Đế Bá

Chương 1834: Ngân Châm Ngư (1)



Trâm phượng không chỉ bắn xuyên qua bảo ấn của hắn, cũng bắn thủng mi tâm tu sĩ này, một kích mất mạng.

- Con kiến lâu mà thôi.

Công Tôn Thiến Nhi thu hồi trâm phượng, lạnh lùng nói. Trâm phượng này là do Trầm Hải Thần Vương thưởng thức nên ban thưởng cho, uy lực cực lớn, tu sĩ bình thường không thể ngăn cản trâm này, bị một kích trí mạng.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người cũng biến sắc, câm như hến, không người nào dám tới gần. Nếu như nói đây là Thiển Hải Than, trong sản nghiệp Vô Cấu Tông thì Công Tôn Thiến Nhi hoặc nhiều hoặc ít sẽ cố kỵ lực ảnh hưởng của Vô Cấu Tam Tông, nhưng trong rừng san hô này thì Công Tôn Thiến Nhi chỉ sợ muốn giết ai thì giết.

Không ít người không muốn tới quá gần Công Tôn Thiến Nhi, để tránh dẫn tới họa sát thân.

Lý Thất Dạ chiếm lĩnh đỉnh núi cách vô để hải câu xa xôi, có thể nói không mấy người chú ý tới rừng san hô của Lý Thất Dạ, cho nên chuyện này làm cho Lý Thất Dạ thanh tĩnh không ít, không có người tới tranh giành phiến san hô này với hắn.

Đương nhiên, Lý Thất Dạ chọn lựa khu vực này, đây không phải là vì Ngân Châm Ngư mà đến, cho nên hắn chọn lựa rừng san hô không cần ở gần vô để hải câu.

Lý Thất Dạ ngồi trên núi san hô, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ.

Viêm Dương Long, Công Tôn Thiến Nhi đều không bao lâu, Lâm đ*o Đồng cũng tới, Lâm đ*o Đồng đi một vòng quanh rừng san hô, lúc đi tới đỉnh núi của Lý Thất Dạ thì dừng bước.

- Có gan da, một Nhân tộc ở trong thế giới Mị Linh, Hải Yêu, Thụ tộc độc bá lại dám chiếm núi làm vua?

Lâm đ*o Đồng dừng bước lại, lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ đang ngồi trên đỉnh núi.

Thời điểm tại khách sạn, Lâm đ*o Đồng bị Lý Thất Dạ nói không trả lời được, mất mặt thật lớn, nếu không phải đang ở Thiển Hải Than, chỉ sợ hắn đã sớm ra tay giáo huấn Lý Thất Dạ rồi.

Đối với Lâm đ*o Đồng nói chuyện, Lý Thất Dạ mắt điếc tai ngơ, hắn vẫn ngồi ở chỗ kia, nhắm mắt dưỡng thần, căn bản là không đi quan tâm Lâm đ*o Đồng.

Lý Thất Dạ thần thái cao ngạo như thế, chuyện này làm cho Lâm đ*o Đồng không còn chút mặt mũi nào, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Tiểu bối vô tri, cuồng vọng tự đại, chỉ sợ không qua bao lâu ngươi sẽ chết ở đây.

Lâm đ*o Đồng tự nhận là người có thân phận và thực lực, với tư cách là đạo đồng bên người chủ nhân Tị Trần Dương, hắn có thể nói là quyền cao chức trọng, ngày bình thường hắn gặp ai thì người được người đó ưu ái, bây giờ lại bị một tiểu bối Nhân tộc xem thường, trong lòng của hắn đúng là không nuốt trôi cục tức này được.

Có tu sĩ ở xa nhìn qua bên này, rất nhiều người cũng nhìn nhau, Nhân tộc tại Thiên Linh Giới rất là hiếm thấy, nhưng mà tên này lại quá hung hăng càn quấy, trước đó không lâu còn là địch với Nghiễm hải tộc, hiện tại lại xem thường Lâm đ*o Đồng, một hơi đắc tội hai đại truyền thừa của Bích Dương Hải, tiểu tử Nhân tộc này có lai lịch là gì?

Nghe được Lâm đ*o Đồng nói lời uy hiếp như thế, Lý Thất Dạ lúc này mở hai mắt ra, lộ ra bộ dáng tươi cười, nói ra:

- Có bản lĩnh phóng ngựa tới, đại gia ta một tay bóp chết ngươi, nếu không cút cho ta, đừng ở đây quấy rầy thanh tĩnh của ta!

Lý Thất Dạ nói câu này, sắc mặt Lâm đ*o Đồng đại biến, chỉ trong nháy mắt, trong mắt của hắn hiện ra sát cơ đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn nhịn tâm tư động thủ.

