Đế Bá

Chương 1789: Nhân tộc chỉ là khách qua đường



- Chuyện này cũng không phải nguyên nhân căn bản, đúng không.

Khổng Cầm Như cũng có thể từ đó nghe ra một ít đầu mối, nói ra:

- Nếu như Tiên Đế thật muốn xây dựng truyền thừa tại Thiên Linh Giới, có thể dịch chuyển thiên địa, căn bản không cần ở biển cả.

- Ngươi không ngu ngốc.

Lý Thất Dạ gối lên bộ ngực sữa đẫy đà, nhắm hai mắt, chậm rãi nói ra:

- Đúng vậy, đây không phải nguyên nhân căn bản. Trọng điểm là Thiên Linh Giới không phải thế giới Nhân tộc chúng ta, lui tới cuối cùng vẫn phải rời đi, tại đây không phải gốc rễ của chúng ta.

- Cụ thể bởi vì sao?

Khổng Cầm Như khiêm tốn thỉnh giáo, nàng với tư cách cốc chủ Cẩm Tú Cốc, nhưng mà hôm nay so sánh với nam nhân trước mặt, nàng cảm giác mình học thức rất nông cạn.

- Gốc rễ của thế giới này!

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Ngược dòng tìm hiểu, phải ngược dòng tìm hiểu thứ đồ vật quá xa xưa, đã lâu tới mức không ai nhớ rõ.

- Nói dễ hiểu một chút.

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

- Vì cái gì chỉ có Thiên Linh Giới mới có Thụ tộc cùng Hải Yêu chứ? Vì cái gì Thụ tộc cùng Hải Yêu không thể rời khỏi Thiên Linh Giới, cho dù bọn họ ra khỏi Thiên Linh Giới, cuối cùng nhất vẫn phải quay về Thiên Linh Giới...

-... Giống như thụ tổ vậy, cường đại đến cảnh giới của bọn họ, có thể sánh vai Tiên Đế, nhưng mà cuối cùng nhất bọn họ vẫn trở về Thiên Linh Giới, bọn họ vẫn cắm rễ trên vùng đất này, hóa thành đại thụ chống đỡ thiên địa, che chở hậu nhân, đây là vì sao?

Lý Thất Dạ nói, dẫn tới Khổng Cầm Như suy nghĩ sâu xa, trước đó chuyện này với người Thiên Linh Giới mà nói là bình thường, giống như thường thức, không có gì phải nghĩ, nhưng mà tại thời khắc này, chuyện này làm cho người ta ý vị sâu xa.

- Thế giới này rốt cục không phải thế giới chúng ta, đây là thế giới Thụ tộc, đây là thế giới Hải Yêu.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Tại thế giới này, Nhân tộc chúng ta chỉ là khách qua đường mà thôi, đa số người đều rời đi, chỉ có số ít người lưu lại.

- Vậy Mị Linh thì sao, Mị Linh vẫn đứng vững ở đây mà không ngã.

Khổng Cầm Như nói ra.

Tại Thiên Linh Giới, thực lực Mị Linh thậm chí còn cường đại hơn Hải Yêu, Thụ tộc, bọn họ cắm rễ ở thiên địa này, một chút cũng không bị ảnh hưởng, không có suy nhược lâu ngày.

- Mị Linh?

Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

- Mị Linh chính là con cưng của ông trời, có nhiều thứ Nhân tộc chúng ta không thể so sánh với Mị Linh, ít nhất đối với nhiều người mà nói là thế. Hơn nữa Mị Linh có nội tình trong thế giới này cũng không phải ngươi có khả năng tưởng tượng.

- Không rõ.

Khổng Cầm Như nói ra:

- Tuy ta đang ở Thiên Linh Giới, nhưng mà tư liệu có ghi lại nói, Nhân tộc có thể sinh sôi nảy nở trong vô số thiên địa, có thể cắm rễ ở bất cứ đâu.

- Lời này nói không sai.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Nếu như nói Mị Linh là con cưng của ông trời, như vậy Nhân tộc chính là đinh đóng vào tim ông trời, Nhân tộc đi tới chỗ nào sẽ cắm rễ tại đó, sẽ đóng đinh ở đó, ngươi có thể hình dung Nhân tộc như châu chấu. Hơn nữa năng lực sinh nở của Nhân tộc không chủng tộc nào sánh bằng.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ mở mắt nhìn nàng, nói ra:

- Đó cũng không phải nói Nhân tộc không thể cắm rễ tại Thiên Linh Giới, giống như lời trước đã nói, không có đại lục, số lượng rất thưa thớt, đây không phải vấn đề, nếu như Nhân tộc muốn cắm rễ, chỉ sợ không ai cản nổi.

