Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi ở trên cổ kiệu, trung niên hán tử lạnh lùng nói. Hắn cũng không có đứng dậy nghênh đón, rất là cao ngạo.
Lý Thất Dạ ngồi trên cổ kiệu, cao cao tại thượng, sóng vai thương thiên, hắn chỉ thả xuống mí mắt một cái, nhìn thoáng qua trung niên hán tử, nói ra:
- Mộc Kiếm Thánh Ma, bao nhiêu năm qua đi, cái tính xấu kia của ngươi y nguyên không thay đổi, đã lạnh lại ngạo, giống như là tảng đá trong nhà xí, thấy ta, y nguyên không bái!
Người trung niên hán tử này mắt cúi xuống không nói lời nào, hắn là Mộc Kiếm Thánh Ma, so với Thiên Khí Ma Vương, vẫn là có khoảng cách không nhỏ, nhưng mà, hắn mười phần cao ngạo, không bái Thiên Khí Ma Vương.
- Bao nhiêu năm không có tin tức của ngươi, ta cho là ngươi đã lên Trảm Ma Đài.
Mộc Kiếm Thánh Ma mắt cúi xuống, nói ra.
- Nhanh, đám lừa trọc kia cũng sắp hành động, ta cũng sắp lên Trảm Ma Đài.
Lý Thất Dạ đại mã kim đao mà ngồi, khí thế đè người, hắn liền là Ma vương, chúng ma chi vương.
Lý Thất Dạ nói như vậy để ánh mắt Mộc Kiếm Thánh Ma hơi nhúc nhích một chút, hắn lần nữa ngẩng đầu, nhìn lấy Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu, hắn chậm rãi nói ra:
- Ngươi rốt cục muốn lên Trảm Ma Đài!
- Bao nhiêu người lên Trảm Ma Đài, cũng không kém ta một người.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Ta yên lặng vô số tuế nguyệt, chỉ là không muốn tuỳ tiện bước vào vùng đất kia mà thôi, bất quá, ta đã chuẩn bị không sai biệt lắm, là thời điểm nên đi theo bước chân của Ma Chủ.
Mộc Kiếm Thánh Ma nhìn lấy Lý Thất Dạ, trầm mặc thật lâu, nói ra:
- Ngươi cần gì?
- Ta muốn Đoạn Kiếm Trúc của ngươi.
Ánh mắt Lý Thất Dạ rơi vào trên thân cây trúc nhỏ kia, chậm rãi nói ra.
Ánh mắt Mộc Kiếm Thánh Ma hơi nhúc nhích một chút, lần nữa nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói ra:
- Cái này khiến ta ngoài ý muốn, chỉ là tiểu vật, vậy mà có thể vào pháp nhãn của ngươi.
Mộc Kiếm Thánh Ma nói như vậy, để phương tâm các nàng Mai Tố Dao cũng không khỏi hơi nhúc nhích một chút, sợ bị Mộc Kiếm Thánh Ma khám phá Lý Thất Dạ ngụy trang.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ bình chân như vại, bất vi sở động, vẫn là cao cao tại thượng, lạnh lùng rủ xuống ánh mắt, nói ra:
- Ta là muốn lên Trảm Ma Đài, mấy nha đầu này rất để cho ta ưa thích, nên cho các nàng chút đồ tốt chơi đùa.
- Ma giả chúng ta, không thất tình lục dục.
Mộc Kiếm Thánh Ma lạnh lùng nói.
Các nàng Mai Tố Dao cũng không khỏi ngừng thở, thậm chí có thể nói, ở thời điểm này các nàng không khỏi khẩn trương lên, các nàng thật đúng là lo lắng Mộc Kiếm Thánh Ma nhìn thấu Lý Thất Dạ ngụy trang, Mộc Kiếm Thánh Ma này, so với Ma Long càng thêm khó chơi.
- Đây chính là ngươi cùng ta chênh lệch, ngươi cái trạng thái này, đừng bảo là đuổi theo bước chân của Ma Chủ, ngay cả bước chân của ta cũng đuổi không kịp.
Lý Thất Dạ cao cao tại thượng, lãnh đạm nói ra:
- Ngươi cùng đám lừa trọc kia không kém bao nhiêu! Cũng chỉ có thể là loại trình độ này!
- Ngươi có thể thành Ma Chủ sao?
Ánh mắt Mộc Kiếm Thánh Ma không khỏi co rút lại một chút, nhưng, y nguyên nhịn không được nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vẫn là cao cao tại thượng, nói ra:
- Ma Chủ? Cái này đã không có cái gì đáng tranh, chúng ta có kết cục tốt hơn, ai còn sẽ cùng đám lừa trọc kia tranh giành nó chứ! Ma Chủ đi, Đế Chủ cũng đi, cũng là thời điểm ta nên đi!
