Đế Bá

Chương 1704: Thần Tổ



"Phanh" một tiếng vang thật lớn, Lý Thất Dạ tay không tiếp chín kiếm, một chiêu liền đánh chín kiếm của Cửu Kiếm lão nhân bay trở về, coi như là Cửu Kiếm lão nhân cũng không được.

Xùy… ngay lúc này, Cơ Không Vô Địch bị ma diệt, hóa thành một đoàn huyết vụ, ngay trong nháy mắt hắn hôi phi yên diệt, hắn không khỏi kêu thảm một tiếng, trong tiếng kêu gào thê thảm này, tràn đầy tuyệt vọng, tràn ngập không cam lòng.

- Tiểu súc sinh…

Cửu Kiếm lão nhân hét lên một tiếng, ở dưới hắn hộ đạo, Lý Thất Dạ vẫn mài giết Cơ Không Vô Địch, đây với hắn mà nói, chính là nhục nhã cả đời.

- Cửu Kiếm huynh, xin suy nghĩ lại, không cần loạn trận cước của chúng ta, đợi chút nữa chém tiểu bối này, tất vì hiền chất báo thù.

Ở thời điểm này, ở một góc khác xuất hiện một người nữa, người này trầm giọng nói. Người này chính là Cửu Giới tổng sứ lần trước bỏ trốn mất dạng.

Cửu Kiếm lão nhân nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, hai mắt như phun ra lửa, nhưng, mười phần khó được chính là, hắn cuối cùng vẫn nhịn được.

Lý Thất Dạ nhìn bầu trời một chút, nở nụ cười, chậm rãi nói ra:

- Đều đi ra đi, làm rùa đen rút đầu gì chứ, các ngươi đã để Cơ Không Vô Địch dẫn ta tới nơi này, hiện tại ta tới, chẳng lẽ bốn người các ngươi còn sợ ta sao.

Lý Thất Dạ vừa nói xong, không ít người trong nội tâm run lên, rất nhiều người đều không cảm thấy vùng trời này còn giấu cường giả.

Ông… chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời ngoại trừ Cửu Kiếm lão nhân cùng Cửu Giới tổng sứ ra, còn xuất hiện hai người, hai người này xuất hiện cùng Cửu Kiếm lão nhân, Cửu Giới tổng sứ đều chiếm một góc, phong tuyệt thiên địa, đứt mất đường lui của Lý Thất Dạ.

Trên bầu trời xuất hiện hai lão nhân, một cái tóc đã trắng xoá, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, thậm chí thoạt nhìn bộ dáng còn đứng không vững.

Nhưng mà, chính là một lão nhân như vậy, lại làm trong nội tâm mọi người run lên, một vị lão tổ đến từ Trung Đại Vực không khỏi nghẹn ngào nói:

- Hắn, hắn, hắn là Tổ Thần, lão tổ trong truyền thuyết của Thanh Huyền cổ quốc.

Nghe được lời như vậy, trong lòng rất nhiều người cũng không khỏi run lên một cái, Tổ Thần, lão tổ cường đại nhất, đáng sợ nhất Thanh Huyền cổ quốc, bất kỳ người nào cũng kiêng kị ba phần.

- Tổ Thần a.

Mặc kệ là Đại Hiền thế hệ trước, hay là Thần Vương, trong lòng cũng không khỏi run lên, rất nhiều người suy đoán, Tổ Thần tuyệt đối là một vị Thần Hoàng.

Trên thực tế, không có ai biết thực lực của Thần Tổ, bởi vì hắn đã rất lâu chưa từng xuất hiện, thậm chí không có người tận mắt thấy hắn ra tay.

Nhưng mà, coi như là Tổ Thần, Lý Thất Dạ cũng không có nhìn nhiều, ngược lại là một người khác, Lý Thất Dạ lại nhìn nhiều mấy lần.

Trên bầu trời xuất hiện một người khác, thoạt nhìn cũng không già nua, bộ dáng trung niên nhân, nhưng mà, hắn mặc một thân cổ y, cả người cho người ta một loại cảm giác huyết khí khô lão, tựa hồ, hắn đã sống vô số năm tháng.

Người này đứng ở nơi đó, không có bộc phát ra khí thế kinh thiên động địa gì, nhưng mà, lại cho người ta một loại cảm giác không nói được, hắn giống như là một ngọn thần sơn tuyên cổ bất biến, kình thiên trấn địa.

Ở trong bốn người, cho người ta cảm giác mạnh nhất không phải Cửu Kiếm lão nhân, không phải Thần Tổ, mà là trung niên hán tử trước mắt kia.

Người trung niên hán tử này đứng ở nơi đó, thần thái lạnh lùng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, tựa hồ muốn nhìn thấu Lý Thất Dạ.

- Ta gặp qua hắn.

