Lý Bát Dạ cười nói, rồi đi tới bên giường ngọc mà Lý Sương Nhan ngồi tu luyện. Hắn say mê hít sâu mùi hương thanh thuần của thiếu nữ.
Lý Sương Nhan sắc mặt trở nên lạnh lẽo, quát:
-Dâm tặc, tránh xa ta ra.
Nhìn lại khuôn mặt non nớt của Lý Dạ, nàng không thể ngờ hắn còn nhỏ mà háo sắc như vậy.
Thấy hắn say mê nhìn mình, Lý Sương Nhan lại càng ác cảm, nàng bèn lạnh lùng nói:
-Tốt nhất là ngươi nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà này. Ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Bát Dạ cười nhè nhẹ, hai tay xòe ra, đi về hướng cửa:
-Nếu ta rời khỏi ngôi nhà này. Nàng sẽ làm thị nữ của ta?
Lý Sương Nhan tức tối, nói:
-Ngươi mơ đi, ta không bao giờ gả cho loại người háo sắc như ngươi......A...mau thả ta ra.
Đúng vào lúc này, Lý Bát Dạ đi tới bên cạnh nàng, Lý Sương Nhan đột nhiên có cảm giác bị hắn ôm vào trong lòng. Nàng vội vàng vùng vẫy nhưng vô hiệu.
Hiện tại nàng không khác gì một nữ nhân yếu đuổi, nàng chỉ biết chống cự trong vô vọng.
Cảm giác Lý Bát Dạ đang ôm mình tới giường. Lý Sương Nhan kinh hãi kêu lên:
-Ngươi muốn làm cái gì?
Lý Bát Dạ xoa nắn thân thể mềm mại của nàng, nói:
-Một nam nhân ôm nữ nhân của hắn. Nàng nói xem hắn muốn làm chuyện gì?
Lý Sương Nhan thử dùng bí pháp cầu cứu nhưng không thấy hồi âm, nàng hiểu rằng tình hình nghiêm trọng, e là thân thể thánh khiết không giữ được.
-Mau thả ta ra...
Lý Sương Nhan vùng vẫy, chống cự rất lợi hại nhưng không thoát ra được. Nàng không hò hét cầu cứu.
Lý Bát Dạ lấy làm kỳ lạ hỏi:
-Vì sao nàng không kêu cứu?
Phù!
Lý Sương Nhan thở dốc nói:
-Ngươi bày cấm chế ngoài phòng?
Nàng biết bên ngoài thần thức căn bản không thể vào trong được.
-Sương Nhan bảo bối, Nàng thật thông minh.
Lý Bát Dạ đè chặt thân thể mềm nhũn của nàng lên trên giường, cười nói:
-Nói thật tình, ta muốn ăn nàng lâu rồi, hôm nay không nhịn được nữa.
Lý Sương Nhan rút cuộc cũng biết mình gặp phải dâm tặc. Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng. Nàng tự cho mình tu vi cao cường, thiên tài vô địch, tuy nhiên tu vi nàng lại không thể sử dụng được.
Thanh âm nàng nói cũng bắt đầu run run:
-Ngươi cũng rõ nơi đây là Cửu Thánh Yêu môn. Cho dù ngươi lợi hại, cũng không thoát được.
Tay Lý Bát Dạ đang vuốt ve mái tóc đẹp đẽ đen mượt của nàng, nói:
-Chúng ta là vợ chồng, có gì phải sợ.
Lý Sương Nhan trầm mặc. Bị hắn đè bên dưới, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nỗi phẫn hận lại càng tăng.
Lúc này, váy áo trắng tuyết của Lý Sương Nhan bị Lý Bát Dạ lột ra, áo lót lộ ra, áo lót màu hồng nhạt che khuất phần lớn da thịt, thế nhưng da thịt trắng mịn như tuyết vẫn thoắt ẩn thoắt hiện, rất là gợi cảm. Bộ ngực mềm mại cao ngút của nàng rất căng đầy, áo lót hoàn toàn không thể dấu kín nó. Nhất là điểm hồng trên đôi gò lại càng cộm lên thành hột, có thể mơ hồ nhìn thấy hai hột đỏ hồng như hai viên ô mai nhỏ xíu, hết sức dụ người, khiến người ta muốn cắn một cái.
- Ngươi... ngươi.... ngươi dám....
Cảm giác cơ thể man mát, Lý Sương Nhan yếu đuối nói.
Lúc này, Lý Bát Dạ không hề khách khí, bàn tay thò vào bên trong áo lót, xoa nắn cái thứ tròn trịa mềm mại bên trong áo lót.
Lý Sương Nhan là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng bị ai khinh bạc bao giờ, vì vậy cái thứ mềm mại tròn trịa của nàng rất tươi mới, rất săn chắc, rất dụ người.
- Không...
Lý Sương Nhan gào lên, nàng chưa bao giờ bị nam nhân khinh bạc như thế.
Tới khi tay Lý Bát Dạ thò vào váy nàng vuốt ve, Lý Sương Nhan sợ hãi run rẩy, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi. Lúc này, nàng cũng yếu đuối như những nữ nhân khác.
-Ô... ô...ô...
Tiếng khóc bị đứt đoạn giữ chừng, miệng nàng đã bị miệng Lý Bát Dạ bịt chặt. Nàng vội vàng cắn chặt răng, muốn quay đầu tránh, lại bị tay của hắn giữ chặt. Nàng chẳng còn cách nào, chỉ đành chọn con đường bảo vệ tính mạng bằng cách chấp nhận nụ hôn mà hắn cưỡng bách. Lý Sương Nhan cắn chặt hai hàm răng.
Lý Bát Dạ cười cười, vê nhẹ khe suối của nàng.
-Ưm.....
Lý Sương Nhan rên nhẹ, hai hàng răng trắng đều hé ra. Ngay lúc này, Lý Bát Dạ cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của nàng mút liên tục.
Lý Sương Nhan cố gắng cắn lưỡi hắn nhưng không ăn thua. Trong lòng nàng, nỗi kinh sợ càng tăng lên bội phần. Tới khi miệng hai người tách ra, môi Lý Sương Nhan bị Lý Bát Dạ liếm mút tới sưng đỏ, nước bọt cũng bị hắn hút khô.
Nước mắt nàng trào ra, mở miệng mắng:
-Ngươi sẽ gặp báo ứng.
Lý Bát Dạ nói:
-Nữ nhân mà ta thích, trốn cũng không thoát.
-Nàng đừng mong có ai đến cứu, hắc hắc.
Nước mắt Lý Sương Nhan rơi mãi không ngừng, nuốt tiếng khóc xuống nói:
-Úc.... Đừng làm như vậy được không? Ta cầu xin ngươi. Ngoại trừ tên ngươi ra, căn bản ta không biết ngươi là ai. Ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!