Giờ này khắc này, Liễu Như Yên cũng ngồi thẳng người lên, cười khẽ nói:
- Bằng vào buổi nói chuyện của ngươi nãy giờ, đầy đủ để cho Vô Cấu Tam Tông ta phát binh diệt Đế Vương Cốc các ngươi rồi, nhưng mà nha, ta tin tưởng, càng muốn diệt Đế Vương Cốc của ngươi không phải ta, như vậy, ta cũng lấy mạng chó của ngươi.
- Cái này, cái này, điều này sao có thể!
Thấy Liễu Như Yên cùng Lý Thất Dạ thoáng cái ngồi thẳng người, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, chuyện này làm cho Đế Giải Phách Chủ sắc mặt đại biến, nhanh chóng hoảng sợ.
Liễu Như Yên cười khẽ nói:
- Thời điểm ta chơi độc không biết ngươi đang ở góc hẻo lánh nào đó chơi bùn, loại tài mọn này ta bảy tuổi đã không còn chơi nữa, chỉ có loại đồ ngu như ngươi mới cảm thấy tự đắc về thủ đoạn hạ cấp thế này.
Về phần Lý Thất Dạ, chỉ cười mà thôi, hắn tu luyện là Vô Cấu Thể, loại độc này có thể hạ độc hắn thì đó mới là chuyện lạ.
- Ngươi, các ngươi vừa rồi là giả ra?
Sắc mặt Đế Giải Phách Chủ biến thành hết sức khó coi nói ra.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Chỉ diễn kịch cùng ngươi thôi. Chuyện ta đây thích làm nhất chính là thời điểm địch nhân đắc ý nhất, tự nhân là hắn có thể nắm chắc thắng lợi trong tay của mình, thời điểm hắn tràn ngập tự tin, một cước đạp nát đắc ý, tự tin và hy vọng của hắn tan nát, làm cho hắn nếm thử tư vị tuyệt vọng, làm cho hắn nếm thử tư vị thất bại.
Thế cục lại tiếp tục nghịch chuyển, càng làm cho người ở đây trợn mắt há hốc mồm, tất cả mọi người cũng bất khả tư nghị nhìn qua Lý Thất Dạ cùng Liễu Như Yên, rất nhiều người cũng không nghĩ tới đây là Lý Thất Dạ cùng Liễu Như Yên giả ra.
Trong các khách mời ở đây, chỉ có Tốc Đạo Thiên Thần là lão thần trấn định, giống như không có gì ngoài ý muốn cả, hắn chỉ yên lặng uống rượu thôi.
Đột nhiên Đế Giải Phách Chủ thoáng cái biến mất, vào lúc hắn xuất hiện, hắn đã đứng trên một vách núi, hắn u ám cười cười, nói ra:
- Họ Lý, ta cũng không nghĩ sử dụng chất độc có thể làm gì được ngươi, nhưng mà hôm nay ngươi đã tới đây, vậy đầy đủ rồi...
- Oanh, oanh, oanh...
Đế Giải Phách Chủ vừa mới nói xong lời này, vùng biển dưới đài cao của Lý Thất Dạ lập tức có cột nước bắn lên cao cao, mỗi một cột nước đều trải qua gia trì và tế luyện, cột nước có phù văn đáng sợ lóe lên.
- Lui ——
Nhìn thấy một màn như thế, Tốc Đạo Thiên Thần quát một tiếng, thuyền nhỏ giống như mũi tên lao ra khỏi chiến nhai, các khách mời khác không ngừng rút lui, bọn họ đều rời khỏi chiến nhai thật xa, đứng từ xa quan sát như thế nào.
May mắn khách mời trước khi tới tham gia thịnh yến đã hiểu rõ tâm lý biến thái của Đế Giải Phách Chủ nên có thái độ đề phòng, bằng không thì bọn họ ngồi trên đài cao, như vậy bọn họ cũng rơi vào trong cạm bẫy trước mắt này.
Tiếng "Xôn xao" vang lên, cột nước giống như biến thành chiến trường cổ xưa, Lý Thất Dạ cùng Liễu Như Yên đang ngồi trên đài cao biến thành trung tâm của chiến trường này..
- Cổ chiến trường nha.