Có một Đại Hiền thế hệ trước nhìn trung niên hán tử kia một hồi lâu, hắn không khỏi giật mình, lầm bầm nói:

- Ta ở Thiên Cổ Thi Địa gặp qua hắn, hắn, hắn là vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn trong truyền thuyết.

- Vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn?

Nghe được lời như vậy, có người không biết không khỏi hỏi.

Thậm chí có thể nói, rất nhiều người đều hai mặt nhìn nhau, bởi vì loại thuyết pháp kia đối với rất nhiều người mà nói quá xa lạ.

Cho dù có người có thể một ngụm nói toạc ra lai lịch trung niên hán tử kia, nhưng mà, đã không có người biết hắn là đời chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn, hay là Thiên Đế Môn lưu tại vị chưởng môn cuối cùng ở thế gian.

- Hắn vậy mà từ Thiên Cổ Thi Địa còn sống đi ra, xem ra Thiên Cổ Thi Địa có thể gia mệnh, cái này đích xác là không sai.

Đại Hiền thế hệ trước gặp qua trung niên hán tử này, không khỏi lẩm bẩm nói.

Trung niên hán tử kia đích thật là vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn, năm đó hắn leo lên U Minh thuyền, từ đó biến mất không còn thấy tăm hơi, không nghĩ tới, vào hôm nay hắn rốt cục xuất thế.

Nhìn vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn một chút, Lý Thất Dạ nở nụ cười, chậm rãi nói ra:

- Ôm vào bắp đùi của ngươi, Bảo Trụ Nhân Hoàng có thể tu luyện thành tiên thể, ta thật sự là không có chút nào ngoài ý muốn.

Lý Thất Dạ nói như vậy để rất nhiều người khẽ động, từ khi Bảo Trụ Nhân Hoàng quật khởi, rất nhiều người đều biết sau lưng Bảo Trụ Nhân Hoàng có nhân vật khó lường làm chỗ dựa, nhưng mà, không người rõ ràng chỗ dựa kia là người thế nào.

Hôm nay, Lý Thất Dạ một câu bừng tỉnh người trong mộng, lập tức đề tỉnh tất cả mọi người, mọi người giờ mới hiểu được, nguyên lai người hộ đạo phía sau Bảo Trụ Nhân Hoàng là vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn.

Thiên Đế Môn, đây chính là truyền thừa một môn tứ đế a, hơn nữa còn là tứ đế liền đời, truyền thuyết, ở thời đại Thiên Đế Môn, coi như là Phi Tiên giáo cũng kiêng kị ba phần.

Mặc dù Thiên Đế Môn đã hôi phi yên diệt, nhưng mà, Thiên Đế Môn là tồn tại có được nhiều bí kíp công pháp cường đại nhất thế gian, thậm chí bao gồm Tiên thể thuật!

Có thể được vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn hộ đạo, cái này khiến rất nhiều người lập tức minh bạch, khó trách Bảo Trụ Nhân Hoàng có thể quật khởi, khó trách Bảo Trụ Nhân Hoàng có thể tu luyện thành Tiên thể, hết thảy nguyên nhân đều ở đây.

Vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói ra:

- Một thế này, yêu nghiệt như ngươi hẳn phải chết!

Nói đến đây, ánh mắt của hắn phát lạnh.

Vạn cổ đến nay, Tiên Đế không ít, nhưng mà, tồn tại được người xưng là yêu nghiệt, chỉ sợ không nhiều, như Kiêu Hoành Tiên Đế, như Phi Dương Tiên Đế, lại như Hồng Thiên Nữ Đế!

Vị chưởng môn cuối cùng của Thiên Đế Môn muốn giết Lý Thất Dạ, cái này không chỉ là vì Bảo Trụ Nhân Hoàng báo thù, đồng thời, yêu nghiệt như Lý Thất Dạ để hắn nghĩ tới một người, một người cũng yêu nghiệt như thế… Hồng Thiên Nữ Đế!

- Giết ta?

Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra tiếu dung, nhàn nhã nói:

- Ngươi không dễ dàng đổi được thọ nguyên, vậy mà không hảo hảo trân quý, lại chạy tới đối địch với ta, ta ngược lại thật muốn cân nhắc, có nên bắt sống ngươi, đem ngươi da lột từng tầng từng tầng, để ngươi nói ra vị trí bảo tàng của Thiên Đế Môn hay không.

Năm đó, Hồng Thiên Nữ Đế diệt Thiên Đế Môn, bất quá, cùng diệt Thần Thú Thiên Vực không giống là, năm đó Thiên Đế Môn còn có rất nhiều đệ tử ở bên ngoài, có rất nhiều đệ tử thậm chí là lão tổ ở trong Cửu Giới, sau khi Hồng Thiên Nữ Đế diệt Thiên Đế Môn, cũng không có đuổi tận giết tuyệt, không giống diệt Thần Thú Thiên Vực nhổ tận gốc như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.