So về những người khác đến, xuất thân từ Cổ Thuần Tứ Mạch Thuần Dương Tử học thức càng sâu bác, hắn nhìn thấy toàn thân Lý Thất Dạ tỏa ra hào quang óng ánh, không khỏi thì thào nói:
- Truyền thuyết Thạch Dược Giới Tinh Ngọc Tiên Đế đã từng lập nên một môn thiên mệnh bí thuật, thiên mệnh bí thuật có thể lẩn tránh tất cả lực lượng, bỏ qua tất cả công kích, môn công pháp này được gọi là ’ Thiên Mệnh Tinh Thể ’, được xưng là thế gian duy nhất có thể dùng so sánh với công pháp Kim Cương Bất Diệt Thể.
- Thiên Mệnh Tinh Thể!
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hai người bọn họ cũng giật mình, tuy các nàng chưa từng gặp qua "Thiên Mệnh Tinh Thể", nhưng mà lại nghe qua "Thiên Mệnh Tinh Thể" .
Lúc này Lý Thất Dạ đã tới gần lỗ đen, bàn tay của hắn chụp vào đầu lâu, nhưng mà, đầu lâu ở trong hắc động, ổn như bàn thạch, căn bản không cách nào rung chuyển, căn bản là không cách nào di chuyển.
- Bao nhiêu năm qua đi.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Lực lượng ở địa phương quỷ quái này không có yếu bớt, lại trở nên càng ngày càng lớn mạnh, xem ra, thời đại đáng sợ củaThiên Linh Giới sắp hàng lâm rồi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười lên, lấy ra một quả trứng đá lớn, chính là tinh thần vạn vật đản.
Phanh —— phanh —— phanh ——
Từng âm thanh nện hung ác vang lên, lúc này Lý Thất Dạ ôm tinh thần vạn vật đản nện vào lỗ đen.
Hơn nữa Lý Thất Dạ càng nện càng nhanh, trong nháy mắt nện vào lỗ đen giống như cuồng phong vũ bão.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Từng âm thanh nện mạnh vang vọng, dưới cái nện hung ác của Lý Thất Dạ, cả hư không đều lay động, dường như Lý Thất Dạ điên cuồng nện như thế, không chỉ đánh nát lỗ đen, còn đánh vặn vẹo hư không.
- Điên rồi, lại tiếp tục như vậy nói không chừng sẽ đánh nát cả hư không!
Thời điểm này hư không không ngừng vặn vẹo, tất cả cốt thuyền vặn vẹo, giống như con thuyề lá nhỏ trong biển rộng, sắc mặt mọi người sợ hãi tái nhợt.
Phanh —— một tiếng vang thật lớn, cuối cùng Lý Thất Dạ điên cuồng nện xuống, dường như rốt cục có chỗ buông lỏng, sau đó nhiều người ra được âm thanh "Răng rắc" vang lên, giống như có cái gì đó tróc ra.
Mọi người đều biết, trong tất cả bảo vật trong hư không, đều giống như khảm vào trong hư không, không có duyên phận thì không cách nào lấy được bảo vật, cho dù ngươi muốn cưỡng ép cướp đi cũng không được, mặc kệ ngươi là mạnh cỡ bao nhiêu!
Nhưng mà thời điểm này, đầu lâu kia lại buông lỏng, Lý Thất Dạ lúc này tươi cười, cười cười nói:
- Ta cũng không tin ngươi cứng rắn hơn tảng đá của ta!
Nói xong, thu hồi tinh thần vạn vật đản.
Lúc này Lý Thất Dạ thò tay cầm lấy đầu lâu trong lỗ đen, chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh, lúc này trong hắc động đầu lâu bị Lý Thất Dạ cầm vào trong tay.
Sau khi hắn cầm lấy đầu lâu vào trong tay, lỗ đen vậy mà biến mất, mà chung quanh đầu lâu có hắc khí lượn lờ, dường như nó hấp thu lấy hắc khí chung quanh.
Lý Thất Dạ thu hồi cái đầu lâu này, không dám dừng lại thêm, xoay người rời đi, chân đạp kiếm đạo, quay về cốt thuyền, trong nháy mắt trở về cốt truyền.
Trở lại cốt thuyền, Lý Thất Dạ buông lỏng một hơi, tán "Thiên Mệnh TInh Thể đi" .
- Quá bá đạo a, đây là cưỡng đoạt cơ duyên!
Nhìn thấy cảnh như ậy, tất cả tu sĩ và cường giả trên cốt thuyền cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
- Bên trong cốt hãi này, cưỡng đoạt cơ duyên, cho dù là Thần Hoàng cũng làm không được, trừ phi là Tiên Đế.
Một vị Đại Hiền thế hệ trước lập tức nói ra:
- Lý Thất Dạ này quá hung ác a, chuyện như vậy cũng có thể làm ra được.
