Đế Bá

Chương 171: Thánh Thiên Đạo (2)



Thánh Thiên Đạo đấu với Trần Bảo Kiều, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, mặc dù có không ít tuổi trẻ tuấn ngạn ghen ghét, nhưng mà không thừa nhận cũng không được, cũng chỉ có Thánh Thiên Đạo thiên chi kiêu tử như thế mới có thể xứng đôi với Trần Bảo Kiều.

- Bảo Kiều, theo ta trở về!

Lúc này bàn tay Thánh Thiên Đạo mở ra, mà Trần Bảo Kiều hiện tại không địch lại, bàn tay Thánh Thiên Đạo giống như lưới nhện bắt bươm bướm.

Nhìn thấy một màn này, ánh mắt lão già đánh xe cho Trần Bảo Kiều ngưng tụ, nhưng hắn vẫn ngồi tại chỗ.

- Động thủ đánh hắn!

Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra.

Loong coong --

Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, một kiếm giơ lên cao cao, lập tức, Lý Sương Nhan ra tay, một kiếm đảo qua, ngôi sao cũng phải ảm đạm, sắc mặt Thánh Thiên Đạo đại biến, cấp tốc lui về phía sau.

Biến hóa đột ngột khiến mọi người động dung, ai cũng không nghĩ tới vào lúc này Lý Sương Nhan lại đột nhiên ra tay.

- Lý tiên tử cũng muốn chen một chân vào sao?

Thánh Thiên Đạo nhìn qua Lý Sương Nhan, lại cười lên, nói ra:

- Chẳng lẽ Lý tiên tử đang tranh giành tình nhân? Nếu là như thế, ta không ngại một lấy hai mỹ nữ.

- Một vương bát đản thì ai lại đi tranh giành, Sương Nhan, giết hắn cho ta!

Lý Thất Dạ thập phần chán ghét nhìn qua Thánh Thiên Đạo.

- Đúng là không biết sống chết.

Thánh Thiên Đạo ánh mắt mãnh liệt, cánh tay hướng Lý Thất Dạ chộp tới!

Loong coong -- một tiếng, không cần Lý Thất Dạ ra tay, Lý Sơng Nhan đã xuất kiếm quang ra rồi, lập tức chém vào bàn tay của Thánh Thiên Đạo.

Đối mặt kiếm quang của Lý Sương Nhan, Thánh Thiên Đạo cũng không dám vô lễ, lập tức rút tay về, tay kia bóp một cái, lập tức bảo khí quét qua, chém thẳng vào Lý Sương Nhan.

Nhìn thấy cảnh này, hai người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu nổi, Lý Sương Nhan vì sao lại nghe lời của một kẻ một phàm thể phàm mệnh phàm luân phàm phu tục tử chú, phải biết rằng, Lý Sương Nhan chính là thiên chi kiều nữ, càng là thiên tài vương hầu!

- Khó trách ăn cơm bao (trai bao) lại có thể hung hăng càn quấy như thế, thì ra là có nữ nhân làm chỗ dựa!

Giang Tả Hầu khinh thường nói ra. Cho dù lời này là khinh thường nhưng lại mang theo vị chua.

- Cô nương, theo ta rời đi.

Lúc này Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên bờ lên hư không, nhìn Trần Bảo Kiều khoan thai nói:

- Một câu nói rất tốt, đi theo ta, bao ngươi ăn ngon uống sướng.

Cảnh này không hợp thói thường, lập tức làm cho tất cả mọi người im lặng, ngay cả ủng hộ Lý Thất Dạ như Cổ Thiết Thủ cũng cảm thấy ngứa mắt.

Về phần đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái ở đây cũng nhìn nhau, đều thán phục không ngừng, tán gái tới cảnh giới này thì không ai bằng, ngay cả khi có hôn nhân ước hẹn là Lý Sương Nhan bên cạnh, cũng có thể quang minh chính đại câu dẫn hôn thê của Thánh Thiên Đạo, đây chính là không còn lấy hung hăng càn quấy hình dung được nữa.

- Nãi nãi, lão Quy ta sống mấy ngàn năm, lần đầu tiên nhìn thấy người kiêu ngạo như ngươi!

Cuối cùng Phi Giao Hồ lão Quy vương cũng thán phục.

Cảnh này khiến mọi người chung quanh bội phục, dám câu dẫn hôn thê của Thánh Thiên Đạo ngay trước mặt của hắn, đây không phải cuồng vọng tới vô tri ngu ngốc, vậy chính là không ai bì nổi, tiểu tử này nhận thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.

Nếu như có thanh niên khác chạy tới trước mặt mình nói ra lời này như Lý Thất Dạ, Trần Bảo Kiều nhất định nổi bão, xem hắn như cuồng đồ, nhưng mà tiểu nam nhân trước mặt chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn cả nàng, càng kỳ quái hơn là, hắn cưỡi ốc sên đi tán mình, điều này đúng là không hợp thói thường.

