Đế Bá

Chương 1870: Yêu lặng sau cuộc chiến (1)



Trong Khổng Tước Địa, cả Khổng Tước Địa vô cùng yên tĩnh, thời gian một ngày lại một ngày qua đi, không người nào dám bước vào Khổng Tước Địa, tất cả mọi người sợ Khổng Tước Thụ tức giận, sợ một hồi huyết luyện vô cùng khủng bố.

Thời gian ngày từng ngày qua đi, Khổng Tước Địa bình tĩnh an bình, không có bất cứ người nào quấy rầy Lý Thất Dạ.

Trên thực tế rất nhiều người đã mang lực chú ý từ Khổng Tước Địa dời vào cuộc chiến tranh đoạt ranh giới và tài nguyên, lúc này rất nhiều môn phái cương quốc đang bận rộng chém giết vùng biển của Nghiễm Hải Ngư, không có thời gian và tinh lực, cũng không dám bước vào Khổng Tước Địa.

Đồng thời Nghiễm Hải Ngư trong một đêm trở thành chó nhà có tang, trở thành đối tượng người hô người đánh.

Dưới Khổng Tước Thụ, gió nhẹ quét qua, lá cây xanh biếc, lúc này Khổng Tước Thụ hoàn toàn cải biến bộ dáng, cả gốc Khổng Tước Thụ đã tỏa ra sinh cơ dạt dào, đạt được tục thọ, chỉ sợ nó có thể sống thật lâu.

Vào lúc này khi tục thọ cho Khổng Tước Thụ, Lý Thất Dạ cũng thu hoạch không nhỏ, chuyện hắn ép khô thiên phạt, chuyện này làm cho hắn có nội tình cường đại đi hóa giải Mệnh Bí Khải Nguyên.

Thu hoạch này làm cho Lý Thất Dạ vui mừng, hiện tại đối với hắn mà nói, mệnh cung tứ đại bí chỉ còn thiếu một thứ, hiện tại hắn có được cổ hư chân văn, thiên mệnh thủy tự, Mệnh Bí Khải Nguyên, hiện tại hắn thiếu một thứ duy nhất, nếu như hắn gom góp tứ đại bí, như vậy đối với hắn mà nói sẽ gần như viên mãn.

Cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ chậm rãi mở hai mắt ra, lúc này toàn thân hắn thư thái, có cảm giác nói không nên lời, vào thời khắc này, tánh mạng lực của hắn vô cùng dồi dào, hắn có một cảm giác như vừa trọng sinh.

Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, giương mắt nhìn chung quanh, lúc này ở trước mặt của hắn bài ra một cái án tinh xảo, bên cạnh là ngọc lô có khói xanh lượn lờ.

Nghe được âm thanh "tật tật" vang lên, dường như là âm thanh củi khô đang cháy.

Bên cạnh bàn ngọc có một bình cam tuyền đang nấu, nắm giữ hỏa hầu rất tốt. Thời điểm Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn qua, nước cũng vừa sôi.

Lúc này một bàn tay trắng noãn vô cùng ôn nhuận đưa ra, bàn tay trắng nõn cầm đồ pha trà, là bình trà, chén ngọc, tất cả động tác hành vân lưu thủy, công tác liên tục.

Bàn tay trắng nõn chậm rãi ngâm một chén tiên trà, nhẹ nhàng nâng lên trước mặt Lý Thất Dạ, động tác ôn nhu như vậy, thành thạo như vậy, rất tự nhiên.

Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy chủ nhân bàn tay trắng nõn này, đây là một nữ tử xinh đẹp động lòng người, tuy là hoàng hoa khuê nữ, nhưng đã có phong vận thùy mị của mỹ phu nhân, thành thục mà ưu nhã, giống như bồ đào chín mọng, làm cho người ta không nhịn được muốn hái xuống.

Trừ Vô Cấu Tam Tông tông chủ Thánh Tuyền Tông Trác Kiếm Thi ra, còn có thể là người nào chứ?

Lúc này Trác Kiếm Thi ngồi nghiêm chỉnh, đang thượng tiện trà cho Lý Thất Dạ. Là ôn nhu như vậy, là biết vâng lời như thế, giống như tiểu phu nhân nhu thuận.

Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, tiếp nhận chén ngọc, chậm rãi phẩm tiên trà, không nói cái gì.

Khi Lý Thất Dạ uống xong một chén, Trác Kiếm Thi ôn nhu rót đầy cho Lý Thất Dạ, động tác của nàng ưu nhã mà thành thạo.

Mà tại thời điểm này, Khổng Cầm Như xuất hiện trên ngọn núi. Yên lặng đứng ở nơi đó.

