Đế Bá

Chương 22: Thánh động (hạ)



Cửu Thánh Đại Hiền không những là một con gà rừng tu đạo, mà còn là một trong những Đại Hiền cường đại nhất của thời đó. Ông ta đã từng một thời quét ngang bát hoang, hung hăng hiển hách nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay Lý Thất Dạ, đành phải đồng ý rời núi hộ đạo cho Minh Nhân Tiên Đế.

"Thiên Yêu Duy Ngã" là khẩu hiệu của Cửu Thánh Đại Hiền, còn "Nhất Địa Kê Mao" là câu chế giễu của Lý Thất Dạ, người ngoài không hề biết bí mật này.

Một màn không hợp thói thường như vậy, khiến cho các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn khó mà tin nổi. Các đời chưởng môn và thiên tài của Cửu Thánh Yêu Môn đều vắt óc suy nghĩ áo nghĩa cuối cùng của bốn chữ "Thiên Yêu Duy Ngã", nhưng chẳng ai nghĩ đến nó lại là "Nhất Địa Kê Mao".

Tuy Lý Thất Dạ gọi Thủy Tổ của bọn họ là gà thành tinh là rất bất kính, nhưng các vị trưởng lão nghĩ kĩ lại cảm thấy cái này có chút đạo lý, Thủy Tổ đích thật là một con gà rừng tu thành đạo.

- Để xem tổ tiên các ngươi lưu lại vật gì tốt!

Lý Thất Dạ cười thoải mái, khoan thai lên tiếng rồi tiến vào Thánh Động, mặc kệ phản ứng của chư lão Cửu Thánh Yêu Môn.

Mà các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi theo vào.

Trong động chỉ có một bảo thất, vừa bước vào liền có thần quang lấp lóa, tiên quang mênh mông phát sáng cả phòng khiến cho mọi người hoa mắt.

Trong bảo thất có treo Bảo Khí, có cất dấu Tiên Thiết, có để Thần Thạch, cũng có sách quý cất trong hộp cổ... Cả phòng nhất thời muôn màu muôn vẻ, khiến cho người ta cảm thấy mê ly.

- Bảo vật của lão gà thành tinh vẫn còn rất nhiều nha.

Ánh mắt của Lý Thất Dạ lướt qua một cái, nói lẩm bẩm. Cửu Thánh Đại Hiền không thẹn là một trong những Đại Hiền mạnh nhất bấy giờ, bảo vật thu được cả đời quả thật là vô cùng kinh người.

- Ngươi nói cái gì?

Một vị trưởng lão ở gần Lý Thất Dạ nghe hắn thì thào, liền hỏi.

Lý Thất Dạ lắc đầu đáp:

- Không có gì, ta chỉ tự nói chuyện một mình thôi.

Câu trả lời này lại làm cho Đại trưởng lão càng nghi ngờ nhìn Lý Thất Dạ, ông ta cảm thấy thiếu niên mười ba tuổi trước mắt này thật sự là quá tà môn rồi.

- Tử Long Song Kiếm!

Có trưởng lão chứng kiến từng kiện Bảo Khí trôi nổi trong bảo thất, không nhịn được thất thần la lên: "Diệt Ma Tháp, Cửu Tinh Hà Chước (Chước = muôi/muỗng), Thánh Thiên Mộc Chu (Chu = thuyền... ). Những thứ này đều là bảo vật có ghi lại trong tông môn a!

- Cái này là Thanh Mộc Cổ Bí...

Cũng có trưởng lão thấy bí kíp trên giá sách không khỏi giật mình.

Hiện tại chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn càng nhìn càng thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ sợ sư tổ của bọn họ năm đó truyền xuống bảo vật với công pháp mới chỉ có một nửa a.

Thực ra, Cửu Thánh Đại Hiền sở hữu rất nhiều bảo vật, ngoại trừ những thứ do cả đời ông ta tranh đoạt được còn có rất nhiều bảo vật mà Minh Nhân Tiên Đế niệm tình ông ta một đường bảo hộ, công cao vất vả nên hào phóng ban thưởng.

- Tiên... Tiên Đế Bảo Khí!

Lúc này, ánh mắt của Đại trưởng lão chuyển tới chiếc bàn ngọc giữa phòng, trên bàn để một cái hộp cổ xưa, mặc dù nó bị khóa lại nhưng cũng không cách nào phong bế khí tức Tiên Đế phát tán ra ngoài.

Mặc dù chỉ lộ ra một sợi khí tức nhưng mà lại có thể so với trời cao, tựa như chín tầng trời đè xuống, Thiên Mệnh chìm nổi, vạn Giới quy tông, thiên địa sinh linh đều phải bái lạy sợi khí tức này.

- Tiên Đế Bảo Khí!

Giờ khắc này, chư lão Cửu Thánh Yêu Môn không ai không run rẩy trong lòng, mười phần xúc động. Đây là Tiên Đế Bảo Khí nha, đây chính là bảo vật do Tiên Đế lưu lại, là do tự tay Minh Nhân Tiên Đế chế tạo.

