- Hừ, chuyện này không phải do ngươi, ngươi dám không cưới, bổn tiểu thư sẽ đánh ngươi thành đầu heo.
Diệp Tiểu Tiểu chống eo nói ra.
Cho tới nay, chỉ có ép gả nhưng có mấy ai ép cưới đâu?
Lý Thất Dạ cao thấp dò xét Diệp Tiểu Tiểu một lần, nhàn nhã nói:
- Nha đầu, không phải ta xem thường ngươi, chỉ bằng thân thể ngươi nhỏ như thế, cũng có thể cưỡng bức ta lấy ngươi? Đi tới từ đâu thì về đó đi.
- Phi, thân thể ngươi mới nhỏ--
Diệp Tiểu Tiểu bị Lý Thất Dạ khinh bỉ thì tức giận, quát một tiếng, nói ra:
- Dám không cưới ta, không phải do ngươi, xem bổn cô nương đánh ngươi thành đầu heo thế nào!
Lời vừa nói xong, nàng lập tức ra tay với Lý Thất Dạ.
Diệp Tiểu Tiểu vừa động thủ, nàng không có có bao nhiêu động tác, thậm chí có thể nói không có thi triển công pháp gì, chỉ có huyết khí mạnh mẽ tới giật mình, không gian như căng ra, chỉ thấy nàng vẫy tay và nghe âm thanh "'Rầm Ào Ào'" một tiếng, một đóa kỳ hoa xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ.
Đóa kỳ hoa này cực lớn, có tám múi, cả đó kỳ hoa này đỏ rực rất đẹp, đổi một câu nói, đóa kỳ hoa này do thái dương chân hỏa tạo thành.
- Thái Dương Thần Hoa.
Nhìn thấy đóa kỳ hoa này xuất hiện, ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng trọng, trong thời gian cực ngắn, "Bồng" một tiếng, thái dương tinh hỏa thao thao bất tuyệt vây khốn Lý Thất Dạ, theo keng keng rung động, thái dương tinh hỏa hóa thành pháp tắc tinh hỏa, nó không chỉ khóa lấy Lý Thất Dạ, thái dương tinh hỏa như đuôi bò cạp độc tấn công Lý Thất Dạ.
"Keng" một tiếng, như va chạm vào sắt, Lý Thất Dạ lập tức thi triển Cửu Dương Tỏa Thiên Công, sau đó nghe "Phốc" một tiếng, pháp tắc tinh hỏa tiến vào người Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ hơi dừng lại một chút cũng không thống khổ gì, hắn tươi cười nói:
- Thật đúng là bổ, thứ này rất ít thấy a.
Lúc này Lý Thất Dạ căn bản không nhìn Thái Dương Thần Hoa nữa, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Tiểu, hắn động dung nói:
- Tiểu nha đầu, huyết thống của ngươi là gì?
Trên thế gian, chuyện có thể làm cho Lý Thất Dạ động dung cũng không nhiều, nhưng mà Diệp Tiểu Tiểu thật làm cho Lý Thất Dạ chấn động. Diệp Tiểu Tiểu không thi triển công pháp gì, ra tay chính là thần hoa kỳ thụ, có thể nói đó cũng không phải đồ vật huyễn hóa ra, mà là kỳ thụ kỳ hoa chân chính.
Ra tay có thể triệu xuất thần hoa kỳ thụ, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ nhớ tới một truyền thuyết vô cùng cổ xưa. Một truyền thuyết tại Thụ tộc, truyền thuyết này chỉ sợ ban thân Thụ tộc cũng không biết.
Bởi vì truyền thuyết này quá xa xưa, hơn nữa truyền thuyết cổ xưa này chưa từng có xuất hiện qua, cũng chưa từng có ai nghiệm chứng qua, cho nên cho dù trong thời đại xa xôi thật có người nghe được truyền thuyết này cũng sẽ không để ở trong lòng, bởi vì truyền thuyết này không phải thật.
- Hừ, tại sao phải nói cho ngươi biết.
Diệp Tiểu Tiểu vẫy tay một cái, Thái Dương Thần Hoa biến mất, trừng mắt Lý Thất Dạ nói ra.
Lý Thất Dạ sờ mặt vài cái, vừa cười vừa nói:
- Nếu như ngươi nói huyết thống của mình cho ta nghe một chút, ta nói không chừng cân nhắc thu ngươi. Hơn nữa như ngươi suy nghĩ, ta có thể cho ngươi nghe đáp án về huyết thống đế tử.
- Ngươi nói nghe một chút.
Diệp Tiểu Tiểu hừ một tiếng, nhìn qua Lý Thất Dạ nói ra:
- Bổn tiểu thư trước tiên nghe ngươi nói về chuyện huyết thống, hoặc là bổn tiểu thư sẽ xem xét nói huyết thống của ta cho ngươi biết.
Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu, ánh mắt chớp động vài lần, dưới ánh mắt Lý Thất Dạ, Diệp Tiểu Tiểu cũng không biết như thế nào, đột nhiên có chút chột dạ. Mặc dù nói ánh mắt Lý Thất Dạ cũng không lăng lệ, cũng không uy hiếp nhân tâm, nhưng mà ánh mắt của hắn giống như có thể xuyên thủng tất cả, làm cho Diệp Tiểu Tiểu thoáng cái xấu hổ.
- Nói xong lời cuối cùng, ngươi không biết mình là huyết thống gì, Hoàng Kim Tự các ngươi cũng không biết ngươi là huyết thống gì, thậm chí các ngươi cũng không hiểu huyền diệu trong huyết thống của ngươi.
- Các ngươi kén rể là muốn tìm cô gia có huyết thống cường đại, không bằng nói là muốn tìm trong nhiều huyết thống Nhân tộc kiếm được đáp án, bởi vì các ngươi tìm kiếm huyết thống xứng đôi chân chính, các ngươi có thể từ bên trong tìm hiểu huyền diệu của huyết thống của ngươi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười lên, nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, huyết thống của ngươi ngay cả đồ vật tổ thụ lưu lại cũng không biết, đúng không.
- Hừ, miệng đầy bậy bạ, đây chỉ là lời một phía của ngươi mà thôi.
Diệp Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Cái gì không biết tự huyết thống bản thân, bổn tiểu thư đương nhiên là hiểu rõ, hừ, chính là không nói cho ngươi, để ngươi tức chết.
Diệp Tiểu Tiểu nói như thế, nhưng mà nói như vậy lại cho thấy lực lượng của nàng chưa đủ.
Lý Thất Dạ cười lên, lắc đầu nói:
- Nha đầu, không cần phải mạnh miệng, không thể dấu được mắt ta đâu. Nếu như ngươi thẳng thắn thành khẩn nói huyết thống của mình cho ta biết, nói không chừng ta có thể giúp đấy.
Diệp Tiểu Tiểu há miệng muốn nói, nhưng mà nàng lại cảnh giác ngậm miệng lại.
Keng -- keng -- keng -
Thời điểm này Hoàng Kim Tự đột nhiên vang lên tiếng báo động, có đệ tử quát to:
- Bị tập kích --
Nghe tiếng kêu này, sắc mặt Diệp Tiểu Tiểu trầm xuống, trừng mắt nói:
- Cái đồ vương bát đản nào dám đánh lén Hoàng Kim Tự ta!
Nói xong xoay người rời đi, mỗi bước đi có bông hoa hiện lện bao phủ bước chân của nàng.
Rầm ào ào...
Bên ngoài đảo của Hoàng Kim Tự, chỉ thấy nước biển như thủy long tiến vào đảo, cột nước như thủy long này đảo người tấn công như bão tố vào các hòn đảo.
Lý Thất Dạ cười lên, chậm rãi đi ra ngoài...
- Người đến là người phương nào --
Hoàng Kim Tự đột nhiên bị tập kích, đảo chủ Hoàng Kim Tự cũng bị kinh động, hắn đứng trên đỉnh núi cao quát lên.
Không hề nghi ngờ, người tập kích Hoàng Kim Tự không dám xuất đầu lộ diện chân chính, mà là thao túng thủy long tập kích Hoàng Kim Tự.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Kim Tự sinh ra âm thanh báo động dày đặc, phải biết rằng, Hoàng Kim Tự là một trong những truyền thừa mạnh nhất nơi này, có thể sánh vai với bất cứ đế thống tiên môn gì, người dám tập kích Hoàng Kim Tự tuyệt đối có chút tài năng.
- Khai mở --
Thời điểm thủy long tập kích Hoàng Kim Tự, đệ tử Hoàng Kim Tự lập tức nghênh địch.
Rầm Ào Ào -- vang lên liên tiếp, thời điểm này nước chảy vào nhiều, trong nháy mắt ngàn vạn thủy long từ hư không đổ xuống, dùng tư thái hùng tráng nhất đánh vào Hoàng Kim Tự.
Thời điểm này Lý Thất Dạ nhìn từ đằng xa qua nơi này, ánh mắt của hắn nhìn qua mặt biển, nhìn thấy nước biển lăn tăn, Lý Thất Dạ ngưng mắt nhìn một lát.
Cũng vào lúc này trên biển có một người hiện ra, đó là một người con gái đang cưỡi hải mã.
Cô gái này mặc váy dài xanh, lụa mỏng mờ ảo phiêu nhẹ trong gió, đặc biệt rất thướt tha, thân thể của nàng như phiêu linh trong gió.
Cô gái này cưỡi hải mã, hải mã nhìn như ngựa bình thường, toàn thân màu xanh, nhìn qua là cực phẩm trong hải mã, giá trị cực kỳ kinh người.