Nghe được lời này có không ít tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, rất nhiều người cũng không hiểu rõ, vì sao tiểu tử Nhân tộc này nói chuyện hung hăng càn quấy như thế..

Tất cả mọi người cho rằng Lâm đ*o Đồng sẽ đột nhiên tức giận chém giết Lý Thất Dạ, nhưng mà Lâm đ*o Đồng lại không có động thủ, hắn hít sâu một hơi, áp chế tức giận trong lòng..

Lâm đ*o Đồng không có tức giận, hắn chỉ cười tàn nhẫn, nói:

- Tiểu nhi vô tri, bổn tọa lấy mạng chó của ngươi có gì khó. Nhưng mà Nghiễm Hải Hầu đã phóng lời, hắn muốn đích thân lấy mạng của ngươi, để ngươi sống không bằng chết. Chờ xem, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận vì đi tới thế giới này, nói không chừng đến lúc đó ngươi sẽ cầu khẩn bổn tọa chấm dứt tính mạng của ngươi.

Nghe được Lâm đ*o Đồng nói thế, nội tâm của không ít người sợ hãi, có người sợ hãi, thì thào nói:

- Nghiễm Hải Hầu, đó là cọng cỏ gì?

Nghiễm Hải Hầu chính là hầu vương của Nghiễm hải tộc, chính là một viên mãnh tướng của Nghiễm hải tộc. Hắn đã từng mang theo ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư đồ diệt qua vài truyền thừa, đồn đãi nói nơi quân của hắn đi qua là không có một ngọn cỏ, không chỉ ăn sạch địch nhân, thậm chí là có thể ăn sạch tất cả cây cối hoa lá, chỉ cần là sinh vật có tính mạng đều bị ăn sạch.

Trước đó không lâu, Lý Thất Dạ giết một đám Nghiễm Hải Ngư, Nghiễm Hải Ngư này chính là binh lính của Nghiễm Hải Hầu. Nghiễm Hải Hầu tại Bích Dương Hải nổi danh hung ác tàn bạo. Có người giết binh lính của hắn, còn trước mặt người khác ăn long cân, chuyện này khiến Nghiễm Hải Hầu nổi trận lôi đình. Phóng lời nói muốn Lý Thất Dạ sống không bằng chết!

Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm đ*o Đồng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, không hề để ý tới hắn.

Lâm đ*o Đồng cũng không tự đòi mát mặt, nếu như không phải Nghiễm Hải Hầu phóng lời muốn đích thân giết tiểu tử nàys, hắn đã sớm động thủ lấy đầu của tiểu tử này rồi.

Lâm đ*o Đồng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Không qua bao lâu hắn chọn một đỉnh núi, tên tu sĩ này nhìn thấy Lâm đ*o Đồng muốn đỉnh núi này, hắn không dám nói hai lời, thu dọn đồ đạc, xoay người rời đi.

Tên tu sĩ này thức thời cho nên khiến Lâm đ*o Đồng hòa được một ít sắc mặt, uy nghiêm của hắn vẫn còn. Trong khu rừng san hô này không có mấy người dám không cho hắn mặt mũi.

Thời gian san hô nở hoa càng ngày càng gần, tu sĩ ở rừng san hô càng ngày càng yên tĩnh, phần đông người đang chờ san hô nở ra, không ít người ngừng thở, đợi đến lúc Ngân Châm Ngư vừa đến thì bọn họ ra tay, bắt được nhóm Ngân Châm Ngư đầu tiên thì lập tức rút lui.

Rốt cục ngày san hô nở hoa đã tới, thời điểm này cả rừng san hô yên tĩnh lại, giống như yên lặng trước khi bão tới.

Rốt cục san hô nở hoa, nhiều đóa hoa tử đoạn cuối của san hô nở rộ lên, mỗi một đóa hoa đều có màu sắc khác nhau, trong nụ hoa giống như có một ngôi sao, một ngôi sao đủ màu sắc.

Vào thời điểm này, cả rừng san hô xuất hiện vô số đóa hoa xinh đẹp. Vô số nụ hoa nở ra một cách vô thanh vô tức, cảnh tượng xinh đẹp và đồ sộ.

Thời điểm tất cả san hô đã nở rộ không còn lại bao nhiêu, nếu như từ trên mặt biển nhìn xuống thì thấy cảnh này rất đồ sộ, rung động tâm thần mọi người.

Lúc này người trong rừng san hô ngừng thở lại, bởi vì cảnh trước mắt rất xinh đẹp, ai cũng không muốn đánh vỡ phần xinh đẹp này, rất nhiều người cũng ngừng thở nhìn san hô nở hoa, vào thời khắc này rất nhiều người cảm thấy như bầu trời sao đang hiện ra nơi đây, không biết bao nhiêu người cảm thấy thiên địa bát ngát như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.