- Đừng có quên là ta được chọn trước một kiện bảo vật đó.

Trong thời điểm chư lão Cửu Thánh Yêu Môn đang xúc động nghẹn ngào, Lý Thất Dạ thong thả lên tiếng, lời của hắn như hắt cả chậu nước lạnh vào mặt mọi người.

Từng đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nếu Lý Thất Dạ thật sự chọn lấy Tiên Đế Bảo Khí thì bọn họ không phải toi công nằm mộng sao.

Đối diện những ánh mắt hừng hực của chư lão, Lý Thất Dạ vẫn ung dung đứng đó, hắn vốn không sợ Cửu Thánh Yêu Môn đổi ý, cho dù toàn bộ trưởng lão hiện đang ở đây, hắn vẫn y như vậy.

Cuối cùng Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, mở miệng nói:

- Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta nói là làm, nếu bệ hạ đã đáp ứng thì chúng ta tuyệt đối không nuốt lời!

Nói đến chỗ này, lời của ông ta chứa đầy đắng chát, đây chính là Tiên Đế bảo khí nha, nhưng mà Luân Nhật Yêu Hoàng đã đồng ý thì bọn họ cũng không thể nuốt lời.

- Coi như các ngươi còn có chút khí phách.

Lý Thất Dạ vẫn như giếng nước yên tĩnh, chậm rãi nói:

- Ta ngược lại thực có chút thưởng thức Luân Nhật Yêu Hoàng của các ngươi.

Lời nói kiêu ngạo như vậy của Lý Thất Dạ làm cho chư lão của Cửu Thánh Yêu môn không biết nên nói sao nữa. Yêu Hoàng của bọn họ là một đời anh tài, thiên tư tung hoành, không nói riêng Đại Trung Vực, mà nhìn khắp toàn bộ Đế Cương, Luân Nhật Yêu Hoàng cũng là một nhân vật tuyệt thế.

Vậy mà ngày hôm nay lại có một thiếu niên mười ba tuổi ăn nói lung tung, dám bảo là thưởng thức Yêu Hoàng Bệ Hạ, nếu như người ngoài mà nghe được chắc cười đến rụng răng.

Chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn không phải lần đầu tiên thấy Lý Thất Dạ mở lời càn quấy, nhưng ngoại trừ im lặng thì bọn họ còn có thể làm cái gì?

"Bốp, bốp, bốp!" Ngay lúc chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn đang im lặng, Lý Thất Dạ lại vỗ tay ba cái, âm thanh vừa ngừng liền có một cái hộp cổ trong bảo thất bay lên, rơi vào trong tay của hắn.

Lý Thất Dạ liếc một cái liền bỏ vào ngực, chậm rãi nói:

- Chỉ là Tiên Đế Bảo Khí mà thôi, cần phải khẩn trương đến vậy sao?

Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn nhất thời không kịp phản ứng, có hai nguyên nhân khiến bọn họ như vậy. Một, Lý Thất Dạ vỗ tay ba cái liền có một cái hộp cổ bay vào tay của hắn, chuyện này quá tà môn rồi, đồng thời xảy ra quá nhanh chóng khiến bọn họ cũng chỉ đành nhìn đầy hiếu kỳ muốn biết trong hộp có chứa cái gì mà thôi. Hai, trong miệng Lý Thất Dạ, Tiên Đế Bảo Khí giống như biến thành một thứ đồ không trọng yếu. Đây là Tiên Đế Bảo Khí nha, ai có chút thường thức đều biết thứ này đại biểu cho cái gì, vậy mà Lý Thất Dạ lại nói như gió nhẹ mây bay, thật làm cho người khác choáng váng a.

Lúc chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn lấy lại tinh thần thì Lý Thất Dạ đã sớm rời khỏi, mọi người vội vàng ghi chép lại toàn bộ bảo vật và cổ bí trong phòng, đem từng kiện bảo vật hoặc Thần Kim (Thần Kim hoặc Thần Thiết chính là vàng thần hoặc sắt thần = nguyên liệu để luyện chế binh khí, bảo vật các loại…) để vào bảo tàng của Cửu Thánh Yêu Môn.

Phải mất ba ngày bọn họ mới hoàn thành mọi việc cần thiết. Trong ba ngày này, có thể nói ba người Lý Thất Dạ được hưởng sự chiêu đãi cao quý nhất của Cửu Thánh Yêu Môn.

Ba ngày sau, Úc Hà lại đến mời Lý Thất Dạ, vị thủ tịch đại hộ pháp này tiếp tục cõng Lý Thất Dạ lên Thiên Điện một lần nữa. Nhưng một cường giả có thể phong Vương Hầu như ông ta tuy phải làm mã phu cho Lý Thất Dạ lại không hề có một nửa câu oán giận, bởi ông ta hiểu được tầm quan trọng của Lý Thất Dạ đối với Cửu Thánh Yêu Môn.

