Đế Bá

Chương 2073: Tiên nữ (1)



Lý Thất Dạ nhìn xem nàng, nhìn dung mạo tuyệt thế kia của nàng, không khỏi trầm mặc thoáng một phát, cuối cùng lộ ra dáng tươi cười, nói ra:

- Tên gọi đời này không có gì. Ngươi sẽ gọi là Tiên Nữ đi, nữ tử đến từ thế giới xa xôi kia.

"Tiên Nữ" nữ tử nghiêng trán, đọc một lần tên gọi, nàng cũng không có phản đối.

Tiên Nữ, đó cũng không phải một cái tên, nhưng là, khi Lý Thất Dạ lấy cho nàng một cái tên như vậy. Bất kể là Trác Kiếm Thi hay là Liễu Như Yên, đều cảm thấy cái tên này đặc biệt thích hợp với nữ tử trước mắt, tựa hồ trừ nàng ra, không có ai có thể gọi là Tiên Nữ.

Tiên Nữ tựa hồ không vui cũng không lo, nàng ngồi ở bên cạnh Lý Thất Dạ, có vài phần hiếu kỳ, nhìn xem Lý Thất Dạ, nói ra:

- Vậy còn tên của ngươi?

- Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn xem Tiên Nữ, cười thoáng một phát, nhẹ nhàng mà vì nàng chỉnh sửa mái tóc trên trán, nói ra:

- Phụ mẫu ta nói, khi ta sinh ra đã khóc bảy ngày bảy đêm. Có thể khóc. Cũng không phải chuyện xấu. Có thể khóc. Nói rõ thế gian này còn có thể có sự tình khiến cho ngươi bi thương. Nếu như ngay cả bi thương đều không có, thế giới này sẽ ảm đạm vô quang.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một cái, nói ra:

- Khi còn bé, phụ mẫu ta nói, ta từ khi còn bé thật là thích khóc, vừa ra đời có thể khóc bảy ngày bảy đêm. Đương nhiên, ta khi còn bé khóc là vui vẻ. Nếu là một người khóc lên một đời một thế. Thút thít nỉ non muôn đời, như vậy, thế giới thật là khiến cho người ta bi thương.

- Một người khóc, nói rõ thế giới này vẫn là tinh thải, xinh đẹp như vậy, nếu như muôn dân trăm họ khóc, chính là thế giới lại để cho người tuyệt vọng. Một thế giới nếu để cho muôn dân trăm họ đều tuyệt vọng, như vậy, thế giới này sẽ gặp phải băng diệt.

Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng. Thần thái rất phức tạp.

Lý Thất Dạ nói ra mấy lời này tựa hồ là nói được khó hiểu, tựa hồ là nói được hoàn toàn đáp không đến bên cạnh. Thậm chí có thể nói lời này là bảy liều tám gom góp, Tiên Nữ lại nghe được có ý vị mới, không khỏi lắng nghe lời nói của Lý Thất Dạ, hình như là đang cảm nhận điều gì đó.

Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không khỏi hiếu kỳ, các nàng cũng cẩn thận đi hiểu rõ lời nói của Lý Thất Dạ, trong lúc các nàng tinh tế đi hiểu rõ, các nàng cảm giác được, cảm thấy trong lời nói của Lý Thất Dạ bao hàm được quá nhiều.

Lý Thất Dạ nói ra những lời này, nghe qua tựa hồ là đang nói chính hắn, nhưng cũng không phải đang nói chính hắn. Mấy lời này là nói khóc, trên thực tế, cẩn thận hiểu rõ thoáng một phát, lại cũng không phải đang nói khóc.

Bên trong lời nói này cất dấu quá nhiều bí mật, đây là bí mật lại để cho Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên đều không thể hiểu rõ.

Nghe xong Lý Thất Dạ nói ra những lời này, Tiên Nữ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nàng cũng không có nói cái gì nữa. Nhưng là, thần thái của nàng lại có vài phần u buồn, có vài phần cô tịch, lại có vài phần mờ mịt.

Con mắt giống như vì sao kia của nàng khi thì sáng tắt, tựa hồ là nhớ tới cái gì, lại nhớ không nổi cụ thể là cái gì.

- Tim ta rất đau.

Cuối cùng, Tiên Nữ đối với Lý Thất Dạ nói ra một câu như vậy. Một câu nói kia nói được rất đột nhiên, những lời này nói được không có bất kỳ lý do nào.

Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, nghiêm túc nhìn xem hai con ngươi của nàng, nghiêm túc nói ra:

- Đau lòng là một chuyện tốt, nói rõ ngươi còn sống.

