Hùng Thiên Tí nhìn thấy cốt thuyền không có vật gì thì hỏi thăm.
- Nói rõ trước đó đã từng có người trèo lên cốt thuyền này, tiêu diệt khô lâu, về sau bọn họ vứt bỏ thuyền, cốt thuyền tiếp tục phiêu bạt.
Tuy Thuần Dương Tử không có đi qua Cốt Hải, nhưng biết rõ một ít.
Lý Thất Dạ điều khiển cốt thuyền tiến lên phía trước, vượt qua từng chiếc từng chiếc cốt thuyền phiêu bạt, bỏ xa bọn nó phía sau.
Thời điểm đang tăng tốc đi lên phía trước, phía trước bay tới một chiếc cốt thuyền, trên cốt thuyền chở theo một người, một màn này xác thực hiếm thấy. Dù sao tất cả mọi người đi tới Cốt Hải vì vật bất tử, thịnh yến mới vừa bắt đầu, lại có ai nguyện ý sớm rời tiệc như vậy chứ?
Đột nhiên Lý Thất Dạ cho cốt thuyền quét ngang, dừng một chút, thậm chí dùng cốt thuyền ngăn cản chiếc cốt thuyền phiêu bạt trở về này.
- Mỹ nữ, đi nơi nào vậy, có muốn mang ngươi đi một đoạn đường hay không?
Lý Thất Dạ ngăn cản cốt thuyền kia, mỉm cười trêu chọc người ở trên thuyền.
Trên cốt thuyền này có một mỹ nữ đang đứng, một mỹ nữ khí chất ung dung, cô gái này ăn mặc xiêm y vàng nhạt, khí chất quý tộc vô song, giống như nàng là đế nữ.
Nghe được Lý Thất Dạ trêu chọc, nữ tử trên cốt thuyền tức giận trừng Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngoan, nghe lời gọi sư phụ, ít trêu chọc ta!
- Tính toán, ngươi sư phụ tiện nghi đừng có chiếm tiện nghi của ta.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta là vượt qua ức vạn dặm sơn hà tới tìm ngươi, chỉ để nghe câu này của ngươi hay sao?
Nữ tử tức giận lườm Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi là chuyên tới tìm ta sao? Theo ta thấy, ngươi là tới Thiên Linh Giới dương oai diệu võ còn không sai biệt lắm.
- Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói, là ta không may, thật coi trọng sư phụ tiện nghi như ngươi.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
Mỹ nữ trước mặt chính là Tô Ung Hoàng mà Lý Thất Dạ muốn tìm, đối với Lý Thất Dạ mà nói, có thể ở trong Cốt Hải gặp được Tô Ung Hoàng cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Tại Thiên Linh Giới nhìn thấy Lý Thất Dạ. Tô Ung Hoàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì nàng đã nghe được sự tích quang vinh của Lý Thất Dạ!
- Chớ dùng bộ dáng này với ta.
Tô Ung Hoàng tức giận trừng Lý Thất Dạ, Tô Ung Hoàng trong quý khí có ba phần kiều mỵ.
Nhưng mà Tô Ung Hoàng cũng nhíu mày, tuy nàng biết rõ Lý Thất Dạ đã đi tới Thiên Linh Giới, tuy nàng biết sớm muộn gì cũng gặp được Lý Thất Dạ, nhưng mà tha hương ngộ cố tri, vẫn làm cho nàng cảm thấy thập phần vui vẻ cao hứng.
Nghe được Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng đối thoại, đám người Liễu Như Yên cảm thấy thật sự khó mà tin tưởng. Bọn họ cũng không nghĩ tới Lý Thất Dạ còn có sư phụ, hơn nữa còn là mỹ nữ trẻ tuổi như vậy.
Nhưng mà từ cách nói chuyện của hai người với nhau mà nhìn, đám người Liễu Như Yên xem ra, Lý Thất Dạ cùng Tô Ung Hoàng hai người quan hệ thập phần quỷ dị, sư phụ không giống sư phụ. Đồ đệ không giống đồ đệ, hai người bọn họ hoàn toàn giống như một đôi thầy trò.
- Ta ý định đi Cốt Hải xem thế nào, ngươi muốn cùng đi với ta hay không?
Lý Thất Dạ cười nhìn Tô Ung Hoàng nói ra.
Tô Ung Hoàng lắc đầu nói ra:
- Không, ta vừa đi, ta chuẩn bị lên đường đi Thần Chỉ Châu, ta muốn tìm Bất Tử Môn, ta hiện tại vừa vặn có một ít manh mối.
- Manh mối thế nào?
Lý Thất Dạ hỏi.
