Đế Bá

Chương 162: Ma Bối Lĩnh (3)



- Giang Tả thế gia nha, tồn tại so với Tẩy Nhan Cổ Phái còn cổ xưa hơn.

Có một vị Xà yêu vương của Phi Giao Hồ không khỏi vô cùng kiêng kỵ, thì thào nói.

Thiết kỵ của Giang Tả thế gia, chính là do một vị thanh niên thống lĩnh, chỉ thấy người thanh niên này lạnh lùng vô tình, thân hình hắn bao khỏa ở bên trong thần khải, cả người tựa như là thiết sơn ngọc trụ, nhưng mà, hắn từ trên thần tuấn nhảy xuống, lại nhẹ nhàng vô cùng.

- Giang Tả Hầu, kẻ này khó lường, chừng hai mươi tuổi, liền có thể xưng hầu.

Coi như là Hỗn Nguyên Hầu dạng Vương Hầu chính quy này, vừa thấy thanh niên kia, cũng không khỏi trở nên động dung.

Vừa thấy Giang Tả thế gia đến, coi như là Trấn Uy Hầu cũng không dám bất cẩn, tự mình đón chào.

- Giang Tả thế gia, thế gia thật cổ xưa, nó không chỉ là so với Tẩy Nhan Cổ Phái còn cổ lão hơn, thậm chí nghe nói, Giang Tả thế gia đã từng ra một vị hiền vương khó lường, đã từng là đại địch của Minh Nhân Tiên Đế thuở thiếu thời, thậm chí nghe nói, lúc Minh Nhân Tiên Đế tuổi nhỏ cũng từng ở trong tay hắn bại qua.

Một lão quy vương bên trong Phi Giao Hồ thì thào nói.

- Giang Tả hiền vương.

Lão Yêu Vương Phi Giao Hồ cũng không khỏi động dung, nói ra:

- Nghe nói hắn đã từng là đại địch của Minh Nhân Tiên Đế lúc tuổi nhỏ, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn là thua ở trong tay Minh Nhân Tiên Đế, không thể gánh chịu thiên mệnh!

Các tu sĩ khác nghe được như vậy, sắc mặt cũng không khỏi đại biến, lúc này mới biết Giang Tả thế gia đáng sợ cỡ nào. Thời điểm Minh Nhân Tiên Đế tuổi nhỏ có thể nói là khó gặp đối thủ, mặc dù hắn xuất thân bình thường, nhưng mà, thời điểm hắn niên thiếu đã từng quét ngang vô số cường địch, thậm chí thời điểm Minh Nhân Tiên Đế tuổi còn nhỏ đã từng nhập Táng Địa, chiến Cựu Thổ, đây là hạng thiếu niên vô địch gì.

Nhưng mà, lão tổ Giang Tả thế gia lại còn bại qua Minh Nhân Tiên Đế thuở thiếu thời, đây là tồn tại đáng sợ đến bực nào. Giang Tả hiền vương, tại thời đại kia, đích thật là tuổi trẻ thiên tài vang dội Nhân Hoàng giới.

- Giang Tả Hầu, phong thái hắn đuổi sát tổ tiên của hắn Giang Tả hiền vương.

Có lão đạo của Tử Hà Quan lầm bầm nói ra:

- Nghe nói Giang Tả thế gia đối với hắn gửi kỳ vọng cao, cho là hắn nhất định có thể siêu việt tổ tiên của hắn Giang Tả hiền vương! Thời điểm thời đại Đạo Trung còn chưa kết thúc, Giang Tả Hầu cũng đã là tài hoa xuất chúng, hiện tại có nghe đồn hắn đã một cước bước vào Vương Hầu.

Giang Tả thế gia giá lâm, lại tới không ít đệ tử đại giáo cương quốc, có điều, uy phong của bọn hắn cũng không bằng Giang Tả Hầu, Giang Tả thế gia có thể sừng sững đến bây giờ, cũng thật là có thực lực kinh thiên của bọn hắn.

Theo một đám đệ tử đại giáo cương quốc đến, cảnh này khiến phía trên sườn đồi là người ta tấp nập, hạ trại không ít tu sĩ, có môn phái là bảo các treo trên bầu trời, đệ tử trong môn trực tiếp tiến nhập bảo các, cũng có môn phái mang một chiếc cổ thuyền to lớn mà đến, cái này vừa là bảo vật phi hành, cũng là chỗ ở lâm thời của bọn hắn, cũng có tu sĩ là túm năm tụm ba thành đàn vây tại một chỗ, cao đàm khoát luận. . .

Nhưng mà, tu sĩ đến Ma Bối Lĩnh xa xa không chỉ những thứ này, ở bên trong trên trời, thỉnh thoảng có đệ tử đại giáo cương quốc giá lâm, có đạp kiếm mà đến, có ngồi phi bằng mà đến, cũng có ngồi một tòa phi sơn to lớn mà tới. . . Ánh sáng muôn màu, kỳ quái.

