Lý Bát Dạ ôm Hứa Bội về căn phòng của hắn trên Cô Phong.
- Ah.
Vừa vào phòng, Hứa Bội tỉnh dậy thét lên. Hai người dán sát vào nhau, thân thể Hứa Bội nằm trên người Lý Bát Dạ. Hứa Bội thất kinh giãy giụa. Thế nhưng tựa hồ nàng có chút sợ Lý Bát Dạ, nàng ngừng cựa quậy, co người lại.
Lý Bát Dạ bật cười, chính mình có điểm dọa người vậy sao?
Lúc này, thiếu nữ Hứa Bội đang mặc quần áo dài, vây lại thắt lưng nhỏ bé, bờ mông no đủ, khuôn mặt trắng mịn, đôi lông mày như lá liễu, chỉ nhìn sơ qua hiện lên một loại mị ý yếu đuối. Tuy rằng nàng không tươi đẹp động lòng người giống như Lý Sương Nhan, thế nhưng cũng có thể coi như giai nhân hiếm thấy. Đặc biệt là tóc nàng hơi rối, trên người có vài vết bầm tím cộng thêm biểu tình nhu nhược kia, không khỏi khiến người khác sinh ý niệm thương xót.
Lý Bát Dạ ung dung tự tại, hắn bình thản ngắm nhìn Hứa Bội.
Hứa Bội nhìn nam tử còn nhỏ tuổi hơn so với chính mình, trong lòng cũng có rất nhiều suy nghĩ rối rắm.
Khi nãy hắn còn hung ác như vậy, bây giờ lại ôm nàng vào lòng, Hứa Bội không kiềm lòng được liếc mắt xem kỹ thiếu niên trước mặt.
Khuôn mặt bình thường không nổi bật, nhìn mặt mày chẳng có chỗ hấp dẫn, tối đa nhìn thuận mắt. Nhưng xem kỹ, chiêm nghiệm khuôn mặt bình thường này sẽ phát hiện khí chất ung dung, dù cho trời sụp đất nứt hắn vẫn thản nhiên, dường như trên đời không có chuyện gì có thể lay động hắn. Rất mê người.
Vẻ ngoài của Lý Bát Dạ tràn đầy bình tĩnh tự tin, sâu bên trong có khí chất bao trùm cửu thiên. Lại nhìn vào đôi mắt Lý Bát Dạ, liếc mắt một cái thì không thấy có chỗ xuất chúng, nhưng xem kỹ, ngẫm lại sẽ thấy đôi mắt sâu tựa biển cả, sâu không lường được, có sức hấp dẫn vô hạn. Nhìn chăm chú vào mắt Lý Bát Dạ sẽ bị hắn hút mất. Đôi mắt như có ma lực vô cùng, khi ngươi chú ý đến đôi mắt này bất phàm, khi ngươi bị đôi mắt đó hút hồn, khi đôi mắt kia chiếm lấy ngươi, đôi mắt như nuốt trọn ngươi, làm ngươi rơi vào trong đó không thể từ rút ra.
Trong khi Hứa Bội quan sát kỹ Lý Bát Dạ thì giọng nói nhàn nhã vang bên tai nàng:
- Ta biết ta vô cùng hấp dẫn nhưng nàng đừng nhìn đến không chớp mắt như vậy.
Nghe Lý Bát Dạ nói thế làm mặt Hứa Bội đỏ rực, sắc hồng chạy tới bên tai, mặt nóng ran. Nàng xấu hổ cúi đầu, không có can đảm nhìn Lý Bát Dạ một cái.
Lý Bát Dạ đành lắc đầu, cười cười. Đi tới ngồi trên giường, đặt Hứa Bội ngồi xuống.
Lý Bát Dạ cũng ngồi một bên, thủ đan điền, tinh thần bình thản, chậm rãi điều tức, bắt đầu tu luyện.
Hứa Bội khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nàng cảm thấy chính mình vừa rồi rất mất mặt.
Hứa Bội hỏi:
- Ngươi đang làm gì?
Tuy Lý Bát Dạ đang tu luyện nhưng không nhắm mắt dưỡng thần, tư thái rất là tùy ý.