- Ngươi đau lòng sao?

Tiên Nữ cũng nhìn xem hai mắt của Lý Thất Dạ, giống như nàng muốn nhìn vào nơi sâu thẳm nhất trong mắt của Lý Thất Dạ. Ánh mắt thanh tịnh kia của nàng, giống như có thể chiếu sáng thế giới nội tâm của Lý Thất Dạ.

Đối với vấn đề của Tiên Nữ, Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc, qua trong chốc lát, hắn lộ ra dáng tươi cười, nói ra:

- Chỉ cần là một trái tim còn sống, một trái tim còn có thể nhảy lên, đều có lúc sẽ cảm thấy đau, chỉ có điều, đau lòng lâu, sẽ chết lặng. Sống hay chết, biệt cùng ly, kinh nghiệm quá nhiều, chung quy sẽ sinh đầy vết chai.

- Tim sẽ bị tê liệt sao?

Tiên Nữ có chút mê mang, sau đó hỏi ra một câu như vậy.

- Cái này phải xem là đối với ai mà nói.

Lý Thất Dạ trầm mặc thoáng một phát, sau đó lộ ra dáng tươi cười, nói ra:

- Ta là một người sẽ không để cho tim của mình bị tê liệt. Bởi vì ta là Ma Vương giết người, ta là Hắc Ám Chi Thủ. Nơi ta sống nhất định lấy thi cốt như núi, nhất định lấy huyết vũ đầy trời, ta đã tê dại sống hay chết, bất luận thế giới như thế nào, ta cũng sẽ không tâm bị tê liệt.

- Thực sao?

Trong ánh mắt ánh mắt lại thanh tịnh của Tiên Nữ, nàng không khỏi thò tay đi cảm thụ được khuôn mặt của Lý Thất Dạ, tựa hồ là cảm thụ Lý Thất Dạ tồn tại, cảm thụ Lý Thất Dạ tim đập.

Mà Lý Thất Dạ không có trả lời vấn đề của Tiên Nữ, hắn chẳng qua là lâm vào trong trầm mặc thật lâu, hắn là thật lâu không nói, thật lâu không trả lời câu hỏi của Tiên Nữ.

- Tim của ngươi cũng sẽ biết tê liệt đau nhức.

Cảm xúc được khuôn mặt của Lý Thất Dạ, Tiên Nữ cuối cùng rất chân thành nhìn xem hắn, thần thái của nàng như là một tiểu hài tử chăm chú.

Lời nói của Tiên Nữ lại để cho thần thái của Lý Thất Dạ cương cứng thoáng một phát, hắn chậm rãi ngồi ở trên mặt ghế, trầm mặc một hồi lâu, hắn cuối cùng chậm rãi nói ra:

- Ngày nào đó là sẽ không đến, ta cũng sẽ không cho phép một ngày như vậy đã đến.

- Vì cái gì?

Tiên Nữ nghiêng trán, có chút tò mò nói.

- Bởi vì ta là Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Muôn đời chuẩn bị, hết thảy đều ở trong tay ta có một kết quả.

Nói đến đây, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiên Nữ nghe được lời nói của Lý Thất Dạ, nàng hình như là nhớ tới cái gì, nhưng, lại không nhớ được cụ thể là cái gì, tựa hồ có chuyện gì, tựa hồ có đồ vật gì đó, một mực quanh quẩn không tiêu tan, tựa hồ, nàng nghe được tiếng khóc. Tiếng khóc này lại xa xôi và không chân thực như thế.

- Ngươi nghe được tiếng khóc sao?

Tiên Nữ cẩn thận lắng nghe, cuối cùng không khỏi hỏi Lý Thất Dạ một câu.

Lý Thất Dạ trầm mặc thoáng một phát, qua một hồi lâu, hắn chậm rãi nói ra:

- Ta chưa bao giờ đi nghe tiếng khóc, ta cũng nghe không được tiếng khóc.

- Vì cái gì?

Tiên Nữ thần thái hiếu kỳ, tựa hồ nàng vẫn là một tiểu nữ hài, đối với thế sự hoàn toàn không biết gì cả.

Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói:

- Bởi vì ta là Ma Vương giết người, Ma Vương giết người chưa bao giờ quan tâm tiếng khóc của người khác, cho nên, ta nghe không được tiếng khóc.

- Ngươi không phải Ma Vương giết người.

Tiên Nữ nghiêng nghiêng trán, tuy rằng nàng có chút giống một tiểu nữ hài không rành thế sự, nhưng là, khi nàng nói ra lời này, lại vẫn rất kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.