- Tiểu nam nhân, muốn tán tỉnh nữ nhân, chờ lông của ngươi mọc dài đi đã.

Trần Bảo Kiều trừng Lý Thất Dạ, tức giận nói ra.

- Cô nương, ngươi nghĩ ta là kẻ nào!

Lý Thất Dạ lộ ra bộ dáng khoa trương, nói ra:

- Ngươi xem ta là người không đứng đắn sao? Ta mang theo hạo nhiên chính khí, vốn không phải hát hoa ngắt cỏ. Ta bảo cô nương đi theo ta, nói chính là cô nương theo ta lăn lộn, ra sức cho ta, tương lai bao ngươi ăn ngon uống sướng.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Lại nói cô nương, ta vừa rồi không có cởi quần áo, ngươi làm sao biết lông của ta chưa mọc dài?

Lý Thất Dạ nói ra lời này khiến vô số người cười vàng, nhưng mà trở ngại mặt mũi của Bảo Thánh thượng quốc cho nên không dám cười to, bọn họ bị nghẹn tới khó chịu.

- Tiểu nam nhân, ngươi muốn chết!

Bị Lý Thất Dạ nắm chặt không bỏ, Trần Bảo Kiều đỏ mặt, cảnh này càng mê người, nàng quát một tiếng, một ngón tay đánh qua Lý Thất Dạ.

Trần Bảo Kiều không phải thật muốn giết Lý Thất Dạ, nhưng mà, Lý Thất Dạ cũng tốc độ cực nhanh, Côn Bằng Dực Không, chỉ thấy Công Bằng trên đỉnh đầu hiện ra, Lý Thất Dạ dễ dàng né qua một bên.

Thiên biến, một trong Côn Bằng Lục Biến, biến này vừa ra tốc độ cực nhanh, bất luận là không gian gì đều có thể tự do bay liệng, khó với ngăn cản. Đế thuật huyền ảo ở trong tay Lý Thất Dạ phát huy vô cùng tinh tế.

- Côn Bằng Lục Biến?

Trần Bảo Kiều vừa thấy Lý Thất Dạ tránh thoát ngón tay của mình, cũng động dung, đánh giá Lý Thất Dạ, nói ra:

- Thì ra ngươi là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái!

Trẻ tuổi như vậy, có thể tu luyện đế thuật, điểm này đã khiến Trần Bảo Kiều động dung.

- Cô nương vẫn là người biết hàng.

Lý Thất Dạ thong dong nói ra:

- Đế thuật, đối với ta mà nói, không thành vấn đề. Cô nương theo ta, tiền đồ vô lượng!

- Tiểu súc sanh, muốn chết --

Hiện tại Thánh Thiên Đạo cũng bão nổi, không có thong dong như vừa rồi, quát một tiếng, lúc này đánh tới, đánh Lý Thất Dạ.

- Hừ --

Lý Thất Dạ không có ra tay, Trần Bảo Kiều hừ lạnh một tiếng, "Phanh" một tiếng, ngăn một chiêu này.

- Sương Nhan, giết con gà mà thôi, vì sao chậm thế, tuy sát phạt của ngươi chưa đủ, nhưng mà còn không đến mức yếu như thế, thể thuật của ngươi đâu rồi?

Đối với Thánh Thiên Đạo có lực phản kích, Lý Thất Dạ bất mãn.

- Thực giết?

Lý Sương Nhan còn tưởng rằng Lý Thất Dạ nói giỡn, Thánh Thiên Đạo chính là truyền nhân Thánh Thiên Giáo, giết hắn, đây chính là chọc thủng trời, tuyệt đối sẽ đưa tới tay họa ngập đầu cho Tẩy Nhan Cổ Phái.

- Ta nói chuyện, giả bộ sao?

Lý Thất Dạ ung dung nói:

- Cũng không phải con của tiên đế, vậy giết liền giết, tranh thủ thời gian động thủ đi.

Nói xong hắn phất phất tay, đã phiền toái không nhịn được.

Lời này cuồng nhu thế, đã làm cho người ta ngây ngốc, về phần Thánh Thiên Đạo càng tức giận đến thổ huyết, nhưng hắn là thiên tài đương thời, phóng nhãn trung tâm vực đều là nhân kiệt tiếng tăm lừng lẫy, lại bị tiểu tử vô danh khinh thị như thế.

- Giết --

Hiện tại Thánh Thiên Đạo cũng nổi khùng lên, quát một tiếng, trong chốc lát như thái sơn áp đỉnh, mệnh cung bắn ra phù văn vô tận, mênh mông như biển, đạo văn mênh mông này có thể quét qua thiên địa.

Ông --

Nhưng mà lúc này thánh quang tăng vọt, một tòa thánh liên mở ra, Lý Sương Nhan trong nháy mắt này toàn thân phun ra nuốt vào tiên quang nhàn nhạt, thời điểm này Lý Sương Nhan giống như tiên tử hạ phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.