Làm như vậy, trong mắt người khác đó là vĩnh viễn không được siêu sinh, rất nhiều tu sĩ trông mong được vãng sinh, không muốn đi làm chuyện như vậy.
Nhưng mà quân đoàn đã từng vô địch, bọn họ cuối cùng nhất lại làm như vậy.
Đây là bởi vì bọn họ vô cùng yêu thương mảnh đất này, đây là bọn họ thổ địa mà bọn họ vô cùng quyến luyến, đối với bọn họ mà nói, cho dù chết đi cũng phải che chở phiến thiên địa này, che chở hậu nhân của bọn họ,.
- Hoặc nói, đây là nơi quy túc tốt nhất a.
Trong lòng Lý Thất Dạ thở dài một hơi, có chút buồn vô cớ, có chút bất đắc dĩ, tuế nguyệt dài dằng dặc, mỗi một người đều có đường mình phải đi.
Thời điểm này Hồng Thiên Trụ đi tới, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, cúi chào, nói ra:
- Ra mắt công tử.
Lý Thất Dạ nhìn Hồng Thiên Trụ, hắn chỉ gật gật đầu, nói ra:
- Cố gắng lên, chỉ cần các ngươi kiên trì, tương lai Động Đình hồ sẽ bằng phẳng.
Hồng Thiên Trụ thật sự có chí cải biến Động Đình hồ, hắn có chí khí đi làm cho Động Đình hồ cường đại, chỉ tiếc năng lực còn chưa đủ.
- Đa tạ công tử, không có công tử, sẽ không có Động Đình hồ hôm nay, ân tình công tử, Động Đình hồ nhiều thế hệ ghi khắc.
Hồng Thiên Trụ cảm kích, lại bái.
Đối với Hồng Thiên Trụ mà nói, nếu như không có Lý Thất Dạ ra tay, cho dù hắn cố tình đi cải biến, đó cũng chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi, mượn một mình hắn, cho dù có đệ tử trẻ tuổi ưu tú nguyện ý đi theo hắn, hắn cũng không cách nào đi rung chuyển các lão tổ, chớ nói chi là bốn hiền tổ.
- Không cần cám ơn ta.
Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, nhìn qua hồ nước, nói ra:
- Ta ra tay, vậy cũng phải ngươi có quyết tâm. Đây cũng là tổ tiên của các ngươi bao che, không có tổ tiên của các ngươi bao che, sẽ không có Động Đình hồ các ngươi hôm nay. Muốn tạ, đi tạ tổ tiên của các ngươi, bọn họ chính là người nằm dưới đất, bọn họ đã chết già ngàn trăm vạn năm, nhưng mà vẫn không yên lòng con cháu.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Hồng Thiên Trụ xấu hổ cúi đầu xuống.
- Ta biết rõ ngươi năng lực có hạn.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Hồng Thiên Trụ, nói ra:
- Về sau ngươi nên đi tới thỉnh giáo Giản gia Giản Long Vệ, nên đi học hỏi nhiều hơn, đối với tu hành của ngươi, đối với ngươi học liên hợp minh hữu sẽ có lợi ích...
- Ta. Ta, ta có thể được không?
Hồng Thiên Trụ nghe nói như vậy, cũng không phải thập phần tự tin, lại gãi gãi đầu nói ra.
Mặc dù nói hắn là đương gia Động Đình hồ, nhưng mà Giản gia lão tổ tông Giản Long Vệ, đây chính là nhân vật cao cao tại thượng, có thể được hắn ưu ái, đó là trèo cao rồi.
- Yên tâm đi. Ta sẽ nói bọn họ mọt câu.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Thật muốn tính toán ra, Động Đình hồ và Giản gia các ngươi có sâu xa không nhỏ. Đáng tiếc là chính các ngươi bất tranh khí, cũng không thể trách Giản gia không để ý các ngươi.
- Đệ tử hiểu.
Hồng Thiên Trụ xấu hổ cúi đầu xuống, năm đó Động Đình hồ có thiết minh, bọn họ có giao tình thân thiết với Cẩm Tú Cốc.
Đáng tiếc từ khi bốn hiền tổ vứt bỏ thiết luật truyền thừa, đoạn thiết minh, Cẩm Tú Cốc cũng không vãng lai với bọn họ, đây là Động Đình hồ tự hủy tương lai.
