Đế Bá

Chương 119: Tô Ngọc Hà (2)



Ở trước mắt trọng yếu, oán niệm nữ nhi của hắn đột nhiên xông vào thượng thiên, xông vào bên trong Thiên Khiển, khiến Đại Hiền tâm ma phát tác, lập tức để hắn nổi giận, cuối cùng hắn không chịu nổi tâm ma phản phệ, bị chết ở dưới Thiên Khiển.

Cuối cùng, Đại Hiền ở chỗ này thành lập quốc gia Nhân tộc, lại hóa thành một vùng phế tích!

Mà nữ nhi của Đại Hiền, đệ nhất mỹ nhân thời đại kia, liền là Tô Ngọc Hà!

Vô số năm tháng trôi qua, Lý Thất Dạ làm Âm Nha chỉ dẫn Minh Nhân Tiên Đế ở chỗ này thành lập nên Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng mà, ở lúc ấy nơi này là một vùng phế tích, nhưng mà, oán niệm của Tô Ngọc Hà lại như cũ vẫn còn, thường thường đi ra làm loạn, oán khí trùng thiên, đem nơi này hóa thành một mảnh Quỷ Vực.

Về sau Minh Nhân Tiên Đế ở dưới sự chỉ điểm của Lý Thất Dạ, đã tìm được địa phương mai táng Tô Ngọc Hà, vì nàng phục thi, đem nàng chôn ở một địa phương khác phong cảnh tươi đẹp.

Minh Nhân Tiên Đế lấy khúc đàn vô thượng độ hóa oán niệm của Tô Ngọc Hà, trải qua một lần lại một lần độ hóa, cuối cùng, oán niệm của Tô Ngọc Hà tiêu tán, rốt cục nhắm mắt hạ táng.

Nhưng mà, sau khi oán niệm tiêu tán, thời điểm du hồn của Tô Ngọc Hà lưu ở thế gian, ở lúc nhắm mắt, lại đối với Minh Nhân Tiên Đế sinh ra một luồng luyến niệm, cuối cùng, Tô Ngọc Hà nhắm mắt an táng ở một địa phương không người nào biết.

Nhưng mà, một tia luyến niệm, lại theo cổ cầm kia về tới bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái. Về sau thời điểm Lý Thất Dạ làm Âm Nha phát hiện, một luồng luyến niệm này đã ngụ lại bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái.

Đối với dạng sự tình này, Lý Thất Dạ cũng không đồng ý, Tô Ngọc Hà đã chết, không có khả năng lại trùng sinh, hơn nữa, một tia luyến niệm này cũng không phải là Tô Ngọc Hà, đây không phải là người, cũng không phải quỷ, càng không phải là sinh linh, chỉ là một tia luyến niệm mà thôi.

Một tia luyến niệm lưu ở thế gian, chỉ là tra tấn đối với nàng mà thôi, nàng không có khả năng trở thành sinh linh, nàng cũng không có khả năng đi theo Minh Nhân Tiên Đế, nàng chẳng qua là luyến niệm phiêu miểu hư vô.

Cho nên, Lý Thất Dạ để Minh Nhân Tiên Đế đem nàng độ hóa, để cho nàng an bình mà đi, nhưng đáng tiếc, một tia luyến niệm này lại không nỡ đi, Minh Nhân Tiên Đế nhân từ nương tay cũng không có cưỡng chế độ hóa nàng, chính là bởi vì như thế, nàng một mực lưu ở nơi này, một mực cùng với cổ cầm, cũng không còn cách nào rời đi!

Hồi tưởng lại quá khứ, coi như là Lý Thất Dạ đã trải qua vô số năm tháng, cũng không khỏi vì đó mà nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nghĩ tới đây, Lý Thất Dạ nhìn qua cái bóng tuyệt mỹ, nói ra: 

- Ngươi nói sau khi cổ cầm chìm vào trong đất, ngươi liền theo cổ cầm ngủ say ở dưới đất. Vì sao hiện tại lại đi ra quấy phá? Ta xem ra, nơi này không chỉ là chuyện ma quái đơn giản như vậy, ta xem thiên địa tinh khí nơi này bị ô nhiễm, ngươi chỉ là một tia luyến niệm, không có khả năng có thần thông lớn như thế, hoặc là, ở trong đó có nguyên nhân khác.

Một tia luyến niệm của Tô Ngọc Hà nói: 

- Sau khi Cổ cầm xuống đất, ta một mực ngủ say dưới đất, ta cũng không biết ngủ say bao lâu, về sau đột nhiên dị động, tà khí xâm lấn, đã quấy rầy ta, ta mới tỉnh lại. Ta ở nơi này, không nguyện ý bị người quấy rầy, cho nên mới dọa đệ tử đi khỏi nơi này.

- Tà khí xâm lấn?

Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, nói ra.

- Đại nhân, ta xem ra, có khả năng mảnh đất thần bí dưới mặt đất kia quấy phá.

Cái bóng tuyệt mỹ không khỏi nói ra.