Lý Bát Dạ cười nói tán gẫu:
- Ta đang tu luyện.
- Ngươi mà cũng tu luyện?
Ngẫm lại mới rồi mình rụt rè trước mặt Lý Bát Dạ, Hứa Bội hơi ngạo kiều, nàng vẫn hận hận hắn đánh đập mình. Vì vậy nghe Lý Bát Dạ nói tu luyện, Hứa Bội không kiềm được mở miệng châm biếm:
- Một phàm thể, phàm mệnh tu luyện làm gì?
Phút chốc bốc đồng khiến Hứa Bội nói ra lời như thế. Nhưng nói xong nàng thầm hối hận, nàng cảm thấy mình không nên nói vậy, cảm thấy mình đã quá nặng lời. Hứa Bội bỗng sợ Lý Bát Dạ sẽ giận vì chuyện này.
Nhưng lòng kiêu ngạo nho nhỏ đó làm Hứa Bội không phục, khiến nàng không nguyện ý dễ dàng cúi đầu, cho nên nàng nhìn Lý Bát Dạ chằm chằm. Thật ra trong lòng nàng đã hối hận, nhưng nàng không cúi đầu, nàng cắn môi kiên trì nhìn Lý Bát Dạ đăm đăm.
Lý Bát Dạ không tức giận, không quát nạt Hứa Bội. Hắn chỉ cười, hờ hững nhìn nàng, thản nhiên xem ngoài khung cửa sổ. Hắn đưa Hứa Bội về bởi vì hắn đang thiếu một cái thị nữ ấm phòng. Hứa Bội thông minh tinh tế như vậy nên hắn bắt nàng về dùng tạm.
Lúc này, Hứa Bội vô cùng hối hận, nàng hối hận mình không nên nói lời như vậy. Nàng ước gì Lý Bát Dạ chửi mình một trận còn dễ chịu hơn. Nàng muốn bước đi ra bên ngoài luôn nhưng hai chân cứ dính xuống đất, không sao bước đi được.
Hứa Bội thà rằng bây giờ Lý Bát Dạ lớn tiếng mắng chửi chính mình chứ không muốn thấy thái độ hờ hững đó. Thái độ bình thản của Lý Bát Dạ làm nàng sợ, như thể nàng vừa đánh mất cái gì, hoặc sợ những điều này chẳng đáng gì trong lòng Lý Bát Dạ.
Mới rồi Hứa Bội còn chút can đảm giận dỗi Lý Bát Dạ, làm bộ làm tịch. Nhưng bây giờ nàng không còn can đảm nữa, nàng cúi đầu thật thấp, nhìn mũi chân của mình.
Lý Bát Dạ vẫn không giận, hắn vẫn hờ hững nhìn ngoài cửa sổ.
Lý Bát Dạ càng không nói chuyện, không lên tiếng Hứa Bội càng sợ hãi, tinh thần hốt hoảng, mũi cay cay.
- Ta... Ta... Ta mới rồi không... Không có... Không có ý đó.
Khó khăn lắm Hứa Bội mới phồng má lên, can đảm khẽ nói:
- Ta... Ta... Ta không... Không phải khinh thường ngươi, là... Là... Là ta không đúng!
Cuối cùng, Hứa Bội nhận sai trước, nàng không biết mình bị gì nữa, chợt như bị ma ám, đột nhiên rất sợ hãi, vô cùng sợ Lý Bát Dạ không thèm nhìn nàng nữa. Trong lòng nàng không muốn mất đi thứ như vậy.
Bây giờ chỉ cần Lý Bát Dạ không tức giận, giờ này khắc này dù bắt Hứa Bội làm gì nàng cũng chịu.
Khi Hứa Bội cúi đầu nhận sai thì Lý Bát Dạ lấy lại tinh thần, thật ra hắn không tức giận vì lời nàng nói, hắn không hẹp hòi như vậy.
Chẳng qua câu nói của Hứa Bội làm Lý Bát Dạ nhớ tới khi còn là công nhân nghèo, nên hắn mới ngây người nhìn cửa sổ.