Nhìn qua hồ nước, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
- Cho tới nay, ta cũng không đồng ý Nhân tộc dừng lại Thiên Linh Giới, tổ tiên của các ngươi đã từng có cơ hội cắm rễ ở nơi khác trong cửu giới. Nhưng mà đối với bọn họ mà nói, mảnh thổ địa này có quá nhiều tình yêu, có quyến luyến quá nhiều. Cuối cùng nhất, bọn họ ở lại mảnh thổ địa này.
Hồng Thiên Trụ khoanh tay lẳng lặng lắng nghe, hắn hiểu về tổ tiên của mình rất ít.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó nhìn qua Hồng Thiên Trụ, nói ra:
- Bất kể nói như thế nào. Động Đình hồ cùng cự long sơn mạch có sâu xa không nhỏ, tổ tiên của các ngươi ở phiến thiên địa này đánh hạ căn cơ vững chắc. Tương lai như thế nào, phải dựa vào chính các ngươi, nếu như chính các ngươi đều bất tranh khí, không được tồn tại trên đám mây nhìn vào thì bỏ đi. Chỉ cần chính các ngươi không chịu thua kém, tương lai Động Đình hồ các ngươi sẽ sừng sững không ngã.
Lý Thất Dạ rất ít nói những lời khuyên bảo như thế này, lúc này hắn có thể tận tình khuyên bảo, hoàn toàn là xem mặt mũi tổ tiên của Hồng Thiết Trụ.
- Nhớ kỹ.
Lý Thất Dạ phân phó nói:
- Tổ tiên của các ngươi anh linh trong tối tăm che chở các ngươi, chỉ cần chính các ngươi không chịu thua kém, trong tương lai quản chi là thời đại khó khăn, lại biến đổi kinh thiên, các ngươi đều có cơ hội vượt qua tai nạn. Nếu các ngươi còn bất tranh khí, cho dù tổ tiên các ngươi trên trời có linh, tính toán tổ tiên của các ngươi yên lặng địa che chở các ngươi, đều không làm nên chuyện gì, đó là thẹn với tổ tiên, là bất hiếu.
Hồng Thiên Trụ tinh tế thưởng thức lời của Lý Thất Dạ, tuy hắn nghe cả buổi không hiểu hàm nghĩa của hắn những lời này, nhưng hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, không dám quên.
- Công tử kim ngôn ngọc luật, đệ tử vĩnh viễn ghi trong lòng.
Hồng Thiên Trụ lại bái.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nhìn qua hồ nước, trầm mặc. Hoặc là tai nạn Thiên Linh Giới có một ngày sẽ tới, mà ngày đó tới thì tất cả sẽ cải biến.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, không hề đi nghĩ nhiều, ngày nào đó thực sự tới, hắn đã không tại Thiên Linh Giới, Thiên Linh Giới vận mệnh thế nào nằm trong tay của bọn họ.
- Có chuyện gì không?
Lý Thất Dạ phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn qua Hồng Thiên Trụ vẫn đứng khoanh tay ở đó.
- Cái này, cái này, cái này...
Hồng Thiên Trụ cười khan một tiếng, hắn không khỏi gượng cười chà xát tay, không biết nên mở miệng thế nào mới tốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói ra sao.
- Có lời cứ nói đi.
Lý Thất Dạ nhìn qua Hồng Thiên Trụ, nhàn nhạt nói.
- Ta, ta, ta...
Hồng Thiên Trụ nghĩ cả buổi, nói không nên lời, trong lòng của hắn hết sức khó xử, cuối cùng Hồng Thiên Trụ vẫn quyết định chắc chắn, nói:
- Công tử cảm thấy tiểu nữ như thế nào?
Nghe được Hồng Thiên Trụ nói như vậy, Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười cười, nói ra:
- Nàng là một cô nương không tệ, rất có tiềm lực, tính tình hơi nóng một chút, nhưng mà coi như biết tiến thối.
- A, a, a, công tử quá khen, công tử quá khen.
Hồng Thiên Trụ chà xát tay, gượng cười vài tiếng, hắn nghĩ một chút, hắn kiên trì tiếp tục nói:
- Công tử, ngươi, ngươi, ngươi nếu như cảm thấy có thể, tiểu nữ nàng nàng đi theo tùy tùng công tử như thế nào?
Hắn nói xong lời ẩn giấu trong bụng, Hồng Thiên Trụ như trút được gánh nặng, hình như hoàn thành trọng trách.
Đối với Hồng Thiên Trụ nói, Lý Thất Dạ cũng không có trả lời, mỉm cười không nói.