Lúc này, Lý Thất Dạ đứng lên, cùng Tô Ung Hoàng mặt đối mặt, hai người trong nháy mắt có thể nói là gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
Lúc này, Lý Thất Dạ đưa tay nhẹ nhàng nâng lên cái cằm mỹ lệ kia của Tô Ung Hoàng, Tô Ung Hoàng nhìn lấy Lý Thất Dạ, nhìn lấy đôi mắt thâm bất khả trắc kia của Lý Thất Dạ, mặc cho hắn nâng cằm lên.
- Nhìn ta, đúng, chính là như vậy.
Lý Thất Dạ nói tràn đầy từ tính, tràn đầy mê hoặc, có thể khiến người ta vì đó trầm luân.
Tô Ung Hoàng chính là nhìn lấy hắn như vậy, Lý Thất Dạ nhìn chăm chú đôi mắt sáng của nàng, nhìn chăm chú đồng tử của nàng, xuyên thấu qua đồng tử của nàng, tựa như có thể chạy vào chỗ sâu nhất phương tâm của nàng.
Lúc này, Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều đều cho rằng Lý Thất Dạ muốn khinh bạc Tô Ung Hoàng, hai người các nàng cũng không khỏi hé miệng cười khẽ.
Lý Thất Dạ một mực nhìn chăm chú đôi mắt sáng của Tô Ung Hoàng, Tô Ung Hoàng hô hấp bắt đầu dồn dập lên, một bầu không khí mập mờ không nói được đang tràn ngập, phương tâm của nàng cũng không khỏi nhanh chóng nhảy lên.
- Không hổ là Chu Dương Thánh thể!
Ngay lúc này, Lý Thất Dạ buông cái cằm của Tô Ung Hoàng ra, gật đầu nói:
- Thái Dương thể luyện được cực kỳ thuần túy, tuyệt đối được xưng tụng là kinh diễm vô song, thời cơ ngươi Tiên thể đại thành so với với Sương Nhan còn sớm, nếu ngươi bị Sương Nhan vượt qua, vậy ngươi cũng quá khiến ta thất vọng.
- Cái gì để ngươi thất vọng, lời này hẳn là ta nói mới đúng, ta là sư phụ ngươi!
Tô Ung Hoàng hung hăng trừng Lý Thất Dạ một chút, tức giận nói ra.
Lý Thất Dạ nằm trở về, đầu gối lên bộ ngực sữa của Trần Bảo Kiều, nở nụ cười, nhàn nhã nói ra:
- Không nên quên, là ta truyền thụ cho ngươi bất thế chi pháp.
Tô Ung Hoàng hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ một chút, nói ra:
- Ta có một tin tức nói cho ngươi, nửa năm trước có một nữ tử đến Tẩy Nhan Cổ Phái.
- Ai?
Lý Thất Dạ cũng không để ở trong lòng, thuận miệng nói.
Tô Ung Hoàng nói:
- Một nữ tử tự xưng Trung Châu công chúa! Nàng thiếu chút nữa đại náo tông môn chúng ta, nghe ngươi không có mặt mới rời khỏi.
- Trung Châu công chúa!
Lý Thất Dạ nghe nói như thế, lập tức ngồi dậy, hai mắt ngưng tụ.
- Việc này cũng thiếu chút nữa quên cùng công tử nói.
Lúc này Trần Bảo Kiều cũng vội vàng nói ra:
- Là Địa Tiên lần trước ở Thiên Cổ Thi Địa kia, công tử, bằng vào chúng ta nhìn, nàng đối với ngươi ý đồ đến bất thiện.
- Nàng rất cường đại, chỉ sợ trong tông môn chúng ta không ai có thể chống đỡ được nàng, ngươi đã nhận biết nàng, nên minh bạch, nếu lúc ấy nàng muốn diệt Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, đây không phải là một việc khó.
Tô Ung Hoàng thần thái trịnh trọng nói.
Làm chưởng môn Tẩy Nhan Cổ Phái, nàng thời khắc phải vì Tẩy Nhan Cổ Phái an nguy suy nghĩ.
- Nàng muốn gặp một người, một người tên là Sở Vân Thiên! Nhất định phải gặp được hắn!
Nghe được lời như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc một chút, đây là một nghiệt duyên, vô tâm tạo thành nghiệt duyên, cuối cùng, vẫn là phải tới.