Lúc này, Lý Bát Dạ lấy lại tinh thần, nghe Hứa Bội ăn năn thì mỉm cười ngắm nàng.
Lý Bát Dạ chậm rãi nói:
- Lại đây.
Hứa Bội như nhập ma, Lý Bát Dạ nói gì nghe nấy, hắn nói một câu nàng không dám cãi, cũng không muốn cãi lại. Nàng cúi đầu đi đến trước mặt Lý Bát Dạ.
Nên biết Hứa Bội tu vi không tệ, đặc biệt trong thế hệ trẻ nàng là thiên tài được coi trọng. Hiện tại, ở trước mặt Lý Bát Dạ tay trói gà không chặt thế nhưng nàng ngoan như một tiểu nữ nhân.
Hứa Bội cúi đầu không dám nhìn Lý Bát Dạ nhiều.
Lý Bát Dạ đột nhiên kéo nàng lại, nàng mất thăng bằng bị hắn đè úp người xuống đầu gối.
-Ah!
Bị Lý Bát Dạ đè xuống đầu gối, Hứa Bội khẽ kêu, nàng cắn môi không dám lên tiếng. Khi cả người nàng nằm trên đôi chân Lý Bát Dạ, ngửi mùi nam nhi từ thân thể hắn thì cả người nàng nóng ran, chẳng hiểu sao trái tim vô dụng đập mạnh như có con nai nhảy loạn.
Giờ phút này, Hứa Bội cảm giác mình thật yếu đuối, bất lực, cả người mềm nhũn. Cảm giác tê dại tràn ngập dây thần kinh toàn thân nàng, trái tim bay bay.
Nàng nằm trên đôi chân Lý Bát Dạ, mặt nóng ran, nàng không có chút can đảm chống cự, vô cùng dịu ngoan. Bây giờ dù Lý Bát Dạ có làm gì nàng thì Hứa Bội đều cam tâm tình nguyện.
Mặt Hứa Bội đỏ rực sắp bốc khói, toàn thân tê dại, cảm giác khó tả, trái tim sắp bay lên.
Hứa Bội không có can đảm nói lớn tiếng, giọng như muỗi kêu:
- Ta... Ta... Ta biết.
Thanh âm nhỏ nhẹ nhàng, dịu dàng như bãi nước xuân.
Lý Bát Dạ mỉm cười nói:
- Nếu nàng đã biết vậy nói nghe xem sai ở chỗ nào?
Hứa Bội nằm trên hai chân, đầu óc rối loạn. Cả người nàng mềm nhũn, thanh âm dịu dàng nhũn xương, xấu hổ không chịu nổi.
Hứa Bội như bãi nước xuân khẽ nói:
- Ta... Ta... Ta không nên châm biếm ngươi, ta... Ta... Ta không có ý đó, là... Là lỗi của ta.
Ba hồn bảy vía Hứa Bội bay lên, lúc này chỉ cần Lý Bát Dạ không tức giận, kêu nàng làm gì cũng chịu.
Lý Bát Dạ mỉm cười nói:
- Biết sai có thể sửa là điều tốt, nhưng người làm sai vẫn phải bị phạt.
Hứa Bội xấu hổ hết sức khẽ hỏi:
- Phạt... Phạt thế nào?
Hứa Bội chưa nói hết câu, mông đã nóng ran.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lý Bát Dạ vỗ cái mông vêu tròn căng, từng bàn tay không hề nương tình đánh mông Hứa Bội đau rát.
Bị Lý Bát Dạ đánh một trận, Hứa Bội đau đớn hét lên:
- A!
Hứa Bội lại không dám la to, nàng cắn môi, cảm xúc uất ức tràn đầy trong lòng, hốc mắt ngấn lệ.
Hứa Bội chưa từng chịu uất ức như vậy, chưa từng bị người đánh thế này. Hôm nay bị người ta ăn hiếp mà nàng cam lòng chịu, mũi nàng cay cay.
Tét mông một lúc, Lý Bát Dạ mới rút tay về, vuốt nhẹ mông Hứa Bội, thản nhiên nói:
- Đây chỉ là cảnh cáo.