Lý Thất Dạ nhìn qua chiến trường cổ xưa có hào quang chấn động, đương nhiên bằng thủ đoạn của Đế Giải Phách Chủ còn chưa có tư cách tạo thành chiến trường cổ xưa này, đây là tổ tiên của hắn lưu lại.
- Họ Lý, năm đó ta tổ tiên của ta một lần đồ sát hàng tỉ địch nhân, một trận chiến lập thần uy tuyên cổ bất hủ, hôm nay, các ngươi rơi vào trong chiến trường cổ xưa này, nhất thời nửa khắc các ngươi mơ tưởng đi ra khỏi nơi đó.
Đế Giải Phách Chủ lớn tiếng cười to.
Các khách mời đứng từ xa nhìn qua cảnh này, không ít người nhìn nhau, trong nội tâm âm thầm may mắn, có người thậm chí thì thào nói:
- May mắn là Tốc Đạo Thiên Thần đến làm khách, mọi người cũng không có ngồi trên đài cao, nếu không sẽ bị tên điên này kéo vào trong cổ chiến trường.
Lý Thất Dạ cũng lười nhìn qua cổ chiến trường này, cười cười, nói ra:
- Tổ tiên của ngươi Đế Giải hải thần ở nơi này lập nên thần uy bất hủ, đó là bởi vì hắn thật sự là một nhân vật, về phần ngươi nha, con kiến hôi mà thôi.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ căn bản không đặt cổ chiến trường trước mặt vào trong mắt, cổ chiến trường trước mắt đã bị Đế Giải hải thần dùng qua, uy lực rất lớn, đáng tiếc, trải qua trận chiến năm đó, uy lực cổ chiến trường giảm đi nhiều, hơn nữa cả cổ chiến trường này năm đó cũng hao tổn nghiêm trọng trong chiến tranh.
- Ngươi cứ tận lực sính miệng lưỡi lợi hại đi, chờ một lát, ngươi sẽ không có cơ hội này, đến lúc đó, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.
Đế Giải Phách Chủ cười nói, nói xong hắn lấy ra một vật như ốc biển.
- Ô ——
Con ốc biển này thổi vang lên, tiếng kèn này vang vọng cả vùng biển, âm thanh của ốc biển hùng hậu trầm trọng, trong trầm trọng này mang theo uy nghiêm và sát phạt..
- Đó là Thần Hải Loa của Đế Giải hải thần!
Nhìn thấy con ốc biển này, có một Hải Yêu Đại Hiền nhận ra lai lịch, giật mình nói ra.
- Ầm ầm ào ào ào...
Từng tiếng nước không ngừng vang lên, chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh, từng bộ xương khô từ trong biển bay ra ngoài, vô số xương khô nghe được tiếng ốc biển, toàn thân tỏa ra hào quang sáng ngời, vô số xương khô này chấp nhất cầm theo binh khí gỉ sét, lập tức hàng ngũ chỉnh tề tạo thành chiến đội, mỗi một chi chiến đội phát ra khí tức sát phạt lăng lệ.
Không hề nghi ngờ, chiến đội xương khô này, khi bọn họ còn sống là đại quân chinh chiến cửu thiên thập địa.
- Đây là cái gì?
Nhìn thấy từng ngánh chiến đội xương khô bò ra khỏi đáy biển, tản mát khí tức sát phạt đáng sợ, làm cho người ta nhìn cũng biết là quân đoàn chiến đấu, chuyện này làm rất nhiều người chấn động.
Sau khi từng nhánh chiến đội này bò ra bên ngoài, trong nháy mắt đã vây chiến trường chật như nêm cối, vô số cỗ khô cốt tạo thành chiến đội, bảo thủ đoán chừng cũng có mười vạn, khô cốt vây quanh nơi này chặt chẽ, đây là cảnh tượng đáng sợ cỡ nào.
Nhìn qua vô số cỗ khô cốt toàn thân tỏa ra hào quang, khí tức sát phạt lăng lệ ác liệt, làm cho người ta không rét mà run, rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, cũng cảm giác mình bị người chết vây quanh, chung quanh giống như tử thành.
- Đây chắc là quân đoàn năm đó của Đế Giải hải thần chết trận tại đây.