Đế Bá

Chương 1857: Cười cười nói nói (2)



Nhưng mà Lý Thất Dạ một hơi giết phó giáo chủ Song Đồng Giáo Phó và trưởng lão Xà Thụ tộc, rất nhiều người cũng không dám đi trêu chọc hắn, tất cả mọi người hiểu rõ, tiểu tử Nhân tộc trước mặt là kẻ hung ác, tâm ngoan thủ lạt, không phải Đại Hiền căn bản không phải đối thủ của hắn, cũng không đủ nội tình, đi trêu chọc hắn cũng là tự tìm đường chết.

Lý Thất Dạ bước vào Khổng Tước Địa, thẳng lên đỉnh núi cao, đi tới vị trí Khổng Tước Thụ, hắn tế Vạn Lô Thần ra, khống chế hỏa diễm.

"Bồng" một tiếng, lò lửa phun ra, vào thời điểm này Vạn Thần Lô của Lý Thất Dạ giống như một con suối, lò lửa phun ra ngoài tiến vào trong lòng đất.

Nói đến kỳ quái, lò lửa phun ra ngoài, chảy vào mặt đất, nhưng mà không có đốt cháy từng ngọn cây cọng cỏ, lò lửa lại rực rỡ như thế, nhưng nó hết lần này tới lần khác giống như nước chảy vào mặt đất, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, dưới tình huống cỏ cây rậm rạp như vậy, không có làm tổn thương cây cỏ nào thì đủ thấy hắn khống chế tinh diệu cỡ nào.

- Ngự hỏa thuật thật tốt!

Nhìn thấy lò lửa chảy vào trong vùng đất, cho dù không phải dược sư, cho dù không hiểu Lý Thất Dạ đang làm gì, nhưng mà nhìn thấy không tổn thương cỏ cây, cũng có thể biết thủ đoạn khống hỏa đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh rồi.

Lò lửa từ trong Vạn Lô Thần bắn ra ngoài, càng phun càng mạnh mẻ, càng phun càng nhanh hơn, giống như một con sông to lớn, trên thực tế nói là một đám lửa cũng không phải, mà là núi lửa bộc phát.

Nhưng mà nó không có tính hủy diệt như núi lửa, trái lại thời điểm lò lửa phun ra ngoài, mang đến một loại cảm giác mát lạnh giống như nước suối.

Trong khoảng thời gian ngắn, lò lửa giống như có sinh mệnh, nó chảy qua sơn lĩnh, chảy qua khe rãnh, chảy qua đồng bằng, chỉ một thời gian ngắn hỏa diễm đã bao phủ cả Khổng Tước Địa.

Mà lò lửa này giống như nước chảy vào biển cả, nó chảy vào mặt biển nhưng không có bị nước dập tắt, càng giống như có sinh mệnh bao phủ mặt biển, dường như nó muốn dung làm một thể với biển cả.

Sau khi cả mặt biển bao trùm trong biển lửa, lúc này lò lửa của Lý Thất Dạ cũng sinh ra biến hóa, giữa Vạn Lô Thần có chất lỏng chảy ra, chât lỏng mang theo ánh lửa, trong ngọn lửa dường như có pháp tắc chảy xuôi, dường như những pháp tắc này có sinh mệnh, nó có thể kéo chất lỏng chảy từ Khổng Tước Địa, chảy vào trong biển.

Chất lỏng này giống như bệnh trùng bao phủ cả Khổng Tước Địa cùng mặt biển, rất nhiều người ngửi được mùi thơm nhu có như không, mùi thơm này cho người ta cảm giác sảng khoái không nói nên lời, giống như làm cho máu người ta trở nên nhu hòa.

Không ít người trong hải vực chú ý tới Lý Thất Dạ, lúc này nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái, không biết Lý Thất Dạ đnag làm cái gì.

Cuối cùng nhất, có người nhịn không được, từ xa hỏi Lý Thất Dạ:

- Lý đạo hữu, xin hỏi ngươi đang làm cái gì vậy?

Lý Thất Dạ vẫn khống chế Vạn Lô Thần, phong khinh vân đạm nói:

- Không có làm gì, thọ nguyên Khổng Tước Thụ kiệt suy, đang chết héo, ta tục thọ cho nó, giúp nó sống sót.

- Tục thọ cho Khổng Tước Thụ?

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, tu sĩ hỏi câu này mở to mắt ra, hắn cho rằng mình nghe lầm, cũng nhịn không được hỏi lần nữa:

- Thật sự tục thọ cho Khổng Tước Thụ?

- Có gì không thể?

Lý Thất Dạ chỉ lạnh nhạt nhìn qua hắn, sau đó không hề để ý tới, tiếp tục chưởng khống Vạn Lô Thần, tiếp tục rót lửa vào trong đại địa.