Trong Thiên Điện, các vị trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn đều đã có mặt, chỉ có Luân Nhật Yêu Hoàng vẫn chưa có lộ diện. Ánh mắt của các vị trưởng lão bây giờ đều nhìn Lý Thất Dạ một cách cổ quái khó tả, bọn họ chỉ biết nói một câu trong lòng: quá tà môn rồi!

Khi Lý Thất Dạ vừa ngồi vào chỗ của mình, âm thanh của Luân Nhật Yêu Hoàng lại vang lên lần nữa:

- Ta còn đang bế quan chưa ra được, thật đáng tiếc không thể nhìn thấy Lý công tử.

Luân Nhật Yêu Hoàng là nhân vật thế nào, có thể nói ông ta là một vị bá chủ ngạo thị Đại Trung Vực đương thời, vậy mà hôm nay lại nói chuyện khách khí như thế với một thiếu niên mười ba tuổi, nếu chuyện này truyền đi tuyệt đối sẽ rung động toàn bộ Đế Cương.

- Thời gian còn nhiều, không cần gấp.

Cho dù phải đối mặt với một đời Yêu Hoàng cường đại như vậy, Lý Thất Dạ vẫn ngồi nhàn nhã, khoan thai đáp lời, không hề có một chút luống cuống.

Luân Nhật Yêu Hoàng trầm mặc một hồi, rồi lên tiếng:

- Lý công tử có nguyện ý lưu lại Cửu Thánh Yêu Môn không? Tẩy Nhan Cổ Phái cho Lý công tử cái gì, Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta cũng có thể cho công tử cái đó!

Luân Nhật Yêu Hoàng nói ra lời như vậy mà các vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu môn vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không nói cũng biết là bọn họ đã sớm thảo luận qua chuyện này.

Lời của Luân Nhật Yêu Hoàng làm cho Lý Thất Dạ trầm mặc một chút. Nếu đem ra so sánh thì hiện tại Cửu Thánh Yêu Môn chắc chắn có ưu thế hơn Tẩy Nhan Cổ Phái, Cửu Thánh Yêu Môn bây giờ mạnh hơn Tẩy Nhan Cổ Phái biết bao nhiêu lần. Đối với bất kỳ một tu sĩ nào, đặc biệt là đệ tử trẻ tuổi, nếu phải chọn giữa Cửu Thánh Yêu Môn và Tẩy Nhan Cổ Phái thì nhất định sẽ chọn cái trước.

Sau cùng, Lý Thất Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời:

- Đa tạ ý tốt của Yêu Hoàng rồi. Ta có duyên với Tẩy Nhan Cổ Phái, nếu ta đã là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái thì nhất định sẽ cả đời làm đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Lý Thất Dạ có quá nhiều cảm tình với Tẩy Nhan Cổ Phái, mặc dù hắn không ưa thích gì các đời chưởng môn, đặc biệt là đại đệ tử của Minh Nhân Tiên Đế. Vì vậy, sau khi Minh Nhân Tiên Đế qua đời, tuy hắn cũng không có quay lại nơi này, nhưng dù gì thì nó cũng là do hắn dựng lên đấy.

Hiện tại, tuy Cửu Thánh Yêu Môn mạnh mẽ hơn Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng cả hai môn phái đều có chỗ tốt chỗ xấu, mà mấu chốt chính ở đây là việc hắn muốn xây dựng lại Tẩy Nhan Cổ Phái.

Hắn không có lựa chọn ở lại Trấn Thiên Hải Thành thì càng không thể lựa chọn Cửu Thánh Yêu Môn rồi, Lý Thất Dạ chọn Tẩy Nhan Cổ Phái vì có đạo lý riêng của chính bản thân hắn.

- Hừ, chỉ là Tẩy Nhan Cổ Phái mà thôi, làm sao có thể so với Cửu Thánh Yêu Môn chứ!

Có trưởng lão không hài lòng, hừ lạnh một cái.

Không trách được trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn bất mãn, Cửu Thánh Yêu Môn bọn họ bây giờ cai quản Cổ Ngưu Cương Quốc, hiệu lệnh hàng trăm giáo phái, cắt đất phong hầu, không đếm được có bao nhiêu người muốn bái nhập Cửu Thánh Yêu Môn. Vậy mà hôm nay, Lý Thất Dạ được tự thân Luân Nhật Yêu Hoàng mở miệng mời lưu lại mà cũng không đồng ý, rõ ràng là không nể mặt a.

Đối với lời này, Lý Thất Dạ chỉ nhếch miệng, ung dung nói:

- Cường giả chân chính thì không quan tâm tông môn mạnh hay yếu, chân chính vô địch không quan tâm xuất thân từ nhà bình dân hay nhà vương hầu quyền quý!

Lời này lại khiến vị trưởng lão kia cảm thấy nghẹn lại, vì câu nói đó tuy ung dung, ngữ điệu bình thản lại cực kỳ tự tin, bá đạo.

Ai nấy đều ngây người nhìn bộ dạng một thiếu niên mười ba tuổi như Lý Thất Dạ trả lời đầy bình tĩnh và tự tin, không giống như nói chuyện ngông cuồng, ngớ ngẩn chẳng suy nghĩ trước sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.