- Không có khả năng! 

Lý Thất Dạ nghe nói như thế, biến sắc, hắn luôn luôn bình tĩnh lập tức ánh mắt tăng vọt, trầm giọng nói ra: 

- Năm đó ta mang theo Minh Nhân tiểu tử cùng bọn người Đại Kê công giết vào giết đến long trời lở đất, cưỡng ép phong ấn. Minh Nhân tiểu tử gánh chịu Thiên mệnh, hắn tuân theo ta phân phó, một lần nữa giết đi vào, lấy thủ đoạn vô thượng phong ấn nơi đó, mảnh đất thần bí kia tuyệt đối xông không ra phong ấn của Minh Nhân tiểu tử, điểm này ta là có tự tin.

- Cái này sợ là thiên chân vạn xác, cái tà khí kia, ta, ta quá quen thuộc.

Cái bóng tuyệt mỹ kinh hãi nói ra: 

- Cái loại cảm giác này, ta là quá rõ ràng, sau khi ta thức tỉnh, ở nơi này, ta lúc nào cũng cảm thấy bất an, cảm giác có lượng tà khí cực nhỏ từ dưới đất trốn tới.

Cái bóng tuyệt mỹ nói như thế, khiến trong nội tâm Lý Thất Dạ trầm xuống, mặc dù nói nàng chỉ là một tia luyến niệm của Tô Ngọc Hà, nhưng mà, chuyện này đối với nàng mà nói, ảnh hưởng quá lớn, nàng đã nói như thế, vậy tuyệt đối không sai.

Hắn đối với Minh Nhân Tiên Đế có lòng tin, hơn nữa chuyện này quan hệ đến cơ nghiệp muôn đời của Tẩy Nhan Cổ Phái, Minh Nhân Tiên Đế nhất định là vô cùng cẩn thận, lấy thủ đoạn vô địch của Minh Nhân Tiên Đế sau khi thành tựu Tiên Đế, Lý Thất Dạ đối với hắn có lòng tin, chỉ cần hắn trấn áp xuống dưới, lạc hạ phong ấn, vùng đất thần bí này tuyệt đối không xông phá phong ấn của Minh Nhân Tiên Đế.

Hiện tại phát sinh dị biến như vậy, dưới mặt đất đến tột cùng xảy ra chuyện gì rồi? Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, qua hồi lâu, hắn đối với cái bóng tuyệt mỹ nói ra: 

- Xem ra, có một số việc sẽ để cho ta cải biến kế hoạch, khi tất yếu, ta mở quan tài cho ngươi, thực sự cần, ta trước tiên đem ngươi chôn ở dưới cây đào.

- Đa tạ đại nhân.

Cái bóng tuyệt mỹ nhẹ nhàng khom người, nàng chỉ là một tia luyến niệm, bạn cổ cầm mà tồn, mặc dù nàng có một chút tiểu thần thông huyền diệu, nhưng mà, lại không cách nào chôn cất chính mình.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt cổ cầm trong tay, cổ cầm này, hắn quá quen thuộc, thời điểm Minh Nhân Tiên Đế sơ luyện đàn, hắn liền đem đàn này đưa cho hắn, mặc dù nói, cổ cầm này không phải bảo vật khoáng thế gì, nhưng mà, trải qua Minh Nhân Tiên Đế vô số lần khảy đàn, đặc biệt là sau khi Minh Nhân Tiên Đế gánh chịu thiên mệnh thành tựu Tiên Đế, vậy thì càng khó lường.

Lý Thất Dạ hảo hảo thu về cổ cầm, tinh tế nhìn lấy đường vân rậm rạp chằng chịt bên trong quỷ lâu.

- Đại nhân muốn mượn dùng cầm vận sao?

Gặp Lý Thất Dạ nhìn lấy đường vân ngẩn người, nàng không khỏi nói ra.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra: 

- Hậu đại Tẩy Nhan Cổ Phái, ra hết một đám bao cỏ, Bảo Sơn ở trước mắt, cũng không biết hàng, cầm vận bên trong quỷ lâu này dung nạp lượng lớn đế uẩn tiên ý cỡ nào, thần uy như vậy, đủ có thể khiến Tẩy Nhan Cổ Phái sống qua một đoạn tuế nguyệt khó khăn. Một đám người đem hết ánh mắt đặt ở phía trên Tiên Đế Bảo khí, Đế thuật!

Cầm lâu, cái này mặc dù không phải chỗ Minh Nhân Tiên Đế ở lại, nhưng mà, Minh Nhân Tiên Đế đã từng ở nơi này đánh đàn, đặc biệt là sau khi hắn trở thành Tiên Đế, số lần hắn ở chỗ này đánh đàn tuyệt đối không ít.

Làm một Tiên Đế, gánh chịu thiên mệnh, chấp chưởng càn khôn, tiên uy vô tận, bất kỳ đồ vật gì dính thần uy của hắn gia trì, đều được lợi phi phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.