Nhìn thấy Khổng Cầm Như đã đến, Trác Kiếm Thi thả bình trà xuống, vô thanh vô tức lui ra, từ đầu đến cuối nàng không nói câu nào.

Trác Kiếm Thi lui ra sau, Khổng Cầm Như tiến lên khom người cúi chào với Lý Thất Dạ thật sâu, phục bái dưới đất, cho dù nàng thân là cốc chủ Cẩm Tú Cốc thì trước mặt Lý Thất Dạ nàng vẫn vô cùng cung kính.

- Công tử. Ta chỉ sợ phải đi về, tông môn đã truyền lệnh triệu ta trở về.

Khổng Cầm Như nhìn Lý Thất Dạ nói ra.

Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt với nàng, nói ra:

- Đi thôi, một hồi thịnh yến sắp bắt đầu. Rất nhiều ranh giới trở thành nơi vô chủ, Chiến Hỏa không ngớt, Cẩm Tú Cốc cần cốc chủ đến chủ trì đại cục, chuyện này đương nhiên phải như thế.

- Người mà công tử cần tìm, chỉ cần có tin tức gì mới, Cẩm Tú Cốc sẽ truyền đạt tin tức này tới công tử trước tiên.

Khổng Cầm Như nói ra.

Lý Thất Dạ chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì.

- Chẳng biết lúc nào có thể gặp lại công tử?

Cuối cùng nhất Khổng Cầm Như mơ hồ hỏi một câu. Khổng Cầm Như biết rõ, đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn chỉ là khách qua đường ở Thiên Linh Giới mà thôi, Thiên Linh Giới cũng không có đồ vật đáng giá hắn lưu luyến.

- Hữu duyên thì tương kiến.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói ra:

- Ngươi có chí ở bốn biển, vậy cố gắng lên, chỉ có có một phần kiên trì mới thành công, không có kiên trì, nhiều mộng tưởng hơn nữa cũng chỉ là nói suông.

- Kim ngôn ngọc ngữ của công tử, ta sẽ ghi vào tâm khảm.

Khổng Cầm Như nói ra.

Lý Thất Dạ gật đầu một cái, tiếp tục uống tiên trà, sương mù trong chén trà bay lên, dường như muốn che mất gương mặt Lý Thất Dạ hiện tại, cảnh này làm Khổng Cầm Như nhìn mà ngây ngốc, dường như Lý Thất Dạ trước mắt vẫn ẩn vào trong sương mù, làm cho không người nào có thể nhìn thấu, là cao thâm mạt trắc như vậy, là không người nào có thể phỏng đoán.

- Còn có lời gì muốn nói sao?

Cuối cùng Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Khổng Cầm Như, nói ra.

Khổng Cầm Như do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng nói ra:

- Trác tông chủ chính là người hiếm có, Thánh Tuyền Tông vốn liên hôn với Cẩm Tú Cốc, vị hôn phu của Trác tông chủ chính là đại sư huynh của ta, cũng là huynh trưởng ta. Chỉ tiếc hắn vận mệnh gặp nhiều sai trái, hai người bọn họ còn chưa kết hôn, hắn đã vẫn lạc. Trác tông chủ vi huynh trưởng ta mà vẫn thủ tiết tới nay, có thể nói trung trinh, đại nghĩa song toàn...

- Ngươi làm cái gì vậy?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, hắn lắc đầu, nói ra:

- Là muốn tìm thê tử hay là tuyển tiểu thiếp cho ta đâ? Hoặc là nói muốn tìm nha đầu làm ấm giường cho ta/

- Không dám.

Khổng Cầm Như nghiêm túc nói ra:

- Tiểu muội chỉ sợ công tử có hiểm lầm mà thôi.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:

- Yên tâm đi, hôm nay có cái gì có thể che mắt của ta cơ chứ, có chuyện gì có thể mê hoặc tâm thần của ta.

Khổng Cầm Như hít một hơi thật sâu, nhìn Lý Thất Dạ cung kính cáo từ, nói ra:

- Công tử, hi vọng ngày nào đó chúng ta có thể tương kiến, tương lai ta sẽ không phụ công tử.

Nói xong nàng quay người phiêu nhiên mà đi.

Lý Thất Dạ rủ mắt xuống, tiếp tục uống tiên trà, qua một hồi lâu Trác Kiếm Thi lúc này mới trở lại bên người Lý Thất Dạ, nàng vẫn tự nhiên như vậy, là ôn nhu như vậy, rót đầy tiên trà cho Lý Thất Dạ.

Qua lớp sương mù tiền trà, Lý Thất Dạ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn qua Trác Kiếm Thi, nhàn nhã cười cười, nói ra:

- Đây là chính ngươi nguyện ý hay là đám lão đầu của Vô Cấu Tam Tông các ngươi hy vọng ngươi làm như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.