốn cho lấy ra xem bao nhiêu, sau đó chuyển tiền qua cho dì Lam con là được rồi. Mẹ nghe A Nhiễm nói cái gì tiền thanh toán đó, mẹ không
hiểu, con mở ra đi.”
“Dạ được.”
Tần Vũ Tinh tắt điện
thoại, đi xuống lầu mở túi ra, móc ra bao lì xì. Tổng cộng có ba cái,
mỗi cái 600 đồng, tổng cộng là 1800 đồng. Không bao lâu sau, mẹ Tần gởi
cho cô một trương mục, cô đưa vào tài khoản thanh toán, phát hiện là tên của Mục Vũ Sâm.
Bấm nút chuyển khoản, xong.
Sau khi làm xong, trở lại giường, quả nhiên là hơn 100 tin nhắn.