Mộc Kiếm Thánh Ma nghe được lời như vậy, không khỏi bắt đầu trầm mặc, hắn rơi vào trầm tư, có lẽ, đây cũng là vấn đề hắn một mực suy tính.
- Ta có chút thưởng thức cái tính xấu kia của ngươi, mới cùng ngươi chào hỏi một tiếng. Ngươi cho cũng tốt, không cho cũng được, Đoạn Kiếm Trúc ta là muốn định.
Lý Thất Dạ cao cao tại thượng, lạnh lùng rủ xuống ánh mắt, nói ra.
Cuối cùng, Mộc Kiếm Thánh Ma không nói hai lời, trực tiếp từ dưới đất rút lên Đoạn Kiếm Trúc, ném cho Lý Thất Dạ, không nói gì.
- Ta cũng không nợ nhân tình của ngươi, lưu lại cầu nguyện của ngươi đi.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói.
Mộc Kiếm Thánh Ma do dự một chút, cuối cùng khắc xuống cầu nguyện của mình, sau đó hắn xoay người rời đi, trong nháy mắt biến mất tại chân trời.
Chờ hoàn toàn có thể xác định Mộc Kiếm Thánh Ma chân chính đi, lúc này các nàng Mai Tố Dao mới thở dài một hơi.
- Nguy hiểm thật, kém chút bị khám phá.
Coi như là Lý Sương Nhan có thể bảo trì bình thản cũng không khỏi thì thào nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Sương nhi a, ngươi đây là quá coi thường công tử gia của ngươi, coi như ta không giả mạo Thiên Khí Ma Vương, ta cũng có thể đè ép được hắn.
Tại năm đó, hắn ở chỗ này cũng là một vô thượng Ma vương, hắn cũng có uy danh hiển hách.
- Ma Chủ, Đế Chủ là người phương nào?
Trần Bảo Kiều không khỏi tò mò nói:
- Bọn hắn là chủ nhân của Đế Ma tiểu thế giới sao.
Lý Thất Dạ không có trả lời, chỉ là cười cười, đối với Mai Tố Dao câu một cái ngón tay, Mai Tố Dao giải thích nghi hoặc cho Trần Bảo Kiều nói:
- Truyền thuyết nói, Ma Chủ là chủ nhân Ma Giới, Đế Chủ là chủ nhân Đế Cương, nhưng, đây chỉ giới hạn trong truyền thuyết, chưa từng có ai thấy bọn hắn tồn tại, thậm chí có người suy đoán, căn bản không có Ma Chủ Đế Chủ gì, đây chẳng qua là nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
- Không, thật là có Ma Chủ cùng Đế Chủ tồn tại.
Lý Thất Dạ ngồi ở trên cổ kiệu nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra.
Trần Bảo Kiều không khỏi tò mò nói:
- Kia là tồn tại như thế nào? Rất vô địch sao?
- Chỉ sợ không có ai biết, bởi vì không có người thấy bọn hắn.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn ra rất xa, rất xa, ánh mắt mười phần thâm thúy.
- Đế Cương có Đế Chủ, Ma Giới có Ma Chủ, Táng Phật cao nguyên có Phật Chủ.
Bạch Kiếm Chân luôn luôn không thích nói chuyện cũng không khỏi động dung, nói ra:
- Hơn nữa, cũng chưa từng có ai thấy Phật Chủ, ba cái này đến tột cùng là thế nào.
Đối với dạng vấn đề này, coi như là Mai Tố Dao cũng trả lời không được, bởi vì phía sau chuyện này có bí mật mà vạn cổ đến nay không ai có thể giải, đã từng có Tiên Đế muốn biết bí mật chân chính phía sau nhưng không được.
- Phật Chủ, cái này có hai loại thuyết pháp, một loại, là Phật Chủ mà mọi người nói tới, cũng chính là Phật Chủ của Phật quốc.
- Một loại thuyết pháp khác là gì?
Lý Sương Nhan cũng không khỏi bị đưa tới lòng hiếu kỳ, nói ra.
Lý Thất Dạ trầm mặc, không nói gì. Mai Tố Dao thay hắn mở miệng, nhẹ nhàng nói:
- Một loại thuyết pháp khác, là truyền thuyết nói, trên Táng Phật cao nguyên, còn có tồn tại cao hơn, nhưng, tôn Phật Chủ này chưa từng có ai thấy, tựa như Ma Giới Ma Chủ, Đế Cương Đế Chủ, đây chẳng qua là truyền thuyết, nhưng, chưa từng có ai thấy.
- Đây là thế nào, lại thần thần bí bí.
Trần Bảo Kiều không khỏi thì thào nói.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Đó cũng không phải truyền thuyết, là tồn tại chân chính, chỉ bất quá, người bình thường, là không gặp được tôn Phật này.