Đối với Trác Kiếm Thi khẽ hôn một cái, Lý Thất Dạ mỉm cười.
Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ, ở bên tai Lý Thất Dạ nói nhỏ:
- Công tử gia yên tâm đi, sư tỷ giao cho ta, đợi ngươi trở về, hẳn có thể ôm mỹ nhân đấy.
Nghe được ma nữ này nói. Lý Thất Dạ cười rộ lên, cuối cùng hắn cười lớn, nói ra:
- Trân trọng a, hữu duyên sẽ gặp lại.
Nói xong bước ra khỏi thuyền, tiện tay điểm một cái, đạo môn mở ra sau đó biến mất.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hai người đưa mắt nhìn qua Lý Thất Dạ rời đi, lúc Lý Thất Dạ rời đi thì các nàng kinh ngạc nhìn qua phía trước, trong khoảng thời gian ngắn buồn vô cớ như mất, thật lâu khó phục hồi tinh thần lại.
Lý Thất Dạ đi tới Bạch Cốt Đảo, lúc này Lý Thất Dạ đi tới cung điện bạch cốt, Bạch Cốt Đảo chủ đang bộ dáng cơm no rượu say, nằm ở đó phơi nắng.
- Xem ra lần này ngươi giàu bất ngờ rồi.
Mặc dù nói thuyền nhỏ tổn hại nghiêm trọng, nhưng mà lúc này Bạch Cốt Đảo chủ không có chút đau đớn, mặt mày hớn hở, nói ra:
- Không dám, không dám, đây là nhờ đại nhân ban phúc, tiểu nhân chỉ nhặt được ít canh thừa sống qua ngày trong Cốt Hải mà thôi.
Lý Thất Dạ chỉ cười rộ lên, nằm lên ghế, phơi nắng nói:
- Tốt, ta tới đây không phải giật đồ với ngươi, cần gì nói tự ti như vậy? Đồ vật ở nơi đó không phải phàm vật, tùy tùy tiện tiện đủ cho ngươi ăn mấy thời đại.
Bạch Cốt Đảo chủ cười gượng vài tiếng, sau đó hắn bưng rượu ngon cho Lý Thất Dạ, khoanh tay đứng ở một bên, bộ dáng lắng nghe Lý Thất Dạ giáo huấn.
- Ở kiếp này, Bất Tử tiểu tử đúng là có khả năng giày vò thành công.
Lý Thất Dạ uống rượu ngon, tùy ý nhìn qua Bạch Cốt Đảo chủ nói ra:
- Ngươi có phải cố ý tìm hắn, lột ra hắn hay không?
Đối với câu này, Bạch Cốt Đảo chủ trầm mặc một hồi lâu, Bạch Cốt Đảo chủ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
- Hồi bẩm đại nhân, thời gian dài như vậy đã qua, rất nhiều thứ ta cũng đã thấy ra. Kỳ thật năm đó ta và tiểu tử Bất Tử trong nội tâm nhất thanh nhị sở, hai người chỉ có một người rời khỏi. Mặc dù nói tiểu tử Bát Tử lừa bịp ta một vố, nhưng cũng đã không sao cả, đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy...
Nói đến đây, Bạch Cốt Đảo chủ thở ra một hơi, tuy mỗi lần nhắc tới Bất Tử Tiên Đế, hắn đều nghiến răng nghiến lợi, tuyên bố muốn lột da hủy xương của người ta, trên thực tế, lúc trước hắn và Bất Tử Tiên Đế là huynh đệ tình thâm.
- Bất Tử thành công, hoặc là các ngươi sẽ có ngày gặp nhau.
Lý Thất Dạ cười cười, cũng nhìn qua biển cả.
Trên thực tế, nếu như Bạch Cốt Đảo chủ cùng Bất Tử Tiên Đế, bọn họ dù có ân oán, sống lâu như vậy, thực có một ngày sẽ gặp nhau, nên gặp thì phải gặp.
Trong trầm mặc yên tĩnh, qua một hồi lâu, Bạch Cốt Đảo chủ hỏi:
- Đại nhân, thời gian còn có bao lâu nữa?
Đối với vấn đề này, Lý Thất Dạ nhìn qua Bạch Cốt Đảo chủ, nói ra:
- Nhanh, tuy ta còn chưa đi qua Thần Thụ Lĩnh, nhưng mà ta suy đoán, cũng nhanh. Thần Thụ Lĩnh có thụ nhân xuất hiện thời gian dài như thế, theo ta thấy, Thần Thụ Lĩnh có khả năng thành công.
- Cốt Hải cũng vậy sao?
Bạch Cốt Đảo chủ hãi hùng khiếp vía nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua Bạch Cốt Đảo chủ, cười rộ lên, nói ra:
- Dùng xuất thân của ngươi nên biết mới đúng, Cốt Hải biến dị, ngươi hiểu hơn ai khác.
