Đế Bá

Chương 1687: Lựa chọn (2)



Bất quá, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ.

Sau khi định ra hiệp nghị, Lý Thất Dạ nhìn lấy ba vị đại đế, chậm rãi nói:

- Ta muốn mượn đế kiếm trong tay các ngươi dùng một lát, ta cần mở ra đế động.

Ba vị đại đế cũng không khỏi nhìn nhau một chút, Nhất Hiệt Đế gật đầu nói:

- Cái này ta không có dị nghị, ngày đạp vào Chinh Đồ, đế kiếm cũng đổi chủ, hôm nay cho Chiến Đế mượn lại có làm sao.

Bách Thắng Đế trầm ngâm một chút, cũng gật đầu nói:

- Chiến Đế đã cần, cầm lấy đế kiếm là được.

- Chiến Đế, ngươi không phải nói thiên hạ không có cơm trưa miễn phí sao?

Tà Nhãn Đế đối với Lý Thất Dạ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khúc mắc, cho nên, hắn đối với Lý Thất Dạ có chút khó chịu nói.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:

- Đúng vậy, thiên hạ là không có cơm trưa miễn phí, nhưng mà, cái này phải nhìn ai cùng ai nói. Ta hướng về ngươi mượn đế kiếm, nói rõ ta tôn kính ngươi, nếu như ta không tôn trọng ngươi, ngươi cảm thấy ta cần mở miệng mượn sao?

Nói đến đây, Tà Nhãn Đế hừ lạnh một tiếng, không muốn lại nói cái gì, hắn đem đế kiếm ném cho Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

- Cầm lấy đi, không cần cám ơn ta.

- Vậy liền cám ơn.

Lý Thất Dạ nhận đế kiếm của Tà Nhãn Đế, nhàn nhã vừa cười vừa nói.

Tà Nhãn Đế lạnh lùng hừ một cái, trong nội tâm đối với Lý Thất Dạ khó chịu, nhưng mà, cũng lười nói thêm cái gì, muốn đánh đánh không lại Chiến Đế, muốn mắng cũng không có ý nghĩa.

- Chiến Đế là cùng chúng ta đạp vào Chinh Đồ.

Nhất Hiệt Đế nhìn lấy Lý Thất Dạ, không khỏi nói ra.

Nghe được lời như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Không, ta không đạp vào Chinh Đồ, đến lúc đó, ta sẽ đem đế môn cùng đế thế truyền cho Chiến Thất, hắn sẽ là một đời Đế Hoàng mới của Chúng Đế Chi Quốc chúng ta!

- Hồng trần vạn trượng, ta còn có rất nhiều sự tình chưa xong.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Đây chính là chỗ ta hâm mộ các ngươi, vô ưu vô lo, không có thất tình lục dục, không có ràng buộc, nói đi, liền đi.

Lý Thất Dạ không lên Chinh Đồ, bọn người Nhất Hiệt Đế cũng không có nói cái gì, bởi vì Lý Thất Dạ đem đế thế truyền cho phó tướng Chiến Thất, như vậy, Chiến Thất đạt được truyền thừa, cũng sẽ cường đại giống như Chiến Đế, cái này không có quá nhiều chỗ khác biệt.

- Có một câu, không biết nên nói hay không.

Trầm mặc một lát, Bách Thắng Đế mở miệng nói.

- Lần từ biệt này, chỉ sợ là không còn gặp nhau, không có gì có nên nói hay không.

Lý Thất Dạ gật đầu nói.

Bách Thắng Đế trầm ngâm một chút, nói ra:

- Tại Đế Cương, có một truyền ngôn, truyền ngôn nói, năm đó Chiến Đế ngươi đã từng độc thân trải qua Chinh Đồ, không biết có phải là thật hay không?

- Chuyện này sao. . .

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:

- Là thật là giả, cái này cũng không trọng yếu. Tóm lại, ta sẽ không để con em Chúng Đế Chi Quốc đi chịu chết, dù sao bọn hắn cũng đi theo ta từ thời đại này đến thời đại khác.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn lấy bọn người Bách Thắng Đế, nói ra:

- Nhưng mà, cũng không phải ý nghĩa con đường này liền bằng phẳng. Chinh Đồ, con đường này lại có ai biết kết cục sẽ như thế nào, hoặc là, mỗi người gặp gỡ khác biệt, hoặc là, mỗi một thời đại gặp gỡ cũng không giống nhau.

