Đế Bá

Chương 1718: Vạn niệm hồ



Nhưng mà bất kể là ai, sau khi gặp qua chân thân của nó đều không tự thoát ra được.

Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, tất cả không phải nói chơi.

Về phần Vạn Niệm Hồ, về cửu đại thiên bảo, thế nhân biết được ít càng thêm ít. Người biết rõ Vạn Niệm Hồ từng nghe qua một truyền thuyết.

Truyền thuyết, nếu như ngươi đạt được Vạn Niệm Hồ, như vậy nó có thể thực hiện mộng tưởng của ngươi, mặc kệ ngươi muốn cái gì, Vạn Niệm Hồ đều có thể thực hiện cho ngươi.

Về phần có phải là thật hay không thì tuyên cổ tới nay chưa từng có ai biết, bởi vì tuyên cổ đến nay không có người nhìn thấy Vạn Niệm Hồ chớ nói chi là đạt được Vạn Niệm Hồ, cho nên người để Vạn Niệm Hồ thực hiện mộng tưởng là không nói qua được.

Vạn Niệm Hồ, với tư cách một trong cửu đại thiên bảo, bản thân nó không có sinh mạng, nó cũng không có thất tình lục dục, nó chỉ là cái ấm sứt mà thôi.

Nhưng mà sau khi ngươi lưu lại dục niệm ở đây, ngươi đã lưu lại dấu vết trên Vạn Niệm Hồ, dường như tất cả trở nên khác biệt.

Nó vẫn không có tánh mạng, nó vẫn không có thất tình lục dục, nhưng mà dấu vết lưu tại đây, thất tình lục dục ở đây dường như sống lại.

Chính là vì như thế, mới có táng phật cao nguyên, mới có đế ma tiểu thế giới.

- Không hổ là tồn tại sống trăm ngàn vạn năm, xem sự vật khác hẳn so với người khác.

Thần niệm lại nói ra.

Lý Thất Dạ vẫn ngồi cạnh hồ sâu, cười một tiếng, chậm rãi nói:

- Thất tình lục dục cũng tốt, nhất niệm thành phật cũng tốt, nhất niệm thành ma cũng được. Chuyện này không liên quan tới ta, ta lúc này tới đây chỉ cần ngươi dịch chuyển bờ mông, ta muốn đồ vật lưu lại bên dưới.

- Ngươi còn muốn bản Không Thư đúng không.

Thần niệm hiển hiện, nó vẫn dùng hình thái pháp tắc xuất hiện.

Lý Thất Dạ cũng không có tâm tư giấu diếm, trên thực tế trước mặt Vạn Niệm Hồ không có tâm tư gì ẩn giấu được, bởi vì nó chính là vạn niệm, ý niệm trong đầu ngươi vừa động thì đã hiển thị rõ trước mặt của nó rồi.

- Đúng vậy, ta chính là muốn bản Không Thư kia.

Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhã nói:

- Chỉ cần ngươi dịch chuyển bờ mông là ta sẽ có được nó.

- Ngươi không thể mở nó ra.

Thần niệm hiển hiện trong hồ sâu, nó trả lời rõ ràng và chính xác.

Lý Thất Dạ cười lên, từ trong lòng ngực lấy một cái hộp cổ ra, trong hộp này chứa ba cái chìa khóa.

Ba cái chìa khóa này năm đó Lý Thất Dạ giao dịch với Chiến Thần Điện, ba cây chìa khóa này Mộ Thần giao cho Lý Thất Dạ, nó từng được Chiến Thần Điện cất chứa thật lâu.

Lý Thất Dạ tiện tay ném ba thanh chìa khóa vào hố sâu, nói ra:

- Ngươi cảm thấy thế nào? Ta đối với thứ bên trong đã mò ra rõ ràng. Năm đó thời không chuyển đổi, ngươi hàng lâm không sai. Đây không phải là bởi vì cơ duyên, cũng không phải bởi vì trong tối tăm chú định, đó là bởi vì một đại thời đại sụp đổ hủy diệt mà thôi! Có người mang Không Thư giấu ở chỗ này, cho nên ta tìm được chìa khóa mở nó ra.

- Chuyện này không quan hệ tới ta.

Thần niệm hiển hiện, pháp tắc biểu đạt hết sức chính xác:

- Giống như lời của ngươi nói, ta chỉ là cái ấm sứt mà thôi, hiện ở chỗ này do Lão Vô Tự chấp chưởng, ngươi muốn có nó, vậy phải do Lão Vô Tự đồng ý.

- Ta biết rõ.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Chúng ta vẫn câu nói kia, chỉ cần ngươi có thể dịch chuyển bờ mông, Lão Vô Tự giao cho ta là được.

- Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ nghĩ đến Không Thư mà thôi?

Lý Thất Dạ nói xong lời này, thần niệm trong hồ sâu biểu đạt ý của nó.

- Ta chỉ vì Không Thư mà đến.

Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh hồ sâu, nhìn qua nơi sâu nhất của hồ này, sau đó lại nhìn qua thần niệm sau đó cười nói.

- Chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được Vạn Niệm Hồ?

Trong hố sâu hiển hiện thần niệm, bày ra bộ dáng pháp tắc lóng lánh, đột nhiên pháp tắc này bày ra tràn ngập hấp dẫn với Lý Thất Dạ.

Vào lúc này nếu như nói Lý Thất Dạ là thần giữ của, như vậy lúc này pháp tắc bày ra hào quang vàng kim lóng lánh, tràn ngập sức hấp dẫn vô cùng, làm cho người ta tim đập thình thịch.

Lý Thất Dạ cười lên, hít sâu một hơi, đạo tâm bất động như giếng nước yên tĩnh, hắn cười to, nói:

- Đây là bản thân ấm sứt ngươi biểu đạt hay là dục niệm lưu lại muốn biểu đạt, hoặc là nói, đây là Đế Thích muốn biểu đạt hay sao?

- Là ai muốn biểu đạt, cái này trọng yếu sao?

Thần niệm trải rộng ra, vẫn tràn ngập hấp dẫn, nó nói giống như ma chú, nó đang dụ hoặc Lý Thất Dạ, dường như âm thanh của mỹ nhân tuyệt thế đang thỏ thẻ bên tai Lý Thất Dạ, nói ra:

- Ta chính là Vạn Niệm Hồ, ta có thể thực hiện tất cả mộng tưởng của ngươi, mặc kệ ngươi muốn trở thành đế hoàng bao trùm cửu thiên hay trở thành tiên nhân trường sinh bất tử, hoặc trở thành tồn tại không gì không làm được, ta đều có thể thực hiện mộng tưởng của ngươi...

- Hấp dẫn như vậy với ta mà nói không có hiệu quả. Vạn Niệm Hồ, ngươi chỉ là cái ấm sứt, bản thân chỉ biết giật dây, đầu độc, chỉ có thể nói một chủ dục niệm như vậy mà muốn đầu độc ta, như vậy thật sự là quá coi thường ta.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói.

Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn qua nơi sâu nhất trong hồ, vừa cười vừa nói:

- Cho dù lui một vạn bước mà nói, cho dù là bản thân Vạn Niệm Hồ cũng không hấp dẫn được ta. Mộng tưởng của ta sẽ do ta đi thực hiện, không phải dựa vào cái ấm sứt đi thực hiện. Nếu như nói, ta cần nhờ cái ấm sứt đi thực hiện, như vậy cuối cùng ta là thành cái gì? Vậy cũng chỉ là một cái khôi lỗi mà thôi.

- Ngươi cảm thấy với tư cách là Vạn Niệm Hồ, nó sẽ thao tung ngươi sao? Nó chỉ là cái ấm sứt mà thôi, nó sẽ không thao túng tất cả.

Thần niệm lại hiển hiện ra, giống như pháp tắc bày ra trước mặt, lúc này đây giọng nó như chuông lớn.

- Ngươi đã nhìn thấy Đế Thích, đã nhìn thấy Ma Chủ, bọn họ chưa từng bị thao túng qua. Hoặc là nói, bị thao túng là Vạn Niệm Hồ, mà không phải bản thân bọn họ.

- Về điểm này, ta biết rõ.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Vạn Niệm Hồ bản thân không thể thao túng tất cả. Nhưng mà nó có thể thao túng dục niệm, thời điểm dục niệm của một người đạt tới trình độ nhất định sẽ không phân chia rõ ràng là bản thân mình hay dục niệm. Cho nên lúc này mới có táng phật cao nguyên, lúc này mới có Đế Cương, lúc này mới có Ma giới!

- Cũng không phải nói Vạn Niệm Hồ mang một thế giới chôn giấu tại táng phật cao nguyên, cũng không phải Vạn Niệm Hồ tạo nên Đế Cương.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Tạo nên tất cả nơi này là dã tâm, dã tâm của một đám người.

- Vậy ngươi sợ cái gì?

Thần niệm hiển hiện, nó bày ra như pháp tắc.

- Bởi vì ta có dã tâm, một dã tâm không có thứ gì có thể dung nạp!

Lý Thất Dạ chỉ vào trái tim của mình nói:

- Dã tâm của ta, dã vọng của ta, ta sẽ giữ nó trong tim của mình, bằng không khi ta thả nó ra ngoài, vậy không chỉ là một táng phật cao nguyên đơn giản như thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.