- Bao nhiêu năm qua, ta cảm giác càng ngày càng yếu, đây không phải ta biến yếu, mà là Cốt Hải trở nên mạnh mẽ, ta sắp hoàn toàn không cảm giác được nữa, cho nên, chúng ta suy tính, Cốt Hải cũng không sai biệt lắm.
Nói đến đây, thần thái Bạch Cốt Đảo chủ ngưng trọng lên. Trên thực tế, Bạch Cốt Đảo chủ bản thân cũng rất cường đại, nhưng mà đối với hắn mà nói, cho dù hắn mạnh hơn nữa, đối mặt Cốt Hải cũng không đáng nhắc tới.
- Đúng, thật là không sai biệt lắm, theo ta thấy còn kém một hơi, chỉ kém một chút như vậy.
Lý Thất Dạ bưng rượu ngon, chậm rãi nói ra:
- Lúc này ta đoạt Tam Xoa Kích, Cốt Hải đều nhịn, có câu nói rất tốt, chuyện nhỏ không không nhịn sẽ loạn đại mưu, ngay cả ta đoạt Tam Xoa Kích cũng cho là chuyện nhỏ, vẫn có thể nhịn xuống, ngươi nói nó có thể là việc nhỏ hay sao?
Lý Thất Dạ nói ra lời này, Bạch Cốt Đảo chủ hãi hùng khiếp vía, hắn ở trong Cốt Hải dạo qua rất lâu rồi, ở chỗ này càng ngây ngốc nhiều thời đại, hắn biết rõ đây là ý vị như thế nào.
- Không phải là một lần thay thế nhất thời, mà là một kỷ nguyên đi qua.
Lý Thất Dạ uống rượu, nói:
- Nên đến, thật sẽ đến, những người khác ta không biết, nhưng mà ngươi tuyệt đối có thể nhìn thấy ngày hôm đó, có lẽ không lâu đâu.
- Ta còn có bao nhiêu thời gian nữa?
Bạch Cốt Đảo chủ cười khổ một tiếng nói ra.
Lý Thất Dạ uống một ngụm rượu ngon, nhìn qua Bạch Cốt Đảo chủ, nói ra:
- Theo chúng ta suy đoán, ở đời này có chút khó, nhưng đời tiếp theo, nó sẽ tới. Nếu như nói, hiện tại mà tới, vậy khẳng định là có một phương đột phá đầu tiên, cụ thể là Cốt Hải, hay là vòng xoáy lớn, lại là Thần Thụ Lĩnh thì khó nói được.
Lý Thất Dạ nói câu này làm Bạch Cốt Đảo chủ bắt đầu trầm mặc, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, ngày hôm đó sẽ tớ. Về phần hắn, hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước, chuyện này với hắn cũng không rõ là tốt hay là xấu.
- Ngươi buồn cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn qua Bạch Cốt Đảo chủ, vừa cười vừa nói:
- Ta không cần đi nhìn ngươi kiếm bảo vật gì, ta cũng biết ngươi có bao nhiêu thu hoạch, lời nói không dễ nghe, dùng chỗ tốt ngươi kiếm được lúc này, chính ngươi lại cố gắng một chút, nói không chừng sẽ có thể rời khỏi đây, thực đến ngày đó, vậy chính là trời cao biển rộng.
- Hoặc là thế!
Bạch Cốt Đảo chủ cũng thì thào nói:
- Thật có thể rời khỏi nơi này, đây là chuyện tốt, rời khỏi nơi quái quỷ này còn tốt hơn bất cứ chuyện gì, ít nhất không cần cả ngày chờ đợi lo lắng.
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi.
- Ngươi muốn rời khỏi?
Nhìn qua Bạch Cốt Đảo chủ, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra.
Bạch Cốt Đảo chủ cười hì hì nói ra:
- Đại nhân muốn vời tiểu đệ sao? Đại nhân cảm thấy ta thế nào? Có phải rất thích hợp làm chân chạy cho đại nhân không?
- Tính toán.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
- Tạm không nói đến ngươi có thê rời khỏi hay không a? Cho dù ngươi có thể rời khỏi, ngươi bỏ được sao? Chỉ sợ cũng không thể.
Lý Thất Dạ nói như vậy, lập tức làm cho Bạch Cốt Đảo chủ trầm mặc, đến cấp bậc như hắn, có thể chính thức nói chuyện với hắn quá ít, Lý Thất Dạ là một.
- Đúng nha, cam lòng rời đi sao?
Bạch Cốt Đảo chủ cười khổ một tiếng, nói ra:
- Năm đó bị Bất Tử tiểu tử gài bẫy, mộng tưởng lớn nhất là rời khỏi nơi quỷ quái này! Nhưng ở trong thiên địa này, ta cắm rễ lâu như thế! Ta cũng không biết, trừ nơi này, ta còn có thể đi đâu, cho dù nơi này làm cho người ta đủ loại không như ý, nhưng, ta vẫn còn có chút ưa thích nơi quỷ quái này! Hoặc là, ta xuất thân từ nơi này, nhất định phải cắm rễ ở đây.