Tô Ung Hoàng cũng không có giấu diếm gì với Lý Thất Dạ, nói ra:
- Tổ tiên lưu lại một chút đồ vật, ta muốn tìm một cái. Tốt nhất là thu bảo vật trở về.
Nói xong, nàng lấy bản vẽ ra.
Bản vẽ này do hai bản vẽ hợp lại mà thành, Lý Thất Dạ tiếp nhận. Nói ra:
- Đây là một tấm có được từ chỗ Tiểu Thiện Tông a.
- Đúng vậy.
Tô Ung Hoàng nói ra:
- Ta từ manh mối lần theo nó, cho nên hiện tại ta ý định đi tới Bất Tử Môn, ta thăm dò được một ít tin tức, Bất Tử Môn có lẽ vẫn còn.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ tấm bản vẽ này, thì thào nói:
- Tốt cho một Bất Tử Tiên Đế. Hắn năm đó đúng là giấu đi.
- Có quan hệ tới Bất Tử Tiên Đế sao?
Tô Ung Hoàng lúc này khẽ giật mình, kỳ quái nói.
Lý Thất Dạ nhìn qua nàng một chút, nói:
- Ngươi không phải là ngay cả bản vẽ này ghi lại cái gì cũng không biết đó chứ?
- Ta chỉ biết là tổ tiên lưu lại manh mối mà thôi.
Tô Ung Hoàng nói ra:
- Sau khi đi vào Thiên Linh Giới, ta mới thăm dò được, nó có quan hệ nhất định tới Bất Tử Môn.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ bản vẽ một chút, nói ra:
- Tổ tiên của các ngươi năm đó đi nơi nào, ta ngược lại không nhất định biết rõ, nhưng mà hắn sau khi câm được bản vẽ này, ta ngược lại biết rõ hắn năm đó muốn làm gì.
Nói xong Lý Thất Dạ vẽ ra vòng tròn trên bản vẽ, nói ra:
- Nếu như nói, ngươi ở trong Bất Tử Môn không tìm được kiện bảo vật này, như vậy, ngươi đi nơi này! Năm đó hắn có thê cầm một nửa tấm bản vẽ, nhất định là biết rõ chuyện trong đó, ta thấy hắn đến Thiên Linh Giới không chỉ vì nữ nhân đâu.
- Ta cũng không rõ ràng.
Tô Ung Hoàng cười lên, thập phần xinh đẹp, tiếp nhận bản vẽ xem xét, nhìn kỹ nơi mà Lý Thất Dạ đánh dấu, nói ra:
- Đây là nơi nào?
- Nơi hung hiểm mười phần!
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:
- Nếu như ngươi ở Bất Tử Môn không tìm được dấu vết hoặc là bảo vật do tổ tiên của ngươi lưu lại, vậy ngươi có thể đi nhìn xem. Nhưng nhớ kỹ, ngàn vạn không được xông vào, chờ ta đến rồi nói sau.
- Ta sẽ.
Tô Ung Hoàng ghi tạc lời của Lý Thất Dạ trong lòng, gật gật đầu, thu hồi bản vẽ.
- Đợi ta xử lý xong chuyện ở Cốt Hải, ta liền đi Thần Chỉ Châu tìm ngươi.
Lý Thất Dạ thấy Tô Ung Hoàng nóng vội thu hồi bảo vật tổ tiên năm đó làm mất, cũng không ngăn cản, nói ra.
- Tốt nhất là đi nhanh về nhanh!
Tô Ung Hoàng tức giận trừng bạch Lý Thất Dạ, ánh mắt đảo qua người Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi một chút, nói ra:
- Ít ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho ta!
Đối với Tô Ung Hoàng nói như vậy, Lý Thất Dạ cười rộ lên, sau đó buông cốt thuyền, tùy ý nó phiêu bạt rời đi.
- Ơ, công tử gia, đây thật sự là sư phụ ngươi?
Đưa mắt nhìn bóng lưng Tô Ung Hoàng đi xa, Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng, mị vũ mà mê hoặc lòng người.
Đối với vấn đề này, Lý Thất Dạ chỉ là cười cười.
Trên thực tế, Trác Kiếm Thi bọn họ cũng hiểu được Lý Thất Dạ cùng Tô Ung Hoàng hai người quan hệ có cổ quái, sư phụ không giống sư phụ, đồ đệ không giống đồ đệ, nói hai người bọn họ là thầy trò, chỉ sợ không có ai tin tưởng.
- Công tử gia không phải có một chân với sư phụ đấy chứ, ơ, lời vừa rồi ta nghe được có một chút ghen tuông nha?
Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ, đôi mắt vũ mị của nàng long lanh, thời điểm nàng cười mang theo dí dỏm, làm cho lòng người ngứa ngáy.
- Thì ra công tử gia là người ưa thích đạo này, ưa thích làm thầy trò luyến.