- Nói đến nói đi, vẫn chỉ là một câu!

Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở ra, nói:

- Tại đây cuối cùng không phải thế giới của Nhân tộc, Nhân tộc ở chỗ này chỉ là khách qua đường. Nếu như người đi qua tám giới khác, cho dù không phải người vô cùng cường đại, trong bản năng bọn họ cũng không muốn ở lại Thiên Linh Giới, cắm rễ tại giới này...

-... Đến cuối cùng, một ít Nhân tộc không thể rời đi hoặc là không bỏ được, chỉ có thể cắm rễ tại Thiên Linh Giới này. Cũng có người quyết tâm lưu lại cắm rễ ở đây, phải ở chỗ này lớn mạnh, giống như Cẩm Tú Cốc của ngươi.

Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:

- Về phần Tiên Đế cường đại, có chút chuyện bọn họ cũng nhìn thấu, không muốn ở chỗ này cắm rễ.

- Vì cái gì?

Khổng Cầm Như nghe ra chút gì đó, nói:

- Thiên Linh Giới rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Sau lưng chuyện này có câu chuyện gì sao?

Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, qua một hồi lâu, chậm rãi nói ra:

- Có chút chuyện, không phải ngươi có thể hiểu được, cũng không phải ngươi có năng lực đi lý giải, biết được càng nhiều, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt, biết được ít đó là hạnh phúc. Giống như ngươi như bây giờ, cảm giác Thiên Linh Giới rất thích định cư, đây là chuyện tốt cỡ nào, là hạnh phúc ra sao.

- Tuy ta không biết, nhưng mà chuyện này cũng không thể ngăn trái tim ham học hỏi nha.

Khổng Cầm Như nhìn qua Lý Thất Dạ, chân thành nói:

- Ngươi có thể chỉ điểm sai lầm cho ta mà.

Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn qua gương mặt đẹp của nàng, sau đó cười lên, lại gối trở về, gối lên bộ ngực mềm mai, ngửi mùi hương ngọt ngào, nói:

- Biết rõ thì thế nào, ngươi có thể đi cải biến sao? Đây là thế giới có thứ mà Tiên Đế không thể cải biến, huống chi là ngươi. Nếu như ngươi muốn thay đổi, rất đơn giản, dời Cẩm Tú Cốc ra khỏi Thiên Linh Giới, đây là cải biến.

- Vậy còn những Nhân tộc khác?

Đối với Lý Thất Dạ nói thế, Khổng Cầm Như nói ra.

- Nhìn bầu trời.

Lý Thất Dạ nhắm mắt lại tự tại nói ra:

- Chỉ cần là nơi có tính mạng, sẽ có Nhân tộc, không chỉ nói ngươi chỉ là một tu sĩ, cho dù ngươi là tạo hóa, ngươi cũng không cách nào quản được tất cả mọi chuyện, Nhân tộc rải khắp cửu thiên thập địa, ngươi có thể quản từng nơi được sao?

Lý Thất Dạ cười lên, nói:

- Nếu như ngươi thực suy nghĩ vì Nhân tộc, như vậy chuyển ra khỏi Thiên Linh Giới đi. Ngươi có thể tưởng tượng, Cẩm Tú Cốc các ngươi đưa ra ngoài bao nhiêu huyết thống, tại Thiên Linh Giới lưu lại bao nhiêu Nhân tộc? Lại có bao nhiêu người bởi vì Cẩm Tú Cốc các ngươi mà ở lại Thiên Linh Giới?

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Cầm Như trầm mặc, trong nội tâm nặng trịch. Cẩm Tú Cốc là truyền thừa cường đại nhất của Nhân tộc trong Thiên Linh Giới, nàng trở thành cốc chủ thì gánh trách nhiệm nặng nề, bất kể là cố ý hay vô ý, nàng đều cho rằng tới một mức độ nào đó, Cẩm Tú Cốc sẽ gánh vách đại nhậm của Nhân tộc..

- Thế gian, cứu được không phải chúa thế chủ, cho dù là chúa cứu thế, có thể cứu được thế giới cũng cứu không mỗi một người.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Nếu như ngươi muốn có tư cách này, muốn đi cải biến, không nên đưa ánh mắt đặt lên cục diện nhỏ kia, mà là đặt lên đại cục.

- Ta sẽ nhớ kỹ.

Khổng Cầm Như hít một hơi thật sâu, trịnh trọng gật đầu. Lý Thất Dạ nói lời này càng làm quyết tâm của nàng kiên định, nàng cần làm ra cải biến.

Lý Thất Dạ gối lên nơi mềm mại, nhắm mắt lại, chỉ cười mà thôi, nên nói hắn cũng nói, về phần vận mệnh tương lai thế nào phải xem tạo hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.