- Đạp vào con đường này, phải làm dự tính xấu nhất.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Đi đến con đường này, hoặc là bởi vì số mệnh, hoặc là hết thảy đều thuận theo tự nhiên. Bất kể như thế nào, tóm lại, trên con đường này, tất cả mọi người phải buông tay đánh cược một lần, chỉ có dũng cảm tiến tới, lúc này mới có thể đạt tới bờ bên kia!

- Bờ bên kia a.

Nhất Hiệt Đế không khỏi vì đó buồn vô cớ, chậm rãi nói ra:

- Ai biết bờ bên kia chờ chúng ta là cái gì, lại có ai biết đó là thế giới như thế nào đây. Đế Chủ đi, chư vị đại đế cũng nhao nhao bước lên Chinh Đồ, hiện tại, cũng nên đến phiên chúng ta.

Trăm ngàn vạn năm đến nay, từ khi Đế Chủ bước lên Chinh Đồ, tùy theo các vị Đế tướng cường đại bên người Đế Chủ cũng nhao nhao bước lên con đường này, ở trong thời gian trường hà, đế quốc này đến đế quốc khác cũng nhao nhao bước lên con đường này.

Đến hôm nay, Đại Đế như bọn người Bách Thắng Đế, Nhất Hiệt Đế, Tà Nhãn Đế, năm đó ở thời đại Đế Chủ chẳng qua là tiểu nhân vật mà thôi, tại năm đó, trong bọn họ có là tiểu binh, có là Bách phu trưởng, đi tới hôm nay, bọn hắn rốt cục thành Đế Hoàng.

Nhưng mà, đi tới hôm nay, bọn hắn cũng không thể không đối mặt với một lựa chọn, giống tiền nhân tiếp tục đạp vào Chinh Đồ.

- Mặc kệ bờ bên kia chờ chúng ta là cái gì, cuối cùng là phải có một cái kết thúc, phải có một cái kết thúc.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói.

Nếu như nói, có lựa chọn khác, hắn cũng sẽ không để Chúng Đế Chi Quốc đạp vào Chinh Đồ, con đường này có quá nhiều không xác định.

Nhưng mà, ngoại trừ con đường Chinh Đồ này, có thể nói, không có lựa chọn nào khác, nếu như có thể đưa Đế binh ra Đế Ma tiểu thế giới, hắn đã sớm lấy ra trăm vạn hùng sư của Chúng Đế Chi Quốc.

Đi đến hôm nay, cùng chờ đợi thời đại tiến đến, chờ đợi trở thành pháo hôi cho Táng Phật cao nguyên, không bằng buông tay đánh cược một lần, đạp vào Chinh Đồ, có lẽ còn có hi vọng khác.

Mà một khi cột vào chiến xa của Táng Phật cao nguyên, hậu quả hoàn toàn là có thể tưởng tượng. Cuối cùng mặc kệ kết cục như thế nào, Đế Ma tiểu thế giới làm pháo hôi, tuyệt đối không có kết cục gì tốt.

- Thôi được, cũng không có cái gì quyến luyến, liền làm một cuộc đi.

Cuối cùng, ngay cả Tà Nhãn Đế cũng nói ra như vậy.

Cuối cùng, hết thảy đều thương nghị thành công, ba vị đại đế rời Chư Đế thành, mang theo Đế binh của mình về tới đế quốc, bọn hắn cũng phải làm chuẩn bị đạp vào Chinh Đồ.

Lý Thất Dạ mang theo bốn thanh đế kiếm đi ra Chư Đế thành, đối với các nàng Lý Sương Nhan nói:

- Chúng ta đi thôi.

Ở bên ngoài Chư Đế thành, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn Lý Thất Dạ, rất nhiều người đều nhìn thấy ba vị Đế Hoàng của Đế Cương đến Chư Đế thành, rất nhiều người đều có thể suy đoán được, ba vị Đế Hoàng này nhất định là đi gặp Lý Thất Dạ.

Lúc này, thấy Lý Thất Dạ rời đi Chư Đế thành, rất nhiều tu sĩ cường giả đều xa xa ngắm nhìn, lúc này trong lòng bọn hắn cũng không khỏi suy đoán, bọn hắn đều muốn biết Lý Thất Dạ tại Chư Đế thành đạt được cái gì.

- Lý Thất Dạ ở trong Chư Đế thành đạt được bảo vật gì đây?

Có người không khỏi lầm bầm suy đoán nói.

Có đại nhân vật thế hệ trước nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Đối với Lý Thất Dạ mà nói, bảo vật bất quá là phụ trợ mà thôi, đối với hắn mà nói, bảo vật chỉ sợ là không trọng yếu. Theo ta nhìn, hắn triệu tập tam đại Đế Hoàng, rất có thể là thương lượng đại sự gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.