Đế Bá - Lý Bát Dạ

Chương 8: Đỗ Viễn Quang



Sau khi về phòng, Lý Bát Dạ lập tức lấy chiếc quần lót mà Lý Sương Nhan từng mặc ra. Hắn trùm cái quần lót màu trắng mỏng như cánh ve lên mặt, tham lam hít sâu.

-Hít hà... Phê vãi....

Lý Bát Dạ say mê hưởng thụ hương thơm thiếu nữ, rồi lăn ra ngủ.

.........

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ăn Sương Nhan xong, Lý Bát Dạ muốn đi dạo quanh Cửu Thánh Yêu Môn, xem nơi này còn sót em nào không.

Lý Bát Dạ vừa đi không lâu đã bị một đám người bao vây, trong đó có Đỗ Viễn Quang, vốn được ca tụng là tiểu thiên tài trong đám đệ tử ngoại môn. Không chỉ mỗi Đỗ Viễn Quang, còn có thêm mười mấy đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn nữa. Những người này chuyên đi bắt nạt thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Đỗ Viễn Quang chặn Lý Bát Dạ lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo, đầy sát ý.

Lý Bát Dạ biết bảy bò cũng từng gặp đám người này, hắn lườm Đỗ Viễn Quang một cái rồi bước lên, nhàn nhã nói:

-Chó khôn không cản đường, không muốn làm chó thì cút qua một bên!

Một tên đệ tử tức giận quát:

- Đồ không biết sống chết! Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi còn không có tư cách để thành một môn phái, lại còn dám nhảy nhót trước Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, xem ra là chán sống rồi. Làm con sâu cái kiến mà cũng dám vô lễ!

Mắt Đỗ Viễn Quang loé lên hàn mang. Gã không động thủ, chỉ lạnh lùng nói:

- Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta đứng đầu vương quốc Chấp Cổ Ngưu. Dù Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ là một môn phái nhỏ nhưng cũng là khách mời, chúng ta sẽ không tiếp đón chậm trễ. Có điều gần đây huynh đệ chúng ta bị mất một món bảo vật.

Mặc dù Tẩy Nhan Cổ Phải chỉ là môn phái nhỏ, nhưng Đỗ Viễn Quang không dám công khai làm bậy, hắn cần chính là một cái cớ để làm thịt Lý Bát Dạ.

Đỗ Viễn Quang liếc mắt:

- Hai ngày nay, ngoài ngươi đến đây làm khách thì không có kẻ lạ nào khác tới.

Đỗ Viễn Quang rõ ràng ám chỉ kẻ trộm chính là Lý Bát Dạ.

Lý Bát Dạ thực sự có trộm, nhưng không phải trộm đồ, mà trộm tình. Hắn bình tĩnh nhìn Đỗ Viễn Quang rồi giả bộ không biết gì, Lý Bát Dạ trợn mắt nói dối:

- Tiểu tử, đơn giản là ngươi yêu thích truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, hình như là nha đầu tên Lý Nhan Sương. Mặc dù ta chưa từng gặp qua tiên tử trong lòng các ngươi, nhưng các ngươi cũng quá hẹp hòi rồi. Truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, Lý Nhan Sương, muốn gả cho ta cũng chỉ là chủ ý đơn phương mà thôi. Bằng vào chút địa vị của Cửu Thánh Yêu Môn, ta cũng sẽ cân nhắc cho nữ thần của các ngươi làm tỳ nữ bên cạnh ta…

- Còn cỡ như ngươi?

Lý Bát Dạ thầm cười trộm, nữ thần của bọn này bị hắn ăn sạch rồi, mấy tên này còn mơ mộng nữa.

Lý Bát Dạ nói tiếp:

- Một đám ngu ngốc, Sương Nhan sẽ không để thứ như ngươi vào mắt.

Lý Bát Dạ đã ăn sạch Lý Sương Nhan, nhưng đám này lại cứ ngu ngốc này không biết gì, cứ chạy theo giành giật nữ nhân.

- Thằng súc sinh, ngươi muốn chết, bản toạ sẽ cho ngươi chết!

Đỗ Viễn Quang bị Lý Bát Dạ chọc cho nổi điên quát lên, thần quang sau lưng lẫn bảo kiếm trong tay liền xuất hiện trong nháy mắt. Đỗ Viễn Quang giận đến mức hai mắt như phún lửa. Với hắn, Lý Nhan Sương là nữ thần không ai sánh được, Lý Bát Dạ lại muốn thu làm thị nữ.

Lý Bát Dạ lạnh nhạt, nói:

-Ta với ngươi quyết đấu sinh tử, thế nào?
  • Tốt! Tốt! Tốt lắm!
Đỗ Viễn Quang nghe vậy, vui vẻ mà còn cười lớn, lại một tên bị hắn dụ, mấy tên trước gặp hắn đều run cầm cập, dụ mãi mới được. Lý Bát Dạ không hề sợ hãi, còn buông lời ngông cuồng, hiện tại nhảy vào khiêu chiến trước nữa. Đúng là ngu không thể tả!

Đỗ Viễn Quang làm ra vẻ, nói:

- Được lắm, bản toạ sẽ cho ngươi cơ hội quyết đấu!

-Ha ha.

Những đệ tử khác của Cửu Thánh Yêu Môn cười rộ lên. Cả bọn thấy tội nghiệp Lý Bát Dạ, còn có kẻ cười to, nói:

- Trước khi ngươi tới đây, từng có bốn tên đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái khiêu chiến sư huynh, tất cả bọn nó đều bị sư huynh một chiêu làm thịt.

-Bốn Tên! Lý Bát Dạ cũng lười quan tâm mấy chuyện này, hắn không nói nhiều liền bước về phía sàn đấu phía trước.