- Nàng còn nói cái gì!
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói ra.
- Thời điểm nàng rời đi, còn nói, nếu như tìm được Sở Vân Thiên, để hắn đi Táng Phật cao nguyên, nàng sẽ ở Táng Phật cao nguyên nán lại một đoạn thời gian!
Tô Ung Hoàng nói ra.
Nói đến đây, Tô Ung Hoàng nhìn Lý Thất Dạ một chút, nói ra:
- Nếu như Sở Vân Thiên không đi gặp nàng, có một ngày, nàng sẽ hủy đi Tẩy Nhan Cổ Phái, thề không bỏ qua!
Nghe được lời như vậy, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, việc này bắt nguồn từ tay hắn, cũng nên kết thúc từ tay hắn, không nghĩ tới, tháng năm dài đằng đẵng đi qua, một đoạn nghiệt duyên này y nguyên chưa ngừng.
- Ai kêu Sở Vân Thiên?
Tô Ung Hoàng nhìn lấy thần thái của Lý Thất Dạ, đọc lên một chút đồ vật, nói ra:
- Vì cái gì nàng muốn tới Tẩy Nhan Cổ Phái tìm Sở Vân Thiên!
Đối với vấn đề này, ở đây Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều đều biết một ít, năm đó thời điểm đi Thiên Cổ Thi Địa, công tử các nàng liền cùng Trung Châu công chúa nói qua sự tình Sở Vân Thiên, về phần chân tướng, các nàng lại không biết.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Hiện tại, ai là Sở Vân Thiên đã không trọng yếu, ta sẽ đi Táng Phật cao nguyên, ta sẽ gặp nàng một lần!
- Có một số việc, dù sao cũng nên có một cái kết cục, bằng không thì, sẽ dây dưa ngươi một đời một thế.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ không khỏi có chút bất đắc dĩ cùng buồn vô cớ, cười khổ một cái nói ra.
- Ta cùng ngươi đi!
Tô Ung Hoàng nghiêm túc nói ra:
- Vị Trung Châu công chúa này, tuyệt đối không phải người dễ trêu.
- Ta biết, nàng vẫn luôn là một người cố chấp.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc lắc, nói ra:
- Bất quá, ta có một việc khác muốn ngươi đi làm, ta có một ít bảo tàng, cần ngươi mang về!
- Bảo tàng như thế nào?
Tô Ung Hoàng không khỏi hỏi, hai chữ bảo tàng xuất từ trong miệng Lý Thất Dạ, vậy tuyệt đối không phải một sự tình đơn giản.
- Không có gì, là bí khố, tại Thạch Dược giới không cẩn thận diệt chút đế thống tiên môn, vừa vặn thu bí khố của bọn hắn, lấy phong phú Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm nói.
Dạng lời nói phong khinh vân đạm này, để Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều thậm chí là Tô Ung Hoàng cũng không khỏi có chút há mồm trợn mắt, bí khố của đế thống tiên môn, đây là bảo tàng hạng gì! Nhưng mà, chuyện như vậy từ trong miệng công tử gia các nàng nói ra, là không có ý nghĩa như vậy, tựa như là bảo vật bình thường.
Đây chính là bí khố của đế thống tiên môn, nếu bị người biết, vậy tuyệt đối sẽ vì thế điên cuồng!
- Đi đến hôm nay, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta cũng cần phải phong phú một chút.
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chứng thực, tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng!
Lúc này, nhân vật có chút đảo ngược, Tô Ung Hoàng làm sư phụ lại đối với đồ đệ Lý Thất Dạ nói gì nghe nấy, thậm chí là mười phần ỷ lại Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ đã thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh nàng. Nếu không có Lý Thất Dạ, coi như cơ trí ung dung như nàng, nàng cũng không biết nên làm sao bây giờ mới tốt!
- Vậy ta về trước Tẩy Nhan Cổ Phái.
Cuối cùng, Tô Ung Hoàng nhìn Lý Thất Dạ một chút thật sâu, nói ra:
- Lần này đi Táng Phật cao nguyên, ngươi cũng nên cẩn thận.
- Yên tâm đi, ta đang định đi Táng Phật cao nguyên một chuyến, có một số việc, nên đến cái hiểu rõ.