Nhìn thấy tiếu dung khả ái dễ thân kia của Lý Thất Dạ, đội chấp pháp đệ tử đều hai chân run lập cập, thế này sao lại là thiếu niên mười bốn tuổi, rõ ràng là ma đầu sát nhân! Không cần Lý Thất Dạ nói câu thứ hai, những đệ tử này liền chạy ra Tẩy Thạch Cốc.
Ngay cả Chu đường chủ nằm dưới đất cũng không biết từ đâu tới lực lượng, lẫn trốn ra Tẩy Thạch Cốc.
- Sư huynh, ngươi, ngươi, ngươi mau chạy đi.
Sau khi đội chấp pháp đệ tử cùng Chu đường chủ đào tẩu, bọn người Lạc Phong Hoa lấy lại tinh thần, lập tức biết đã gây họa, giết đường chủ, giết hộ pháp, chuyện như vậy, bất luận là bày ở môn phái nào, vậy cũng là tội lớn, thậm chí là tử tội!
- Trốn, vì sao phải trốn?
Lý Thất Dạ ung dung nói ra, bộ dáng này của hắn, ở đâu giống như là mới vừa rồi còn giết bốn người, hoàn toàn giống như là vừa mới làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
- Thế nhưng mà, ngươi, ngươi giết bọn người Hồ hộ pháp.
Bọn người Lạc Phong Hoa cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía, ở thời điểm này, bọn hắn mới hiểu được cái gì gọi là hung nhân, trong nội tâm Lạc Phong Hoa phanh phanh trực nhảy, may mắn ngày đó hắn khiêu khích Đại sư huynh, Đại sư huynh cũng không có cùng hắn so đo, nếu không thiết tưởng không chịu nổi! Đại sư huynh giết hộ pháp đường chủ còn phong khinh vân đạm, giết một môn hạ đệ tử, đây coi là cái gì.
- Cái này gọi là tự vệ, không gọi giết người.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đệ tử Tẩy Thạch Cốc lập tức im lặng, tai vạ đến nơi, là tử tội khó chạy thoát, vậy mà Đại sư huynh coi như chẳng có chuyện gì phát sinh.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhìn Đồ Bất Ngữ, cuối cùng nói ra:
- Thần quyết rất tốt.
Một cái nhớ lại khó quên về Chiến Thần Quyết hiện ra, Đồ Bất Ngữ vậy mà tu luyện Chiến Thần Quyết ! Đây thật là để hắn ngoài ý muốn.
- Không dám, không dám, so với Tiên quyết của sư huynh, tiểu đệ chỉ là điêu trùng tiểu kỹ.
Đồ Bất Ngữ y nguyên hòa ái cười tủm tỉm nói ra.
Lý Sương Nhan cũng không khỏi tú mục ngưng tụ, hôm nay Chiến Thần Quyết là ngay cả đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái cũng quên, nói không chừng hôm nay đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đã chưa từng nghe qua thuật này, nhưng mà, nàng lại nghe qua một cái truyền thuyết, truyền thuyết Minh Nhân Tiên Đế thuở thiếu thời tu luyện chính là Chiến Thần Quyết, truyền thuyết, thuật này xỏ xuyên qua cả đời Minh Nhân Tiên Đế! Hơn nữa, thuật này nghe đồn là cổ thuật viễn cổ tiếng tăm lừng lẫy, cực kỳ nghịch thiên.
Nhưng mà, không biết vì cái gì, Minh Nhân Tiên Đế gánh chịu Thiên mệnh, sau khi trở thành Tiên Đế, hắn cũng không có đem thuật này truyền thừa, đồ đệ của Minh Nhân Tiên Đế, không có một cái nào tu luyện qua thuật này.
Minh Nhân Tiên Đế thậm chí ngay cả Thiên mệnh bí thuật của mình cũng truyền cho đồ đệ, lưu ở bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng mà, hết lần này đến lần khác không truyền xuống Chiến Thần Quyết, chuyện này cho tới nay đều để người cảm thấy kỳ quái.
Đối với Đồ Bất Ngữ thái độ lập lờ nước đôi, Lý Thất Dạ chỉ là nở nụ cười, nói ra:
- Chiến Thần Quyết cũng tốt, Đồ Thần Quyết cũng được, tu thuật gì không trọng yếu, quan trọng là ... đừng ngăn đường ta, nếu không, giết không tha!
- Sư huynh nói quá lời.
Đồ Bất Ngữ bề bộn nói ra:
- Sư huynh anh minh thần võ, kỳ tài ngút trời, tiểu đệ luôn luôn lấy sư huynh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sư huynh ra lệnh một tiếng, tiểu đệ xông pha khói lửa không chối từ.
Đồ Bất Ngữ nói như vậy liền để đệ tử Tẩy Thạch Cốc không còn gì để nói, Đồ Bất Ngữ rõ ràng so với Lý Thất Dạ lớn tuổi rất nhiều rất nhiều, hắn thậm chí có thể làm gia gia của Lý Thất Dạ, nhưng mà, đập lên mông ngựa mà nói, không có chút nào mập mờ.