Thậm chí có thể nói, từ trên đất bằng đi tới, đã không có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh. Dù sao, đối với tu sĩ mà nói, đạt đến Chân Mệnh cảnh giới có thể ngự bảo vật phi hành, đạt đến Thiên Nguyên cảnh giới có thể độn thiên đạp không!

Một tu sĩ ngay cả bay cũng không biết, cái này đầy đủ nói rõ cảnh giới của hắn là thấp bực nào, tu sĩ hoặc môn phái cấp thấp như vậy, căn bản không có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.

Oanh… ngay thời điểm không ít tu sĩ mong mỏi cùng trông mong xem còn có đại giáo cương quốc gì muốn tới tham gia lần thịnh yến Ma Bối Lĩnh này, đột nhiên núi chấn địa lay, tựa như là có địa ngưu xoay người, không ít tu sĩ bị dọa đến nhao nhao bay lên không trung.

- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Ma Bối Lĩnh muốn mở?

Có tu sĩ không khỏi chấn động nói.

Nhưng mà, rất nhanh, mọi người mới phát hiện căn bản không phải chuyện như thế, ở thời điểm này, rất nhiều người nhìn thấy phía trước có một con ốc sên to lớn chậm rãi bò lên trên sườn đồi, con ốc sên này giống như một ngọn núi vậy.

Nhìn thấy ốc sên to lớn này, rất nhiều người đều trợn tròn mắt, chỉ sợ rất nhiều tu sĩ cố gắng cả đời cũng không có gặp qua ốc sên khổng lồ như vậy, càng khiến người ta há hốc mồm chính là, trên lưng ốc sên to lớn này, vậy mà ngồi một đoàn người, thậm chí là hơn một ngàn người.

Nhìn thấy ốc sên kia chậm rãi bò lên trên sườn đồi, trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ ở trên sườn đồi cũng không khỏi cười vang, chỉ sợ bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp qua sự tình buồn cười như vậy.

- Móa, các ngươi có chân không biết đi sao, ngồi ở trên lưng ốc sên, đây không phải muốn đè chết ốc sên sao?

Có tu sĩ cảm giác một màn này quá khôi hài, nhịn không được cười lắc đầu nói ra.

Cũng có tu sĩ giương giọng cười to đối với người trên lưng ốc sên hô hào nói ra:

- Ốc sên của các ngươi leo chậm như vậy, muốn mọi người giúp các ngươi đẩy một cái hay không, bằng không thì, các ngươi năm nào ngày nào mới có thể bò lên.

Nói như vậy lại là đưa tới một lớp sóng cười to, không ít người nhìn thấy một màn cưỡi ốc sên này, đều cảm thấy quá bất hợp lí.

Đương nhiên, người trên lưng ốc sên chính là đám người Lý Thất Dạ, lấy tốc độ của Ngưu Phấn, trong nháy mắt là có thể bò lên trên sườn đồi, mà Lý Thất Dạ chẳng qua là hoài cựu mà thôi, chậm rãi tán thưởng phong cảnh bốn phía.

Đối với từng đợt tiếng cười phía trước, đám người Đồ Bất Ngữ, Cổ Thiết Thủ ngược lại là có thể an ổn ngồi tại đó , nhưng đám người da mặt mỏng như Lạc Phong Hoa, đành phải là gượng cười vài tiếng, cũng có chút xấu hổ.

Chỉ có Lý Thất Dạ là bình chân như vại, khoan thai tự đắc ngồi tại đó, nhất phái du sơn ngoạn thủy, căn bản không có đem tiếng cười nhạo trước mặt để ở trong mắt, cưỡi ốc sên hành tẩu ở trên sườn núi, đối với hắn mà nói giống như là cưỡi thần câu chậm rãi bước trong hậu hoa viên nhà mình vậy, thoải mái nhẹ nhõm.

- Là người Tẩy Nhan Cổ Phái.

Thời điểm ốc sên bò lên trên sườn đồi, có tu sĩ, môn phái Bảo Thánh thượng quốc nhận ra cờ xí của Tẩy Nhan Cổ Phái, không khỏi nói ra.

Thấy là người Tẩy Nhan Cổ Phái đến, trong lúc nhất thời này dẫn tới có ít người không khỏi hai mặt nhìn nhau, ba vạn năm trước, nơi này chính là địa bàn của Tẩy Nhan Cổ Phái, tại năm đó, ai dám như hôm nay tụ tập ở chỗ này? Hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc, không chỉ là các phái thiên hạ có thể tụ tập ở nới này, ngay cả Tẩy Nhan Cổ Phái làm chủ nhân, cũng đã sớm mất đi tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.