- Tục thọ cho Khổng Tước Thụ?

Rất nhiều người nghe xong câu này cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, thậm chí có người nhìn Lý Thất Dạ giống như kẻ đần.

Có dược sư không nhịn được hỏi:

- Cho dù ngươi là dược sư, ngươi cũng nên biết tục thọ cho Khổng Tước Thụ có ý vị như thế nào a? Tục thọ cho Khổng Tước Thụ không chỉ nghịch thiên hành sự, thậm chí có thể nói là chuyện không thể hoàn thành, độ khó không thua gì tục thọ cho Tiên Đế, không chỉ nói ngươi, cho dù là dược đế cũng bất lực.

Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, chẳng muốn lại nói tiếp, tiếp tục khống chế lò lửa, hắn chậm rãi khống chế lò lừa bao phủ Khổng Tước Địa và biển rộng.

- Hắc, khẩu khí thật là lớn.

Có một Thánh Chủ của Mị Linh tộc cười lạnh một tiếng, nói ra:

- Tục thọ cho Khổng Tước Thụ, đây quả thực là chuyện hoang đường viễn vông, cho dù là dược đế cũng không cách nào hoàn thành được.

Nghe nói như vậy, Lý Thất Dạ càng không có hứng nói thêm cái gì, tiếp tục khống chế lò lửa.

Nhưng mà Lý Thất Dạ nói lời này khiến tu sĩ Nhân tộc tâm thần chấn động, giật mình dường như nhìn thấy hy vọng, nhịn không được nói ra:

- Đạo hữu, thật sự có thể sao? Thực có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ sao?

Đối với Nhân tộc mà nói, không hy vọng nhìn thấy Khổng Tước Thụ đi về hướng tử vong, nếu như Khổng Tước Thụ chết, Nhân tộc sẽ hoàn toàn mất đi Khổng Tước Địa.

- Sẽ!

Lý Thất Dạ chỉ nhàn nhạt nói.

- Hắc, loại giả thần giả quỷ này cũng có người tin.

Có Hải Yêu cười lạnh, nói ra:

- Loại lời này ai tin tưởng chính là ngu ngốc, ai cũng biết, trăm ngàn năm qua, có ai tục thọ cho thụ tổ chưa? Chưa từng có, đây là chuyện không có khả năng thành công. Theo ta thấy, hắc, đây nói không chừng là thủ thuật che mắt cái gọi là tục thọ cho Khổng Tước Thụ chỉ là ngụy trang mà thôi, nói không chừng đang vụng trộm mưu đồ làm loạn.

Đối với tất cả tu sĩ tới nơi này, bọn họ tới nơi này là làm gì? Đương nhiên là tới đoạt bảo, có thể nói, tất cả mọi người ở chỗ này chờ là chờ Khổng Tước Thụ chết héo, chờ ngày đó sẽ tới.

Hiện tại Lý Thất Dạ nói muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ, lời này ai cũng không thích nghe, Lý Thất Dạ không phải đang đoạn tài lộ của mọi người hay sao? Đây quả thực chính là công địch của mọi người.

- Đúng, hừ, tục thọ cho Khổng Tước Thụ, quả thực chính là nói chuyện hoang đường viển vông, có mục đích không muốn ai biết a.

Không ít người nhao nhao cười lạnh phụ họa.

Nghe được mọi người nói thế, tu sĩ Nhân tộc vừa xuất hiện hy vọng cũng trở nên dao động, bọn họ cảm thấy tục thọ cho Khổng Tước Thụ là chuyện không có khả năng thành công, dù sao, trăm ngàn năm qua chưa từng có ai thành công bao giờ.

Nghe nói như thế, Lý Thất Dạ chẳng muốn đi để ý tới, hắn chỉ nhìn qua những tu sĩ Nhân tộc vốn không nhiều kia, nhàn nhạt nói:

- Nơi này là nơi thị phi, tất có đại hung xuât hiện, đến lúc đó máu tươi nhuộm đỏ biển xanh, thi cốt nhồi vào rãnh biển, nhanh chóng rời đi, từ đâu tới đây thì về nơi đó đi.

Nghe nói như thế, những tu sĩ Nhân tộc nhìn nhau, trong bọn họ có người do dự, trừ một hai người rời khỏi ra, những người khác lưu lại.

Đối với bọn họ mà nói, Lý Thất Dạ nói ra sức thuyết phục không bao lớn, bọn họ cũng không thập phần tin tưởng Lý Thất Dạ.

- Hắc, hắc, hắc, chính là tiểu bối Nhân tộc dám ở đây nói ẩu nói tả, dám ở chỗ này nói chuyện giật gân, không biết sống chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.