- Ta vẫn cho là vuốt mông ngựa chi thuật của Hoài Nhân không ai có thể so, hôm nay xem ra, Hoài Nhân là gặp được đối thủ.
Lý Thất Dạ nhìn Đồ Bất Ngữ, trên thực tế, đối với hắn mà nói, Đồ Bất Ngữ nói là thật hay giả, cái này đã không trọng yếu.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Đồ Bất Ngữ cũng không tức giận, vẫn là hòa ái cười lấy, khiến người ta đoán không ra hắn nghĩ gì, trở nên thần bí khó lường.
- Phản đồ, nhận lấy cái chết!
Vừa lúc đó, một tiếng gầm lên giận dữ nổ tung toàn bộ Tẩy Thạch Cốc, một bàn tay khổng lồ lăng thiên mà xuống, có thể đem hết thảy Tẩy Thạch Cốc trong nháy mắt đập thành phấn vụn.
Tào Hùng chạy đến, nghe được tin tức đồ đệ ngộ hại, hắn là lửa giận ngút trời, vừa đuổi tới Tẩy Thạch Cốc, liền ra tay trảm Lý Thất Dạ. Lúc này, Tào Hùng như là hùng sư cuồng nộ, hùng thế cuồn cuộn, mỗi một sợi khí tức đều để người cảm thấy hít thở không thông.
Cự chưởng của Tào Hùng chụp xuống, kẹp lấy lực lượng ngàn vạn quân, dưới một chưởng, có thể đập nát toàn bộ Tẩy Thạch Cốc! Hào Hùng cuối cùng là Hào Hùng, đạt tới dạng cảnh giới này, dậm chân một cái, đại địa đều sẽ run ba lần! Đây là một phương cường giả.
Tào Hùng ra tay, cự chưởng che trời, đệ tử Tẩy Thạch Cốc đều kinh hãi thất sắc, sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, Hào Hùng giận dữ, có thể máu chảy ngàn dặm. Hào Hùng một chưởng, nhưng nát sơn hà!
- Khai…
Quát một tiếng, Lý Sương Nhan đứng ở bên người Lý Thất Dạ ra tay, trong một chớp mắt Lý Sương Nhan ngạo thế độc lập, cả người tựa như một đóa hoa sen thịnh phóng, mỗi một cánh hoa đều là trong suốt sáng chói, đáng sợ hơn là, cánh hoa to lớn, có thể chống trời, thời điểm hoa sen nộ phóng, có thể căng ra cửu thiên thập địa.
Phanh một tiếng, không thấy Lý Sương Nhan có bất kỳ động tác, liền dễ dàng chống lên cự chưởng của Tào Hùng, một chưởng của Tào Hùng, rốt cuộc khó chụp xuống được.
Lý Sương Nhan, trời sinh Bích Thanh thể, trải qua tu luyện, Bích Thanh thể làm một trong hai mươi bốn Hoàng thể đã sớm viên mãn đại thành, nàng hiện tại tu luyện một trong mười tám Thánh thể Ngọc Thanh thể cũng có thành tựu!
Bích Thanh thể đại thành, tấn thăng làm Ngọc Thanh thể, thể này vừa ra, tựa như hoa sen nở rộ, lấy tư thế cường đại đến bất khả tư nghị chặn một chưởng của Tào Hùng.
- Lý công chúa, này là Tẩy Nhan Cổ Phái ta thanh lý môn hộ, ngươi đừng ra tay can thiệp!
Đệ tử bị giết, Tào Hùng có thể không cuồng nộ sao?
Mặc dù Tào Hùng không dám cùng Lý Sương Nhan trở mặt, nhưng mà, nói chuyện vẫn là lực lượng mười phần.
Nhưng mà, Lý Sương Nhan một câu cũng không nói, thể thế tựa như hoa sen nở rộ, chặn Tào Hùng, khiến sắc mặt Tào Hùng đỏ lên, tức giận đến run rẩy, làm Hào Hùng cường giả, y nguyên không phải là đối thủ của Lý Sương Nhan.
Cái này cũng không trách Tào Hùng yếu, Lý Sương Nhan người thế nào, thân truyền đệ tử của Luân Nhật Yêu Hoàng, công chúa Cổ Ngưu cương quốc, Đại Trung Vực thiên chi kiêu nữ, đừng nói là Đại Trung Vực, dù phóng nhãn toàn bộ Nhân Hoàng giới, một đời tuổi trẻ, nàng cũng là tiếng tăm lừng lẫy.
Lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên, một cái cất bước mà đến, người này vừa ra, lập tức tinh đấu chuyển đổi, huyết khí của hắn thoáng cái che mất toàn bộ Tẩy Thạch Cốc, Vương Hầu chi uy của hắn như một thanh lợi kiếm, đâm vào người toàn thân đau nhức.