Khi bàn tay Lý Bát Dạ đặt trên cặp mông vuốt nhẹ, thì hồn phách Hứa Bội đã bay cao, bàn tay to ấm áp. Tuy cách lớp vải nhưng hơi ấm ma sát trên da thịt mềm mại, cảm giác nóng bỏng chạy thẳng vào tim Hứa Bội.
Khi bàn tay to lớn của Lý Bát Dạ miết nhẹ vào cái khe suối của nàng, Hứa Bội quên béng đau đớn, cảm giác tê dại tràn ngập toàn thân. Trong khoảnh khắc đó, cả người Hứa Bội mềm nhũn, tan chảy thành nước xuân, nằm dài trên hai chân Lý Bát Dạ, nàng nhũn ra như là dòng nước.
Lý Bát Dạ xoa nhẹ khe suối với mông nàng, vuốt ve làm nàng rên rỉ như con mèo nhỏ. Hứa Bội xấu hổ vô cùng, nàng cắn chặt răng không dám ra tiếng. Lý Bát Dạ xoa bóp làm trái tim nàng bay lên cao, lơ lửng như trên tầng mây, hai mắt mờ đi, quên hết chuyện đời.
Giờ phút này, bàn tay Lý Bát Dạ như có điện làm thần hồn Hứa Bội điên đảo, mê say trong đó.
Lúc này, chịc tâm của Lý Bát Dạ toả sáng, thần huy vô thượng ở trên người của hắn dương động. Trong tầm mắt Hứa Bội xuất hiện một thần nhân phát sáng lóng lánh, thế giới tình cảm của nàng bị khuấy động theo, bên trong ngập tràn cảm giác ấm áp!
Bị dâm uy của Lý Bát Dạ chinh phục, Hứa Bội bật dậy quăng vào trong lòng Lý Bát Dạ, hai cánh tay ngọc gắt gao ôm lấy hắn, thân thể mềm mại nóng lên, rõ ràng là đang phát tình.
Lý Bát Dạ bế Hứa Bội lên giường, tay hắn bắt đầu vân du trên người nàng.
Y phục của Hứa Bội cứ từng cái, từng cái một rơi dần xuống giường, dần dần đã hoàn toàn loã thể, lộ xuất thân thể phong mãn mịn màng, trắng như tuyết. Tuy thân hình Hứa Bội không làm kinh tâm động phách nhưng nó rất đẹp. Nàng loã thể nằm đó, đường cong lộ ra, ngọn núi đẫy đà vươn cao, viên bi no đủ đỏ tươi dựng thẳng lên, vong eo thon gọn tinh tế, bờ mông căng tròn vểnh lên...
Lý Bát Dạ cũng cởi sạch, nằm lên người nàng, một tay xoa nắn ngọn ngọc phong nhu nhuyễn, một tay vuốt ve eo thon, khiến Hứa Bội rên rỉ liên hồi.
Hứa Bội uốn éo thân thể như một con rắn, hiến dâng đôi môi ngọt ngào miên man, ngọc thủ chạm đến phần cứng thô ở hạ thể Lý Bát Dạ, bỗng dưng nàng kinh hoảng rụt tay lại.
Lý Bát Dạ ngạc nhiên hỏi:
-Sao vậy?
Hứa Bội có chút khiếp sợ, khe khẽ hô:
-Người ta sợ.
Ngay lúc này, ngón trỏ của Lý Bát Dạ đã tiến nhập khe dưới của nàng, cảm nhận sự nhu nhuyễn vô bì ở nơi đó cùng với cảm giác hơi ươn ướt.
-Ưm....
Thân thể Hứa Bội mềm oặt, đã không còn tự chủ được nữa, nàng vô thức rên rỉ và vặn vẹo không thôi.
Lý Bát Dạ hôn nàng nói:
-Ta tiến vào đây....
Hắn tách hai chân Hứa Bội ra, hai cánh hoa hồng theo đó cũng hơi hé. Lý Bát Dạ nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ướt át đỏ hồng của nàng, đồng thời, cự vật của hắn từ từ nhưng mạnh mẽ xâm nhập vùng cấm xử nữ của nàng.
Ah!