Tin Lý Bát Dạ khiêu chiến Đỗ Viễn Quang được truyền ra ngoài, chẳng mấy chốc đã truyền tới tai đệ tử khắp Cửu Thánh Yêu Môn.

Ở Cửu Thánh Yêu Môn, Đỗ Viễn Quang cũng có chút tiếng tăm, mới nhập môn năm năm đã đạt tới cảnh giới Ích Cung nên được gọi là tiểu thiên tài. Tư chất như vậy nếu ở Tẩy Nhan Cổ Phái thì có thể coi là đại thiên tài. Nhưng mà đám sư huynh, sư tỷ nhập môn trước nghe được tin này đều không quan tâm. Trước Lý Bát Dạ từng có vài tên bị làm thịt rồi. Cao tầng Cửu Thánh Yêu môn cũng nhắm mắt cho qua, coi như không biết, ai bảo đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phải đòi khiêu chiến chứ.

Tẩy Nhan Cổ Phái tuy xuống dốc nhưng nó chính là Tiên Môn Đế Thống. Tương truyền Tẩy Nhan Cổ Phái còn nắm giữ tiên pháp đế công, truyền thừa của Minh Nhân Tiên Đế, không biết có bao nhiêu người thèm thuồng nhìn chằm chằm như hổ đói. Cửu Thánh Yêu Môn hiện nay chỉ cần hộ pháp xuất thủ cũng đủ để đoạt đế thuật từ tay Tẩy Nhan Cổ Phái. Chỉ có điều Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn chưa bao giờ bày tỏ thái độ về chuyện này, trưởng lão trong môn cũng giữ im lặng. Nếu không, chỉ cần Yêu Hoàng ra lệnh, ngay lập tức sẽ có người động thủ cướp lấy đế thuật ngay.

Ngay lúc này, Lý Bát Dạ đã đứng trên Đấu trường. Có không ít đệ tử trẻ tuổi của Cửu Thánh Yêu Môn xúm lại hò hét góp vui.

Đối với đám đệ tử trẻ tuổi Cửu Thánh Yêu Môn mà nói thì việc giết tên phế vật Lý Bát Dạ là chuyện chẳng có gì hay ho. Chẳng qua bọn họ hiếu kì muốn biết Đỗ Viễn Quang sẽ hành hạ Lý Bát Dạ kiểu nào thôi.

Khi Đỗ Viễn Quang bước vào Đấu trường, có đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn hét to:

- Đỗ sư huynh, đừng chém chết nó ngay. Mấy tên trước toàn một chiêu ngỏm, chả thú vị gì cả.

Có tên đệ tử khác la lên:

-Đúng đúng, phải cắt chim rồi xẻo từng miếng thịt trên người hắn.

Một sư huynh khác hưng phấn mở miệng nói:

-Đỗ sư đệ, đừng vội giết, từ từ mà hành hạ mới kích thích...

Chỉ trong chốc lát, đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn kêu gào ầm ĩ, trong mắt bọn chúng, Lý Bát Dạ chẳng qua chỉ là cá nằm trên thớt, tuỳ ý mặc cho Đỗ Viễn Quang chém giết.

Giữa Đấu trường, Lý Bát Dạ thoáng nhìn xung quanh, lắc lắc đầu nói:

- Một đám phế vật...

- Súc sinh, ngươi nói cái gì?

Mặt Đỗ Viễn Quang đen lại, âm trầm nói. Hắn cảm thấy tên thủ tịch đệ tử lần này quá láo rồi.

Lý Thất Dạ cũng chẳng để ý, thản nhiên đáp lời:

- Muốn đánh thì nhanh lên, lãng phí thời gian quá!

Nói xong hắn tay chắp tay sau lưng, nhắm Đỗ Viễn Quang nói:

- Bổn công tử đứng cho ngươi chém, ngươi cứ thoái mái mà thể hiện.

- Muốn chết..

Đỗ Viễn Quang nhìn Lý Bát Dạ ngông cuồng như vậy thực sự tức giận, hắn bị một con kiến phàm nhân khinh thường. Hắn quyết định chém chết Lý Bát Dạ luôn.

Trong cơn tức, Đỗ Viễn Quang rút kiếm, một kiếm phá không đánh tới. Kiếm nhanh như chớp, sắc bén bá đạo đâm thẳng vào tim Lý Bát Dạ.

-Mẹ..

-Lại một chiêu kết thúc...

-Méo có gì vui...

-....

Đám đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn khi nhìn thấy kiếm của Đỗ Viễn Quang đâm tới Lý Bát Dạ thì thất vọng càu nhàu.

-Chết đi...

Đỗ Viễn Quang nhếch mép cười, ngay sau đó hắn kinh ngạc phát hiện khi kiếm của mình gần đâm tới Lý Bát Dạ thì: Bùm! Một tiếng. Trong tích tắc Đỗ Viễn Quang như đập đầu vào đá cứng, thân thể hắn bị chấn văng máu, ngã ngửa ra sau. Đến khi Đỗ Viễn Quang rơi xuống đất, thì cả người hắn đã bị nổ thành năm khối, máu tươi lênh láng...

Đôi mắt Đỗ Viễn Quang trợn trừng, đến lúc chết hắn cũng không biết mình đã chết thế nào.

Trong phút chốc, toàn trường lặng ngắt như tờ, không còn bất cứ tiếng cười nói nào, tất cả vẫn đang sững sờ.

Lúc này, Lý Bát Dạ bước ra ngoài, thoáng nhìn mọi người, xoè tay, nói:

-Là hắn đập đầu tự sát, ta không biết gì hết.

Nhìn đám đệ tử vẫn còn thất thần, Lý Bát Dạ ung dung bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.