Lúc này, rất nhiều người cảm thấy không có tính tình, lại tới đây, cho dù là Thần Hoàng cũng cẩn trọng, không dám có chút chủ quan, không cẩn thận sẽ góp bản thân mình vào.
Về phần cưỡng đoạt cơ duyên, đó là nghĩ cũng không dám nghĩ, hôm nay Lý Thất Dạ là một vãn bối cũng dám cưỡng đoạt cơ duyên, đây là hung hăng càn quấy bá đạo rối tinh rối mù, vô cùng kỳ lạ.
Sau khi Lý Thất Dạ trở về, Liễu Như Yên các nàng cũng buông lỏng một hơi, vừa rồi Lý Thất Dạ rời khỏi cốt thuyền, tâm hồn thiếu nữ của các nàng đã treo lên cao cao.
- Có Thiên Mệnh Tinh Thể, Kim Cương Bất Diệt Thể sẽ ảm đạm thất sắc.
Thuần Dương Tử thấy Lý Thất Dạ tán đi hào quang óng ánh, không khỏi cười khổ nói một câu.
Đối với Thuần Dương Tử lời nói, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Lời này của ngươi nói ra là quá xem nhẹ mình rồi, từ ý nào đó mà nói, Thiên Mệnh Tinh Thể là mưu lợi, mà Kim Cương Bất Diệt Thể là bản thân mạnh mẽ! Kim Cương Bất Diệt Thể, đây là thật vĩnh cửu bất diệt, chỉ cần ngươi còn sống, Kim Cương Bất Diệt Thể của ngươi sẽ vẫn còn...
- ... Đổi một câu nói, Kim Cương Bất Diệt Thể có thể làm cho ngươi phòng ngự một đời một thế, mà Thiên Mệnh Tinh Thể thì không được, nó có thời gian. Mà hai chủng công pháp này, vào lúc ban đầu Thiên Mệnh Tinh Thể thật sự làm cho người ta hâm mộ nó, nó xác thực là có ưu thế không nhỏ, bởi vì mặc kệ ngươi gặp phải địch nhân cường đại cỡ nào, cũng có thể lẩn tránh...
- ... Nhưng mà, nếu như Kim Cương Bất Diệt Thể một khi đại thành, vậy đó không phải là Thiên Mệnh Tinh Thể có khả năng so sánh được.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn qua THuần Dương Tử, nói ra:
- Nếu như Kim Cương Bất Diệt Thể của ngươi sau khi đại thành, cho dù là Tiên Đế cũng không thể giết ngươi. Đến ngày đó, ngươi cảm thấy Thiên Mệnh Tinh Thể tốt, hay là Kim Cương Bất Diệt Thể tốt?
Thuần Dương Tử nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn cũng cười gật gật đầu, nói ra:
- Lý huynh giáo huấn thật phải.
- Dùng thiên phú và thực lực của ngươi, chờ tới khi Kim Cương Bất Diệt Thể đại thành, cái kia đó là tồn tại hoành kích Tiên Đế chân chính, cho dù là địch với Tiên Đế cũng không phải là chuyện đáng sợ. Đến ngày đó cho dù ngươi bị Tiên Đế đánh bại. Nhưng hắn muốn giết chết ngươi, đó là chuyện thập phần khó khăn, mà Tiên Đế bình thường chỉ sợ là giết không chết được ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ngày nào đó sẽ tới, ngươi còn hâm mộ Thiên Mệnh Tinh Thể không?
Những câu nói như thế nào, Thuần Dương Tử cũng không có đắc ý, cũng không có cao ngạo. Hắn tươi cười, nghiêng tai lắng nghe.
Nghe được Lý Thất Dạ nói ra những lời này, Hùng Thiên Tí cũng thập phần hâm mộ nhìn qua Thuần Dương Tử, đây là tồn tại tương lai ngay cả Tiên Đế cũng không thể giết chết nha, đây là thành tựu khó lường cỡ nào?
- Công tử gia, ngươi làm sao có được Thiên Mệnh Tinh Thể vậy? Không phải là trộm đấy chứ.
Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ nói.
Lý Thất Dạ lúc này cười rộ lên, nói ra:
- Chỉ là Thiên Mệnh Tinh Thể, cần phải trộm hay sao? Nhặt ở ven đường mà thôi.
Lý Thất Dạ nói như vậy mọi người đương nhiên không tin, đây chính là thiên mệnh bí thuật, làm sao có thể nhặt được.
- Lý huynh. Cổ Thuần đồng kiếm của ta đổi với thanh kiếm của ngươi, thế nào?
Thấy Lý Thất Dạ vẫn nói giỡn, Thuần Dương Tử cũng nói giỡn theo.