Hứa Bội cau mày lại, cắn vào môi một cái, sau đó kinh hô thất thanh, sau đó cứ theo những động tác cuồng dã của Lý Bát Dạ mà kêu thét cuồng loạn. Hai bàn tay nhỏ bé cứ túm chặt lấy cái chăn, thân thể cứ uốn éo, ưỡn lên, như một con rắn, da thịt trắng mịn theo sự hoạt động không ngừng của huyết dịch trở nên đỏ hồng lên, đôi mắt ngập nước, ánh lên một cái nhìn mê nhân.
Một lúc sau, Hứa Bội dùng sức vuốt ve lưng Lý Bát Dạ. Đón nhận từng đợt công kích, hạ thể không ngừng xuất thủy, nàng ú ớ kêu rên...
Ưm ưm.....
Lúc này, Lý Bát Dạ ngồi dậy, để Hứa Bội quỳ sấp trên giường, hai bàn tay to lớn nắm lấy eo nàng, từ phía sau tiến vào. Hứa Bội hơi ngẩng đầu, kêu la.
Bạch bạch bạch....
Lý Bát Dạ vẫn tiếp tục ra vào một cách mãnh liệt, tiếng va chạm vang lên liên hồi. Mái tóc dài của Hứa Bội xoã tung, bay loà xoà trước gió như mây vần vũ, phiêu đãng.
Ư ư ư ơ ơ ơ.....
Lý Bát Dạ quỳ sau mông Hứa Bội, ôm lấy cái mông vừa trắng vừa tròn của nàng ra sức giã gạo.
Lý Bát Dạ dập mạnh như điên, đưa Hứa Bội thẳng tới thiên đường. Sau một hồi lâu, Hứa Bội run rẩy toàn thân, tiến nhập vào cảnh giới huyễn mộng rồi hôn mê bất tỉnh.
Lý Bát Dạ ôm lấy kiều thể của Hứa Bội đặt xuống giường, nhìn hạ thể đở tươi của nàng và cái cự vật của bản thân tuy đã thấm ướt máu đỏ của xử nữ nhưng vẫn còn đang dựng đứng, hắn vội xếp bằng kết ấn liên tục.
Thần thái Lý Bát Dạ nghiêm túc chăm chú, dùng máu xử nữ của Hứa Bội. Kích hoạt kí ức bị lãng quên trong đầu. Mỗi lần kết ấn Lý Bát Dạ đều cực kỳ cẩn thận.
.......
Nếu như có người hỏi công pháp gì mạnh nhất trên thế gian? Thế nhân đều sẽ không chút do dự trả lời là Thiên Mệnh Bí Thuật! Mỗi một thời đại Tiên Đế thừa nhận Thiên Mệnh đều sẽ sáng tạo ra Thiên Mệnh Bí Thuật của riêng mình. Nó là bí thuật câu thông với Thiên Mệnh, nối thẳng với trời xanh, cực kỳ cường đại.Trên thế gian chỉ sợ không ai nghĩ ra công pháp còn mạnh mẽ hơn Thiên Mệnh Bí Thuật, hoặc chỉ có người từ thời đại cực kỳ cổ xưa mới biết được. Nếu có công pháp đó, như vậy chỉ còn có Dâm Thư của Cửu Đại Dâm Thư.
Ở thời Hoang Mãng, đã từng có một truyền thuyết: lúc trời đất còn chưa mở mang, Hỗn Độn phân Âm Dương, Âm Dương kết hợp hoá Thái Sơ, Thái Sơ diễn Cửu Tự, Cửu Tự sinh Cửu Bảo, Cửu Bảo đúc ra Cửu Thư!
Cửu Thư chính là Cửu Đại Dâm Thư trong truyền thuyết, nhưng thực sự thì từ xưa đến này, chưa từng nghe nói có ai thấy qua Cửu Đại Dâm Thư, cũng chưa có ai gặp Cửu Đại Dâm Bảo.
Nhưng Lý Bát Dạ lại từng nhìn thấy qua Cửu Đại Dâm Thư. Ở thời đại Hoang Mãng, nhờ duyên phận mà Lý Bát Dạ lúc hóa thành Âm Nha thấy qua một trong Cửu Đại Dâm Thư, chính là Thể Thư. Sau đó, Lý Bát Dạ dùng vô số mưu kế, tâm huyết, trù tính mười vạn năm, gặp vô số trắc trở mới đem nó đoạt tới tay. Nhưng cũng bởi vì Thể Thư mà hắn càng nhận được nhiều uy hiếp sinh tử, ở thời đại đó, có không biết bao nhiêu người đuổi giết hắn, ngay cả tu sĩ cấp bậc Tiên Đế đều động tâm với Thể Thư.
Sau khi nhận được Thể Thư, Lý Bát Dạ tìm hiểu ra được bí mật huyền ảo của thiên địa trong đó, nhờ vậy mà cho dù không thể tu hành nhưng Lý Bát Dạ vẫn có thực lực cực kỳ nghịch thiên. Vì bộ Thể Thư này mà ngay cả những nhân vật vô địch như Thôn Nhật Tiên Đế, Bá Diệt Tiên Đế đều có quan hệ cực lớn với hắn, còn Minh Nhân Tiên Đế thì khỏi phải nói, nàng là do chính tay hắn bồi dưỡng thành.
Lý Bát Dạ biết rõ Thể Thư luôn luôn khiến người khác thèm khát nên hắn đã đem Thể Thư giấu đi. Với lại Lý Bát Dạ sợ có một ngày hắn làm mất Thể Thư, mà ký ức về nó đồng thời bị xóa đi. Nên để phòng bị chuyện đó xảy ra, Lý Bát Dạ dùng một loại phương pháp đặc biệt ẩn giấu Thể Thư.
Lý Bát Dạ đã tốn biết bao tâm huyết giấu những huyền bí của Thể Thư trong những quyển bí kíp võ kỹ của Tẩy Nhan Cổ Phái. Lúc ấy, hắn đem những huyền bí của Thể Thư giấu trong ba bộ võ kỹ khác nhau, nam nhân luyện ba bộ công pháp này không có gì đặc biệt. Nhưng chỉ cần nữ nhân luyện tập ba bộ công pháp này liền ẩn chứa chìa khoá mở ra áo nghĩa trong đầu Lý Bát Dạ. Trùng hợp là khi dạy dỗ đám đệ tử, Lý Bát Dạ thấy Hứa Bội cùng lúc luyện tập ba môn công pháp này tới đại thành. Hắn liền ăn nàng luôn.
Lý Bát Dạ tốn thời gian cả đêm mới phá xếp lại kí tự thu được từ trinh trắng của Hứa Bội. Hắn không nhịn được lộ ra nụ cười đầy thoả mãn, hắn từ từ đọc những kí tự đó, những ký ức về Thể Thư bị xoá đi cũng đồng thời chậm rãi hiện ra trong đầu hắn. Sau cùng, Thể Thư toàn vẹn lại một lần nữa xuất hiện trong trí nhớ của Lý Bát Dạ.
Thực tế thì bản gốc của Thể Thư đã được Lý Bát Dạ giấu đi, trừ hắn ra không còn ai trên thế giới này có thể biết nó ở đâu.
Bất quá, Lý Bát Dạ lại không vội mà đem nó lấy ra vì Thể Thư còn liên quan đến một bí mật khác chứ không chỉ đơn giản là công pháp huyền bí.
Sau khi tìm lại được toàn bộ ký ức về Thể Thư, Lý Bát Dạ mới ôm Hứa Bội nghỉ ngơi một chút thì trời đã sáng. Hứa Bội ngáp nhẹ một cái, cựa quậy trong lòng Lý Bát Dạ.
Lý Bát Dạ mỉm cười, nhéo má nàng một cái rồi bình thản hỏi:
- Có đau không?
Lời nói quan tâm khiến Hứa Bội không chỉ hồn vía bay lên còn như ngâm trong mật ong, ngọt muốn chết, đầu óc nàng choáng váng.
Hứa Bội nhỏ giọng nói:
- Không... Không... Không đau.
Giờ đây mọi thứ không còn quan trọng với Hứa Bội. Đối với nàng mà nói, bây giờ Lý Bát Dạ là một thần minh, là tín ngưỡng của nàng!